Nhân gian, một bệnh viện ở Tây Thành
- A, sinh rồi! Chúc mừng, chúc mừng! Là một tiểu thư xinh đẹp, đáng yêu!
Y tá vui mừng nói với người sản phụ yếu ớt đang nằm trên bàn đẻ.
- Cô nhóc! Đúng là cứng đầu, suốt hai mươi tiếng đồng hồ mới sinh ra được cô đấy! Làm mẹ cô mệt đến gần hết cả hơi rồi kia kìa! Đúng là tiểu yêu tinh thích làm khổ người khác!
Cô y tá đùa với đứa trẻ vừa mới chào đời.
Nó thật xinh đẹp, khuôn mặt tựa hạt ngọc trân châu (một loại gạo ở Trung Quốc, hạt rất trong và đẹp) vậy, vừa trắng vừa rạng ngời, cặp môi nhỏ xinh, hồng hồng như cánh hoa đào. Đột nhiên cô y tá nhận ra đứa bé có điều khác lạ. Nó không khóc, chân tay giãy giụa, quơ loạn trong không khí, sắc mặt xanh mét.
- Nhanh lên, đứa bé ở trong bụng mẹ lâu quá, bây giờ không thở được rồi! Mau mau cấp cứu!
Cô y tá đang bế đứa bé nôn nóng hét lên.
Mười phút sau...
- Ôi... Một sinh mạng đáng yêu như thế mà vừa chào đời đã kết thúc rồi... Thật đáng tiếc... Cô xem, môi nó hồng như cánh hoa đào ấy, lớn lên nhất định trở thành một cô giá xinh đẹp cho mà xem! Thật đáng tiếc...
Tất cả các bác sỹ và y tá trong phòng cấp cứu đều thấy xót xa cho đứa bé đáng thương. Có lẽ như vậy cũng là may mắn, đứa bé sẽ không phải chịu nhiều đau khổ của cuộc đời này nữa. Người mẹ như đứt từng khúc ruột, ngất đi mấy lần.
Sau khi tim đứa trẻ ngừng đập một giờ đồng hồ, đột nhiên bầu trời tối sầm lại trong nháy mắt. Nửa tiếng sau, phía chân trời, một tia sáng lóe lên, tiếp sau là tiếng sấm vang trời. Mọi người chưa bao giờ nghe thấy tiếng sấm nào lớn như vậy. Tất cả đều không khỏi giật mình. Lúc này, trên trời bỗng hiện lên một quầng ánh sáng màu hoa đào sáng lấp lánh, lượn lờ phía trên thành phố. Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng kỳ lạ này làm cho ngây người, phụ nữ thì dùng tay che miệng, sợ không kìm nén nổi mà hét lên, đàn ông thì sợ đến nỗi lưng áo đầm đìa mồ hôi.
Cũng may, đây không phải ngày tận thế. Quãng sáng màu hồng lượn mấy vòng trên không rồi hướng xuống một bệnh viện ở phía tây thành phố, sau đó biến mất.
- Oa...oa...
Khi quãng sáng màu hồng kia nhập vào bé gái sơ sinh, một giây sau, bé gái có trái tim ngừng đập hơn một tiếng đồng hồ, bị tuyên bố là đã chết ấy, đột nhiên kêu toáng lên. Tiếng kêu rất lớn, rất vang, tựa như tiếng chuông trong ngồi chùa cổ. Tất thảy đều kinh sợ. Lẽ nào là yêu tinh chuyển thế? Không ai dám thở mạnh.
Một bác sỹ lớn tuổi có uy tín trong bện viện lấy hết can đảm bước về phía đứa bé, nghi hoặc, chau mày chẩn đoán trong giây lát, sau đó quay người lại, kinh ngạc thốt lên:
- Sống lại rồi!
Tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán.
Lúc này, mây đen đã tan, ánh mặt trời lại chiếu rọi, bầu trời lại trở về màu xanh thăm thẳm vốn có.
Mười chín năm sau
Những đoá hoa vừa được tưới nước hân hoan khoe sắc, khoe hương với Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối. Mễ Bối ngồi trong nhà kính trồng hoa trên lầu ba, chống cằm nhìn mặt trời hoàng hôn treo lơ lửng phía trời xa. Những tia sáng cuối cùng chiếu lên mái tóc đen mềm mại của cô, ánh lên một màu rực rỡ.
Cô mặc váy ngắn màu trắng ngà, gương mặt sáng tựa hạt gạo trân châu, đôi môi hồng như hai cánh hoa đào đính trên khuôn mặt hoàn mỹ. Môi Mễ Bối rất mỏng, khoé miệng khẽ hếch lên rất tự nhiên, cho dù lúc bình thường cũng gây cho người khác cảm giác như đang mỉm cười. Đôi mắt long lanh mê hồn lúc này đang hờ hững nhìn về phía chân trời. Bầu trời được ánh hoàng hôn phủ lên những áng mây vàng rực rỡ.
Mễ Bối cứ ngồi yên lặng như vậy trong nhà kính.
Đóa hồng đỏ đang lặng lẽ khoe sắc bên cạnh cặp đùi trắng thon dài của cô, chợt phát hiện ra, cho dù là lúc mình đẹp nhất, rực rỡ nhất cũng không thể so bì với một ánh mắt hờ hững của cô gái bên cạnh, bèn xấu hổ cụp xuống.
Lúc này, dưới nhà chợt vang lên tiếng của bà Mạc:
- Mễ Bối! Tưới hoa xong chưa con? Xuống ăn cơm thôi!
Lúc này, cô gái mới sực nhớ, mình đã ngẩn người ra ở đây quá lâu, liền vội vàng cầm bình nước bên cạnh lên, chạy xuống nhà.
Mọi người đã ngồi hết vào bàn, chỉ còn lại một ghế trống, rõ ràng là cả nhà đã đợi Mễ Bối rất lâu. Cô bối rối gật đầu, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế của mình.
- Mễ Bối, con cứ coi đây như nhà mình vậy, không cần phải khách khí làm gì!
Bà Mạc nhận ra vẻ ngượng ngùng trên gương mặt cô gái trẻ, liền nở một nụ cười thân thiện. Sau đó, bà đưa tay chỉ vào một người đàn ông trung niên vẻ nghiêm khắc, ít nói ít cười, ở ghế đầu tiên:
- Đây là chồng ta, sau này ông ấy sẽ là cha của con.
Sau đó, bà lại chỉ vào một bà già ăn mặc kiểu người giúp việc:
- Còn đây là vú Lý. Con mới tới đây, nhất định là có nhiều chuyện còn chưa hiểu, vú Lý sẽ chăm sóc cho con. Những chuyện như tưới hoa, tỉa cành, sau này con cứ để vú Lý làm là được.
Mễ Bối gật đầu một cách máy móc, rồi đưa mắt liếc trộm vú Lý.
- Vâng, cô chủ, sau này tất cả mọi chuyện cứ để chúng tôi làm!
Giọng vú Lý tương đối vang, lúc nói mắt cũng nheo nheo như đang cười, nhìn rẩt thân thiết.
chân, không khí im lặng bao trùm cả gian phòng rộng. Nhìn cô con gái nuôi xinh đẹp như đóa tường vi, đẹp người đẹp nết này, bà Mạc không nén nổi nụ cười hân hoan.
Mễ Bối giờ mới để ý bên cạnh cô còn có một chiếc ghế trống nữa…
- Vú Lý, cậu chủ vẫn chưa về à?
Nhắc đến “cậu chủ”, giọng nói của bà bỗng trở nên gay gắt, nhưng vẫn không giấu được niềm yêu thương vô hạn.
- Cậu chủ… có lẽ cũng sắp về ạ…
Vú Lý run run giọng, trả lời.
- Hừ! Thằng khỉ này!
Bà Mạc vừa nói vừa rút di động ra:
- Có phải mày muốn mẹ đích thân đi mời mới chịu về không!Em gái mày hôm nay lần đầu ra mắt mà mày đã giở trò rồi! Bố mày cũng ở đây đấy!
Ông Mạc, vẫn ngồi yên lặng như một bức tượng từ nãy giờ, liền khẽ đằng hắng một tiếng, Bà Mạc đưa mắt nhìn chồng, lại tiếp tục nói vào điện thoại:
- Ba phút nữa mà mẹ còn chưa nhìn thấy mày thì đừng về
nữa… alô… alô…
Rõ ràng là bên kia đã cúp máy.
Mễ Bối len lén liếc nhìn bà Mạc, không hiểu gì cả. Không khí bỗng chốc trở lên căng thẳng. Hai tay Mễ Bối đặt trên bàn, khẽ bóp nhè nhẹ chiếc khăn trải, chẳng dám thở mạnh.
- Mọi người ăn đi, tôi không muốn ăn nữa.
Ông Mạc chầm chậm đứng lên. Câu nói ngắn gọn, nhưng rất uy nghiêm. Bà Mạc muốn lên tiếng giữ chồng, nhưng lời ra đến cổ họng thì tắc lại, không thốt lên được.
- À… - Bà Mạc ngại ngần nhìn Mễ Bối. – Hôm nay… Anh con về ngay thôi ấy mà! Nó bận! Dạo này nó bận lắm.
Mễ Bối gật gật đầu, trong lòng thầm nhủ: “Tại sao cứ nhất định phải gặp cậu chủ nhà họ Mạc cơ chứ?” Điều cô quan tâm chỉ là người nhà họ Mạc có thể cho cô một mái nhà ấm áp hay không mà thôi, chỉ vậy mà thôi.
Bữa cơm gia đình đã bị giải tán như thế. Lúc Mễ Bối được vú Lý dẫn lên lầu đi tắm, còn nghe bà Mạc ở dưới lầu thở dài, lẩm bẩm nói một mình:
- Một bữa cơm đang yên đang lành, cứ tưởng là nó sẽ về, cả nhà cùng ăn, không ngờ nó vẫn cứ…
Giọng nói của bà rất khẽ, vang ra căn phòng khách rộng, đầy vẻ thê lương và buồn bã.
Mễ Bối thầm nhủ, thì ra vợ của một vị chủ tịch với gia tài ức vạn cũng chẳng sung sướng gì.
Đúng là nhân tình thế thái.
Lúc qua chỗ ngoặt của cầu thang. Mễ Bối quay đầu lại nhìn bà Mạc lần nữa, dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, bóng lưng bà trở lên huyền ảo một cách lạ kỳ. Lúc này, bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường đang mong ngóng đứa con trở về mà thôi. Trong lòng Mễ Bối chợt dâng lên một cảm giác rất lạ, không thể nói lên lời. Có lẽ, đây chính là sự đồng cảm mà nhân loại vẫn hay nói tới chăng?
Mễ Bối khẽ lắc đầu. Tiên nữ xuống trần không thể có tình cảm, không thể khóc, cũng không thể cười.
Sau khi tắm xong, người Mễ Bối toả ra một mùi thơm thoang thoảng, làn da trắng hồng mịn màng như trẻ sơ sinh, mái tóc đen bóng như nhung xoã xuống lưng, cô khoác chiếc váy ngủ lụa mà vú Lý đã chuẩn bị sẵn, trông đẹp một cách lạ thường, nói như kiểu của bà Mạc thì “ cứ như một cô tiên nhỏ ở Dao Trì” vậy.
- Tôi chưa bao giờ thấy cô gái nào xinh đẹp như cô chủ cả. Cô đến đây, đúng là phúc của nhà họ Mạc.
Vú Lý vừa giúp Mễ Bối chuẩn bị giường vừa thật thà nói.
Mễ Bối hờ hững đưa mắt nhìn vú Lý - lặng lẽ - đôi mắt sáng như vầng trăng mới nhú của cô thoáng hiện vẻ cảm kích.
- Cô chủ, nghỉ sớm đi ạ!
Vú Lý nói, rồi lui ra ngoài. Lúc ra khỏi cửa, còn nghe tiếng bà lẩm bẩm:
Ôi, thật đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp nhường ấy lại không thể nói chuyện được.
Nằm trên chiếc giường êm như mây, nhưng Mễ Bối lại cảm thấy hơi khó ngủ, liền chống tay ngồi dậy.
Gió đêm đầu hạ mang theo mùi hoa sơn chi ngan ngát phà vào mặt Mễ Bối, cảm giác tươi mát làm cô thư tái nhắm hờ hai mắt. Tấm rèm cửa màu xanh nhạt bị gió vén lên, để lộ cả một bầu trời sao lấp lánh bên ngoài.
Trời đêm đẹp đến nỗi làm người ta phải nín thở, những ngôi sao nhỏ như những viên đá quý màu lam lấp lánh. Mễ Bối không phải người phàm, cô là Đào Hoa Tiên Nữ của Thiên giới. Mười chín năm nay, mỗi lần cảm thấy mệt mỏi, cô đều ngước mắt nhìn lên bầu trời, tâm trạng liền cân bằng trở lại. Cứ nghĩ đến chuyện sắp được trở lại Thiên đình, nghĩ đến Cửu Hoàng tử vẫn đang mòn mỏi ngóng trông là trong lòng cô lại thấy ấm áp.
Mới chìm vào giấc ngủ được một giây, Mễ Bối đã mơ màng nghĩ đến cậu chủ nhà họ Mạc. Anh ta là người thế nào mà lại có thể dẫm đạp lên tình yêu của bố mẹ như vậy?
…
- Bối Bối, có phải nàng đã quên ta rồi không? Có phải nàng đã quên lời hứa giữa chúng ta rồi không?
- Không, thiếp không quên.
- Vậy thì tốt quá, đã mười chín ngày rồi, chỉ còn một ngày nữa là nàng được trở về Thiên đình, ta nhớ nàng đến chết đi được!
- Thiếp cũng nhớ chàng!
- Đúng rồi, nàng tìm thấy ân nhân cứu mạng của mình chưa?
- Thiếp vẫn chưa!
- Bối Bối, nàng không thể yêu con người được! Nếu nàng phản bội ta, ta sẽ xuống dưới đó, giết hắn ngay lập tức! Ta sẽ giết hắn… Ta sẽ giết hắn…