Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Yêu anh hơn cả tử thần. Tào Đình
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="tiểu_thuyết" data-source="post: 103471" data-attributes="member: 148439"><p><span style="color: DarkGreen">Giờ nghỉ tiết đầu tiên, cả lớp kinh ngạc phát hiện ra gã quậy đang ngồi chơi cờ với cô gái câm! Tất cả đều tò mò vây lại, liền bị anh ta hét cho một tiếng chạy đi hết.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Vào tiết hai, Mễ Bối nhận ra mình muốn thắng đối phương đã khó hơn trước nhiều. Trong một lần ham tấn công, Mễ Bối đã để anh ta giành được phần thắng.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Ha ha! Cô thua rồi! Nào nào, vẽ lại ranh giới đi! </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Lần đầu tiên thắng được Mễ Bối, gã cùng bàn này có vẻ rất vui mừng, vội vàng đẩy đường biên về phía Mễ Bối.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Kế đó, Mễ Bối liên tục thua. Đường ranh giới trên bàn đã không còn biểu thị sự công bằng nữa, Mễ Bối bị dồn sát vào góc tường. Ánh mặt trời lộng lẫy rải lên mặt bàn,một cô gái đáng thương đang bị ép vào giữa một nam sinh cao lớn và bức tường, còn gã nam sinh ấy thì như nhổm cả người dậy, hưng phấn đến đỏ cả mặt, bộ dạng rất chi là đắc ý. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Đột nhiên…</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- A! Không chơi nữa, không chơi nữa!</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Anh ta bất ngờ lấy tay áo xoá sạch đường ranh giới đi. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- …? </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối không biết mình đã làm gì khiến anh ta phật ý.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Gã cùng bàn chau mày hỏi: </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Cô có phải là con gái không đấy? </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối hoang mang ngẩn ra một lúc, rồi ngây ngô gật đầu.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Thế sao cô thua mà không ăn vạ? Cứ đần mặt ra thế này chẳng vui gì cả </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Anh ta nói với giọng hết sức bình thường. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- …?</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối lại càng không hiểu. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Gã nam sinh lườm cô một cái, rồi nhẫn nại giải thích: </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Cô không thấy à, con gái trời sinh đã yếu ớt hơn con trai rồi! Thế nên, nếu mà cô thua,</span></p><p><span style="color: DarkGreen">thì có quyền đi lại, có quyền ăn vạ, làm nũng hay giả bộ ốm cũng được… cái gì cũng được hết, có hiểu không? </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối vẫn lắc đầu. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Cô…</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Gã cùng bàn tức nổ đom đóm mắt, đây là lần đầu tiên anh ta nhẫn nhịn cho một cô gái quyền được làm nũng với mình, vậy mà cô ta lại không hiểu gì hết. Chỉ thấy anh ta đưa tay ra, vỗ bốp lên đầu Mễ Bối một cái:</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Đúng là ngu như heo! </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối bị vỗ một cái, khẽ “ư” lên, chau mày nhìn anh ta, nhưng gương mặt vẫn không chút biểu cảm.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Trời ơi là trời! Tôi đang nói chuyện với một khúc gỗ hả? Khúc gỗ ơi, làm ơn cười một cái được không? Cô biết cười không đấy? </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Cười?</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Đúng là Mễ Bối không biết cười, cô viết lên giấy</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">: - Tại sao phải cười? </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Cười mà cũng không biết à? Trời ơi! Cho tôi một phát chết quách đi cho xong…Tuổi thơ của cô chắc là bi thảm lắm hả? Vui thì cười chứ làm sao? Để tôi dạy lại cô lần nữa! Cười… thế này này… Anh ta toét miệng cười với Mễ Bối, để lộ hàm răng trắng đều đặn.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Con gái chỉ cần hơi mỉm cười là được, môi phải hướng lên trên một chút! Tốt nhất là để lộ ra hai cái răng cửa, mắt phải sáng bừng lên nhìn đối phương…</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Nụ cười của anh ta rất rạng rỡ.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Bây giờ anh đang vui phải không?</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối viết lên tờ giấy. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Ừm…</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Gã nam sinh ngồi cùng bàn với cô ngẩn ra. Phải rồi, mình đâu có vui mà sao phải cười với cô ta làm quái gì?</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Ngu ngốc! Cười không nhất định là vui, khóc cũng chưa chắc đã buồn! Bây giờ tôi cười không có nghĩa là tôi vui, chỉ là cười cho cô xem thôi! Nào, cười lên một cái xem nào!</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối khẽ nhướn môi lên trên y theo lời anh ta hướng dẫn như một cái máy, mắt không dám nhìn đối phương, thẹn thùng cúi gằm mặt xuống đất. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Xấu, xấu chết đi được! Đúng là đồ ngốc!</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Chẳng ngờ, sau khi nhìn thấy Mễ Bối cười, anh ta ngây ra trong một giây rồi vung tay vỗ vào gáy cô một cái. Sau đó lại nghênh ngang ra khỏi lớp trong lúc thầy giáo đang say sưa giảng bài.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Không ai thấy gương mặt đỏ bừng của anh ta. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mạc Ngôn Hy hôm nay đã được tiên nữ ban cho một nụ cười. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Tối hôm ấy, Cửu Hoàng tử lại vào giấc mộng của Mễ Bối.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">… </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Mễ Bối, hôm nay có người bắt nạt nàng phải không? </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối nghiêng đầu nghĩ ngợi, đúng là có người đã cốc nàng hai cái. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Không có ai mà. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Thật không? </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Ư…</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Đúng là không có, người đánh Mễ Bối chẳng hề mạnh tay, hơn nữa, anh ta còn dạy cô cười nữa. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Con gái chỉ cần hơi mỉm cười là được, môi phải hướng lên trên một chút! … Anh ta nói. …</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Đến nhà họ Mạc được một tuần, một hôm, vừa đi học về đến cửa Mễ Bối đã bị bà Mạc kéo vào. Trông bà có vẻ rất phấn khởi:</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Tối nay, Hy Hy sẽ về nhà ăn cơm đấy! Tự nó nói ra nhé! Con thấy không, trong lòng nó vẫn còn cái nhà này! Mẹ biết mà! Tất cả đều là nhờ công của con cả đấy!</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối nghe mà chẳng hiểu gì hết. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối không quan tâm cậu chủ nhà họ Mạc có về hay không, cô tháo chiếc nịt cổ tay ở chân xuống, vết thương cũng đã lành hẳn. Vú Lý thấy cô chủ đang ngồi ngoài vườn chuyên tâm giặt thứ gì đó, bèn vội vàng chạy tới giúp đỡ, nhưng bị Mễ Bối mặt đỏ tía tai xua đi. Chiếc nịt cổ tay được Mễ Bối giặt sạch, treo trên giàn phơi, toả ra mùi hương thoang thoảng của bột giặt. Cô ngước mắt lên nhìn nó, tập mỉm cười.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Một lát sau, ngoài cổng chợt vang lên tiếng còi xe inh ỏi, vú Lý mừng rỡ chạy ra mở cổng, bà Mạc cũng vui vẻ vẫy vẫy tay. Một chiếc xe đua đỏ rực phóng thẳng qua cổng lớn.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Một thanh niên bước xuống, đôi mắt anh ta đẹp nhưng kiêu ngạo, hai hàng lông mày rất rậm. Chàng thanh niên liếc chiếc nịt cổ tay màu đen đang phơi trên cao, thoáng ngẩn người ra, sau đó hai hàng lông mày nhíu lại, sải chân đi thẳng vào nhà.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Hy Hy ! Con về rồi! </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Bà Mạc vui vẻ bước tới, xúc động đến nỗi không biết nói gì với con trai nữa. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Ừm.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Ánh mắt lạnh lùng của anh ta nhìn chằm chằm vào cô gái đứng bên cạnh: </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Nhìn thấy cái nịt cổ tay ngoài sân là tôi đã đoán có thể là cô rồi… </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mạc Ngôn Hy hít sâu vào một hơi rồi nói:</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Không ngờ, lần này đúng là cô thật! </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối khẽ rùng mình, ánh mắt của anh ta đầy vẻ thù hận, khác hẳn với người con trai dịu dàng mấy hôm trước đã băng vết thương cho cô.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Anh ta lại đeo lên tấm mặt nạ của quỷ hút máu. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Con người mà đeo mặt nạ lên thì không còn là con người nữa. Sau khi khoác lên bộ mặt lạnh lùng, anh ta bước lại gần người mẹ đang cười rạng rỡ của mình nói:</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Mẹ lại tìm người chết chung nữa hả? Con đã bảo là không cần rồi mà lại! Mỗi ngày mẹ lại có một cô con gái, thế mẹ coi con trai mẹ là cái gì hả? Lợn à? Còn cả cô nữa!</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Anh ta quay sang gắt lên với Mễ Bối, hai mắt long lên lạnh lẽo: </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Nếu cô còn có chút lòng tự trọng, thì lần sau đừng để tôi thấy cô ở đây nữa. Nếu không cô sẽ hối hận đấy! </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Hy Hy! Con nói gì vậy! Mễ Bối là em gái con mà!</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Em gái? Mẹ tưởng con không biết mẹ nghĩ gì hả? Tìm mấy đứa con gái xinh đẹp về đây, hy vọng con thích mà ở nhà đúng không? Mấy lần trước còn tìm người bình thường, con còn im lặng chấp nhận được, giờ thì hay rồi, tiêu chuẩn hạ thấp không ít nhỉ?</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Nói xong, anh ta lại quay sang Mễ Bối:</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Có phải muốn một bước lên trời hay không? Cô coi Mạc Ngôn Hy này là cái gì hả? Cô cảm thấy tôi sẽ để ý đến một con câm như cô sao? Đồ đĩ không biết xấu hổ…</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Bốp! </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Một tiếng khô khốc vang lên, bàn tay bà Mạc vung lên tát thẳng vào mặt Mạc Ngôn Hy. Bà vẫn không dám tin điều mình vừa làm là sự thật, ngẩn ra nhìn gương mặt đỏ lựng của con trai, rồi lại cúi xuống nhìn bàn tay đang tê tê của mình, run rẩy khẽ quát: </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Hy Hy… con không được nói Mễ Bối như vậy!</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mùa hè đã đến thật rồi, lúc này Mễ Bối nghe thấy tiếng ve kêu. Tiếng ve khàn khàn, nhỏ và sợ hãi, thi thoảng mới to vống lên, du dương mà rầu rĩ. Trong tiếng ve kêu mùa hè đó, Mạc Ngôn Hy đưa tay lên xoa xoa bên má lần đầu tiên bị mẹ cho ăn tát. Lần đầu tiên bị đánh.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Anh ta quay đầu lại, trợn tròn cặp mắt đầy những vằn máu li ti, thở hồng hộc như một con bò tót, thậm chí Mễ Bối còn sợ anh ta sẽ ra tay đánh người nữa.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Không khí trong nhà lặng yên như nấm mồ, ngoại trừ tiếng ve kêu thì không còn gì hết. Sau khoảnh khắc ấy, Mạc Ngôn Hy quay đầu lại nhìn Mễ Bối chằm chằm, ném lại một câu: </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Tại sao lại là cô?</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Chiếc xe hơi màu đỏ lại lao vụt đi, để lại một đám bụi mù mịt, trước sau chưa đầy năm phút. Nước mắt chảy dài trên má bà Mạc, bà vừa đau xót, vừa hối hận nhìn bàn tay phải, cố nén không để tiếng khóc bật ra.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Một lát sau, bà mới sực nhớ ra Mễ Bối vẫn đang đứng ngây người giữa đại sảnh. Bà bổ tới trước mặt cô, vỗ nhẹ lên má mấy cái:</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Mễ Bối! Mễ Bối! Con sao vậy? Con đừng để ý nhé! Hy Hy nó vô tâm thôi! Thực ra nó là đứa trẻ rất tốt! Mễ Bối, con nói gì đi! Mẹ đây! Mễ Bối, con buồn thì cứ khóc ra đi…</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối vẫn bất động như một bức tượng. Từ lúc nghe thấy ba chữ “Mạc Ngôn Hy”, cô đã mất đi tri giác.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">…</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Đào Hoa Tiên Nữ Mễ Bối, trước khi xuống trần, ngươi còn có nguyện vọng gì không? Một vị thiên tướng áp giải Mễ Bối lạnh lùng hỏi, gương mặt không hề biểu cảm. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Xin ngài cho tôi đầu thai vào đất nước của ân nhân cứu mạng tôi! </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Ân nhân cứu mạng của ngươi? Người đó là ai? </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Người ấy là ai? Là ai? Là ai…</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Người ấy tên là… Mạc Ngôn Hy! Người ấy là Mạc Ngôn Hy! </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">…</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Thì ra, nợ ai rồi cũng sẽ phải trả cho người đó.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Anh ta chính là Mạc Ngôn Hy. Người con trai lúc nào cũng phòng bị không để bất cứ ai chạm vào mình, người con trai có trái tim mỏng manh mà đơn giản, người con trai có những lúc rất dịu dàng, nhưng lại giấu tim mình ở một nơi rất sâu, rất sâu.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Ngồi cùng bàn đã một tuần, nhưng vì Mạc Ngôn Hy không bao giờ mang sách vở, cũng không có ai dám gọi thẳng tên anh ta, nên Mễ Bối không hề biết anh ta tên gì…Anh ta chính là ân nhân cứu mạng kiếp trước của Mễ Bối, Mạc Ngôn Hy! </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Ngoài sân, ve vẫn kêu ra rả liên hồi. Mùa hè đã đến.</span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="tiểu_thuyết, post: 103471, member: 148439"] [COLOR=DarkGreen]Giờ nghỉ tiết đầu tiên, cả lớp kinh ngạc phát hiện ra gã quậy đang ngồi chơi cờ với cô gái câm! Tất cả đều tò mò vây lại, liền bị anh ta hét cho một tiếng chạy đi hết. Vào tiết hai, Mễ Bối nhận ra mình muốn thắng đối phương đã khó hơn trước nhiều. Trong một lần ham tấn công, Mễ Bối đã để anh ta giành được phần thắng. - Ha ha! Cô thua rồi! Nào nào, vẽ lại ranh giới đi! Lần đầu tiên thắng được Mễ Bối, gã cùng bàn này có vẻ rất vui mừng, vội vàng đẩy đường biên về phía Mễ Bối. Kế đó, Mễ Bối liên tục thua. Đường ranh giới trên bàn đã không còn biểu thị sự công bằng nữa, Mễ Bối bị dồn sát vào góc tường. Ánh mặt trời lộng lẫy rải lên mặt bàn,một cô gái đáng thương đang bị ép vào giữa một nam sinh cao lớn và bức tường, còn gã nam sinh ấy thì như nhổm cả người dậy, hưng phấn đến đỏ cả mặt, bộ dạng rất chi là đắc ý. Đột nhiên… - A! Không chơi nữa, không chơi nữa! Anh ta bất ngờ lấy tay áo xoá sạch đường ranh giới đi. - …? Mễ Bối không biết mình đã làm gì khiến anh ta phật ý. Gã cùng bàn chau mày hỏi: - Cô có phải là con gái không đấy? Mễ Bối hoang mang ngẩn ra một lúc, rồi ngây ngô gật đầu. - Thế sao cô thua mà không ăn vạ? Cứ đần mặt ra thế này chẳng vui gì cả Anh ta nói với giọng hết sức bình thường. - …? Mễ Bối lại càng không hiểu. Gã nam sinh lườm cô một cái, rồi nhẫn nại giải thích: - Cô không thấy à, con gái trời sinh đã yếu ớt hơn con trai rồi! Thế nên, nếu mà cô thua, thì có quyền đi lại, có quyền ăn vạ, làm nũng hay giả bộ ốm cũng được… cái gì cũng được hết, có hiểu không? Mễ Bối vẫn lắc đầu. - Cô… Gã cùng bàn tức nổ đom đóm mắt, đây là lần đầu tiên anh ta nhẫn nhịn cho một cô gái quyền được làm nũng với mình, vậy mà cô ta lại không hiểu gì hết. Chỉ thấy anh ta đưa tay ra, vỗ bốp lên đầu Mễ Bối một cái: - Đúng là ngu như heo! Mễ Bối bị vỗ một cái, khẽ “ư” lên, chau mày nhìn anh ta, nhưng gương mặt vẫn không chút biểu cảm. - Trời ơi là trời! Tôi đang nói chuyện với một khúc gỗ hả? Khúc gỗ ơi, làm ơn cười một cái được không? Cô biết cười không đấy? - Cười? Đúng là Mễ Bối không biết cười, cô viết lên giấy : - Tại sao phải cười? - Cười mà cũng không biết à? Trời ơi! Cho tôi một phát chết quách đi cho xong…Tuổi thơ của cô chắc là bi thảm lắm hả? Vui thì cười chứ làm sao? Để tôi dạy lại cô lần nữa! Cười… thế này này… Anh ta toét miệng cười với Mễ Bối, để lộ hàm răng trắng đều đặn. - Con gái chỉ cần hơi mỉm cười là được, môi phải hướng lên trên một chút! Tốt nhất là để lộ ra hai cái răng cửa, mắt phải sáng bừng lên nhìn đối phương… Nụ cười của anh ta rất rạng rỡ. - Bây giờ anh đang vui phải không? Mễ Bối viết lên tờ giấy. - Ừm… Gã nam sinh ngồi cùng bàn với cô ngẩn ra. Phải rồi, mình đâu có vui mà sao phải cười với cô ta làm quái gì? - Ngu ngốc! Cười không nhất định là vui, khóc cũng chưa chắc đã buồn! Bây giờ tôi cười không có nghĩa là tôi vui, chỉ là cười cho cô xem thôi! Nào, cười lên một cái xem nào! Mễ Bối khẽ nhướn môi lên trên y theo lời anh ta hướng dẫn như một cái máy, mắt không dám nhìn đối phương, thẹn thùng cúi gằm mặt xuống đất. - Xấu, xấu chết đi được! Đúng là đồ ngốc! Chẳng ngờ, sau khi nhìn thấy Mễ Bối cười, anh ta ngây ra trong một giây rồi vung tay vỗ vào gáy cô một cái. Sau đó lại nghênh ngang ra khỏi lớp trong lúc thầy giáo đang say sưa giảng bài. Không ai thấy gương mặt đỏ bừng của anh ta. Mạc Ngôn Hy hôm nay đã được tiên nữ ban cho một nụ cười. Tối hôm ấy, Cửu Hoàng tử lại vào giấc mộng của Mễ Bối. … - Mễ Bối, hôm nay có người bắt nạt nàng phải không? Mễ Bối nghiêng đầu nghĩ ngợi, đúng là có người đã cốc nàng hai cái. - Không có ai mà. - Thật không? - Ư… Đúng là không có, người đánh Mễ Bối chẳng hề mạnh tay, hơn nữa, anh ta còn dạy cô cười nữa. Con gái chỉ cần hơi mỉm cười là được, môi phải hướng lên trên một chút! … Anh ta nói. … Đến nhà họ Mạc được một tuần, một hôm, vừa đi học về đến cửa Mễ Bối đã bị bà Mạc kéo vào. Trông bà có vẻ rất phấn khởi: - Tối nay, Hy Hy sẽ về nhà ăn cơm đấy! Tự nó nói ra nhé! Con thấy không, trong lòng nó vẫn còn cái nhà này! Mẹ biết mà! Tất cả đều là nhờ công của con cả đấy! Mễ Bối nghe mà chẳng hiểu gì hết. Mễ Bối không quan tâm cậu chủ nhà họ Mạc có về hay không, cô tháo chiếc nịt cổ tay ở chân xuống, vết thương cũng đã lành hẳn. Vú Lý thấy cô chủ đang ngồi ngoài vườn chuyên tâm giặt thứ gì đó, bèn vội vàng chạy tới giúp đỡ, nhưng bị Mễ Bối mặt đỏ tía tai xua đi. Chiếc nịt cổ tay được Mễ Bối giặt sạch, treo trên giàn phơi, toả ra mùi hương thoang thoảng của bột giặt. Cô ngước mắt lên nhìn nó, tập mỉm cười. Một lát sau, ngoài cổng chợt vang lên tiếng còi xe inh ỏi, vú Lý mừng rỡ chạy ra mở cổng, bà Mạc cũng vui vẻ vẫy vẫy tay. Một chiếc xe đua đỏ rực phóng thẳng qua cổng lớn. Một thanh niên bước xuống, đôi mắt anh ta đẹp nhưng kiêu ngạo, hai hàng lông mày rất rậm. Chàng thanh niên liếc chiếc nịt cổ tay màu đen đang phơi trên cao, thoáng ngẩn người ra, sau đó hai hàng lông mày nhíu lại, sải chân đi thẳng vào nhà. - Hy Hy ! Con về rồi! Bà Mạc vui vẻ bước tới, xúc động đến nỗi không biết nói gì với con trai nữa. - Ừm. Ánh mắt lạnh lùng của anh ta nhìn chằm chằm vào cô gái đứng bên cạnh: - Nhìn thấy cái nịt cổ tay ngoài sân là tôi đã đoán có thể là cô rồi… Mạc Ngôn Hy hít sâu vào một hơi rồi nói: - Không ngờ, lần này đúng là cô thật! Mễ Bối khẽ rùng mình, ánh mắt của anh ta đầy vẻ thù hận, khác hẳn với người con trai dịu dàng mấy hôm trước đã băng vết thương cho cô. Anh ta lại đeo lên tấm mặt nạ của quỷ hút máu. Con người mà đeo mặt nạ lên thì không còn là con người nữa. Sau khi khoác lên bộ mặt lạnh lùng, anh ta bước lại gần người mẹ đang cười rạng rỡ của mình nói: - Mẹ lại tìm người chết chung nữa hả? Con đã bảo là không cần rồi mà lại! Mỗi ngày mẹ lại có một cô con gái, thế mẹ coi con trai mẹ là cái gì hả? Lợn à? Còn cả cô nữa! Anh ta quay sang gắt lên với Mễ Bối, hai mắt long lên lạnh lẽo: - Nếu cô còn có chút lòng tự trọng, thì lần sau đừng để tôi thấy cô ở đây nữa. Nếu không cô sẽ hối hận đấy! - Hy Hy! Con nói gì vậy! Mễ Bối là em gái con mà! - Em gái? Mẹ tưởng con không biết mẹ nghĩ gì hả? Tìm mấy đứa con gái xinh đẹp về đây, hy vọng con thích mà ở nhà đúng không? Mấy lần trước còn tìm người bình thường, con còn im lặng chấp nhận được, giờ thì hay rồi, tiêu chuẩn hạ thấp không ít nhỉ? Nói xong, anh ta lại quay sang Mễ Bối: - Có phải muốn một bước lên trời hay không? Cô coi Mạc Ngôn Hy này là cái gì hả? Cô cảm thấy tôi sẽ để ý đến một con câm như cô sao? Đồ đĩ không biết xấu hổ… Bốp! Một tiếng khô khốc vang lên, bàn tay bà Mạc vung lên tát thẳng vào mặt Mạc Ngôn Hy. Bà vẫn không dám tin điều mình vừa làm là sự thật, ngẩn ra nhìn gương mặt đỏ lựng của con trai, rồi lại cúi xuống nhìn bàn tay đang tê tê của mình, run rẩy khẽ quát: - Hy Hy… con không được nói Mễ Bối như vậy! Mùa hè đã đến thật rồi, lúc này Mễ Bối nghe thấy tiếng ve kêu. Tiếng ve khàn khàn, nhỏ và sợ hãi, thi thoảng mới to vống lên, du dương mà rầu rĩ. Trong tiếng ve kêu mùa hè đó, Mạc Ngôn Hy đưa tay lên xoa xoa bên má lần đầu tiên bị mẹ cho ăn tát. Lần đầu tiên bị đánh. Anh ta quay đầu lại, trợn tròn cặp mắt đầy những vằn máu li ti, thở hồng hộc như một con bò tót, thậm chí Mễ Bối còn sợ anh ta sẽ ra tay đánh người nữa. Không khí trong nhà lặng yên như nấm mồ, ngoại trừ tiếng ve kêu thì không còn gì hết. Sau khoảnh khắc ấy, Mạc Ngôn Hy quay đầu lại nhìn Mễ Bối chằm chằm, ném lại một câu: - Tại sao lại là cô? Chiếc xe hơi màu đỏ lại lao vụt đi, để lại một đám bụi mù mịt, trước sau chưa đầy năm phút. Nước mắt chảy dài trên má bà Mạc, bà vừa đau xót, vừa hối hận nhìn bàn tay phải, cố nén không để tiếng khóc bật ra. Một lát sau, bà mới sực nhớ ra Mễ Bối vẫn đang đứng ngây người giữa đại sảnh. Bà bổ tới trước mặt cô, vỗ nhẹ lên má mấy cái: - Mễ Bối! Mễ Bối! Con sao vậy? Con đừng để ý nhé! Hy Hy nó vô tâm thôi! Thực ra nó là đứa trẻ rất tốt! Mễ Bối, con nói gì đi! Mẹ đây! Mễ Bối, con buồn thì cứ khóc ra đi… Mễ Bối vẫn bất động như một bức tượng. Từ lúc nghe thấy ba chữ “Mạc Ngôn Hy”, cô đã mất đi tri giác. … - Đào Hoa Tiên Nữ Mễ Bối, trước khi xuống trần, ngươi còn có nguyện vọng gì không? Một vị thiên tướng áp giải Mễ Bối lạnh lùng hỏi, gương mặt không hề biểu cảm. - Xin ngài cho tôi đầu thai vào đất nước của ân nhân cứu mạng tôi! - Ân nhân cứu mạng của ngươi? Người đó là ai? Người ấy là ai? Là ai? Là ai… - Người ấy tên là… Mạc Ngôn Hy! Người ấy là Mạc Ngôn Hy! … Thì ra, nợ ai rồi cũng sẽ phải trả cho người đó. Anh ta chính là Mạc Ngôn Hy. Người con trai lúc nào cũng phòng bị không để bất cứ ai chạm vào mình, người con trai có trái tim mỏng manh mà đơn giản, người con trai có những lúc rất dịu dàng, nhưng lại giấu tim mình ở một nơi rất sâu, rất sâu. Ngồi cùng bàn đã một tuần, nhưng vì Mạc Ngôn Hy không bao giờ mang sách vở, cũng không có ai dám gọi thẳng tên anh ta, nên Mễ Bối không hề biết anh ta tên gì…Anh ta chính là ân nhân cứu mạng kiếp trước của Mễ Bối, Mạc Ngôn Hy! Ngoài sân, ve vẫn kêu ra rả liên hồi. Mùa hè đã đến.[/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Yêu anh hơn cả tử thần. Tào Đình
Top