Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Yêu anh hơn cả tử thần. Tào Đình
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="tiểu_thuyết" data-source="post: 103470" data-attributes="member: 148439"><p><span style="color: DarkGreen">Chỉ trong nháy mắt, cô đã không nhìn thấy bóng Cửu Hoàng tử đâu nữa. Quang cảnh xung quanh trở lại bình thường.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối giãy giụa, ngồi bật dậy trên giường, ngẩng đầu lên nhìn ra cửa sổ đã thấy bầu trời trắng nhờ. Xa xa, đường chân trời ánh lên sắc hồng. Trời sáng nhanh vậy sao? Mười chín năm đã qua rồi ư?</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối đưa tay sờ trán, nhớ lại ánh mắt của Cửu Hoàng tử. Ta sẽ đợi nàng! </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Chợt cô mỉm cười .</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối mặc quần áo, bước đến trước gương chải đầu.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- …? </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối mở to mắt nhìn mình trong gương, đưa tay lên day day trên trán. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- …?</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Tại sao trên trán cô lại đột nhiên xuất hiện một dấu hiệu hình tia chớp? Tuy rất nhỏ, nhưng nếu để ý thì sẽ thấy rất rõ. Sực nhớ ra nụ hôn trược khi biến mất của Cửu Hoàng tử, Mễ Bối chau may xoa tay lên dấu hiệu màu xanh lam trên trán, rầu rĩ tự nhủ: </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Thế này thì làm sao ra ngoài được đây?</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Đi trong sân trường, Mễ Bối cứ cúi gằm xuống, sợ người khác nhìn lại làm náo động lên. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Nhưng…</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Gã ngồi cùng bàn với cô sau khi ngủ vùi ba tiết học chợt ngước cặp mắt ngái ngủ lên nhìn cô một lúc lâu, rồi cau hai hàng lông mày rậm lại gắt:</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Hôm qua ăn nhiều ớt hả? Cô xem mụn mọc khắp mặt kia kìa! Giỏi thật! </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối muốn khóc mà chẳng có nước mắt. Có điều, gần đây, Mễ Bối rất vui, nhân gian có rất nhiều thứ mới lạ cho cô thưởng thức.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Lần đầu tiên chảy máu, lần đầu tiên được người khác quan tâm, lần đầu tiên cảm thấy con người vô cùng đáng yêu, lần đầu tiên ngồi dưới ngắm nhìn bầu trời bao la. Trước đây ngày nào cô cũng ở trên đó,mà sao không bao giờ nhận ra bầu trời xanh như vậy, đẹp như vậy kia chứ. Không biết từ bao giờ, Mễ Bối đã bắt đầu lưu luyến trần gian. Đặc biệt là lúc lên lớp, dùng một đường vạch làm ranh giới ngăn với gã xấu tính ngồi cùng bàn. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mấy hôm nay, hình như tâm trạng của anh ta cũng rất tốt, thi thoảng còn ngước mắt lên nghe thầy giáo nói gì, ít nhất là cũng làm ra bộ: “Tôi đang nghe đây”.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Lúc nào buồn chán quá, anh ta lại bám nhẵng lấy Mễ Bối, rủ chơi trò gì đó: </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Chán quá, chơi gì đi!</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối bị câm, mà anh ta thì không hiểu ngôn ngữ dấu hiệu của cô. Thế là Mễ Bối liền tìm một tờ giấy và một cái bút viết:</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Cờ ca rô? </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Gã kia gãi gãi đầu.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối gật gật đầu rồi lại viết: </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Không biết à? </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Đùa tôi hả! Sao lại không biết! Chỉ là cảm thấy đơn giản quá thôi. Đúng rồi, thua thì phải phạt thế nào đây?</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối không nghĩ ra. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Thế này đi, chúng ta lấy đường ranh giới ra đánh cược, ai thua thì sẽ dịch về phía người đó một chút, được không?</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối gật đầu. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Trên bảng, thầy giáo giảng bài thao thao bất tuyệt, nước bọt văng tung toé; bên dưới, học sinh đều lờ đà lờ đờ muốn ngủ. Ở hàng ghế cuối cùng, Mễ Bối và gã cùng bàn say sưa đánh cờ suốt hai tiết học.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Cả một tiết học, gã nam sinh cùng bàn Mễ Bối không thắng được một ván. Nhưng lần nào anh ta cũng nói không tính. Lần nào Mễ Bối cũng nhường. Anh ta mượn cớ nói:</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Trò này đơn giản quá, chẳng có hứng thắng nữa, coi như hoà đi! </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Sự thực đã chứng minh, đúng là anh ta không biết chơi cờ ca rô, mà cứ cứng miệng nói biết.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Chim chóc nhảy nhót trên cành cây, tíu ta tíu tít, ánh nắng chiều chiếu vào làm đám sinh viên càng thêm buồn ngủ.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="tiểu_thuyết, post: 103470, member: 148439"] [COLOR=DarkGreen]Chỉ trong nháy mắt, cô đã không nhìn thấy bóng Cửu Hoàng tử đâu nữa. Quang cảnh xung quanh trở lại bình thường. Mễ Bối giãy giụa, ngồi bật dậy trên giường, ngẩng đầu lên nhìn ra cửa sổ đã thấy bầu trời trắng nhờ. Xa xa, đường chân trời ánh lên sắc hồng. Trời sáng nhanh vậy sao? Mười chín năm đã qua rồi ư? Mễ Bối đưa tay sờ trán, nhớ lại ánh mắt của Cửu Hoàng tử. Ta sẽ đợi nàng! Chợt cô mỉm cười . Mễ Bối mặc quần áo, bước đến trước gương chải đầu. - …? Mễ Bối mở to mắt nhìn mình trong gương, đưa tay lên day day trên trán. - …? Tại sao trên trán cô lại đột nhiên xuất hiện một dấu hiệu hình tia chớp? Tuy rất nhỏ, nhưng nếu để ý thì sẽ thấy rất rõ. Sực nhớ ra nụ hôn trược khi biến mất của Cửu Hoàng tử, Mễ Bối chau may xoa tay lên dấu hiệu màu xanh lam trên trán, rầu rĩ tự nhủ: - Thế này thì làm sao ra ngoài được đây? Đi trong sân trường, Mễ Bối cứ cúi gằm xuống, sợ người khác nhìn lại làm náo động lên. Nhưng… Gã ngồi cùng bàn với cô sau khi ngủ vùi ba tiết học chợt ngước cặp mắt ngái ngủ lên nhìn cô một lúc lâu, rồi cau hai hàng lông mày rậm lại gắt: - Hôm qua ăn nhiều ớt hả? Cô xem mụn mọc khắp mặt kia kìa! Giỏi thật! Mễ Bối muốn khóc mà chẳng có nước mắt. Có điều, gần đây, Mễ Bối rất vui, nhân gian có rất nhiều thứ mới lạ cho cô thưởng thức. Lần đầu tiên chảy máu, lần đầu tiên được người khác quan tâm, lần đầu tiên cảm thấy con người vô cùng đáng yêu, lần đầu tiên ngồi dưới ngắm nhìn bầu trời bao la. Trước đây ngày nào cô cũng ở trên đó,mà sao không bao giờ nhận ra bầu trời xanh như vậy, đẹp như vậy kia chứ. Không biết từ bao giờ, Mễ Bối đã bắt đầu lưu luyến trần gian. Đặc biệt là lúc lên lớp, dùng một đường vạch làm ranh giới ngăn với gã xấu tính ngồi cùng bàn. Mấy hôm nay, hình như tâm trạng của anh ta cũng rất tốt, thi thoảng còn ngước mắt lên nghe thầy giáo nói gì, ít nhất là cũng làm ra bộ: “Tôi đang nghe đây”. Lúc nào buồn chán quá, anh ta lại bám nhẵng lấy Mễ Bối, rủ chơi trò gì đó: - Chán quá, chơi gì đi! Mễ Bối bị câm, mà anh ta thì không hiểu ngôn ngữ dấu hiệu của cô. Thế là Mễ Bối liền tìm một tờ giấy và một cái bút viết: - Cờ ca rô? Gã kia gãi gãi đầu. Mễ Bối gật gật đầu rồi lại viết: - Không biết à? - Đùa tôi hả! Sao lại không biết! Chỉ là cảm thấy đơn giản quá thôi. Đúng rồi, thua thì phải phạt thế nào đây? Mễ Bối không nghĩ ra. - Thế này đi, chúng ta lấy đường ranh giới ra đánh cược, ai thua thì sẽ dịch về phía người đó một chút, được không? Mễ Bối gật đầu. Trên bảng, thầy giáo giảng bài thao thao bất tuyệt, nước bọt văng tung toé; bên dưới, học sinh đều lờ đà lờ đờ muốn ngủ. Ở hàng ghế cuối cùng, Mễ Bối và gã cùng bàn say sưa đánh cờ suốt hai tiết học. Cả một tiết học, gã nam sinh cùng bàn Mễ Bối không thắng được một ván. Nhưng lần nào anh ta cũng nói không tính. Lần nào Mễ Bối cũng nhường. Anh ta mượn cớ nói: - Trò này đơn giản quá, chẳng có hứng thắng nữa, coi như hoà đi! Sự thực đã chứng minh, đúng là anh ta không biết chơi cờ ca rô, mà cứ cứng miệng nói biết. Chim chóc nhảy nhót trên cành cây, tíu ta tíu tít, ánh nắng chiều chiếu vào làm đám sinh viên càng thêm buồn ngủ. [/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Yêu anh hơn cả tử thần. Tào Đình
Top