Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Yêu anh hơn cả tử thần. Tào Đình
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="tiểu_thuyết" data-source="post: 103467" data-attributes="member: 148439"><p><span style="color: DarkGreen">Nửa phút sau… </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Này… Cô thích cái trò ấy lắm hả?</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Anh ta lại chống tay ngồi dậy, gắt gỏng với Mễ Bối.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối nghi hoặc, tròn mắt nhìn đối phương, trong lòng tự nhủ mình có chạm phải anh ta đâu mà…</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Cô đừng… đừng có làm vậy ở đây nữa!</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Anh ta hạ thấp giọng nói.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối nghiêng nghiêng đầu như muốn hỏi: </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Tại sao?</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Gã cùng bàn khó chịu kia im lặng trong giây lát rồi đột nhiên lớn tiếng quát ầm lên:</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Chói mắt lắm! Cái đồ ngớ ngẩn!</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Chói mắt? Mễ Bối hoang mang nhìn chân mình, ánh mặt trời chiếu vào lớp học, da chân cô trắng như tuyết… sau đó cô lại ngước mắt nhìn gã nam sinh ngồi bên cạnh. Hình như anh ta cũng nhận ra mình đã lỡ lời, mặt hơi ửng hồng, chống tay ngồi ngẩn ra một lúc lâu, có vẻ như cảm thấy mình không nên ngồi đây nữa, bèn đứng dậy bỏ ra ngoài.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Giáo sư vẫn thao thao bất tuyệt nói về một trường hợp kiện tụng, Mễ Bối tròn mắt lên nhìn gã cùng bàn vỗ mông lạnh lùng đi ra.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối cứ trố mắt nhìn, nhưng các sinh viên khác thì chẳng hề chú ý, vẫn tiếp tục cắm cúi chép bài, có người quay lại nhìn cô khẽ nhún vai một cái, tỏ ý: Chúng tôi đã quen rồi.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Giờ nghỉ giải lao mười phút, Mễ Bối lại gặp phải tên đáng ghét này ngoài hành lang; anh ta đi cùng một đám sinh viên lớp khác. Người đi đầu nheo nheo mắt nhìn cô, huýt sáo một tiếng rồi trêu chọc:</span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Anh Hy, nghe nói con bé này mới chuyển đến lớp anh, đúng không? Còn được xếp cho ngồi cạnh anh nữa? </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Phải đó, em cũng nghe có người nhắc đến nó rồi! Hì Hì! Cũng xinh ra trò! Hoa hậu trường ta năm nay chắc đổi người rồi.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Đám nam sinh cười đùa, trều chọc Mễ Bối làm cô xấu hổ cúi đầu đi thẳng, coi như không nghe, không thấy. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Hì, đáng tiếc, nghe nói nó là một con bé câm…</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Người vừa lên tiếng còn chưa nói hết câu thì đã bị anh chàng tên Hy giở mặt còn nhanh hơn giở sách kia vung tay tát cho một cái. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Anh ta gắt giọng quát:</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- “Con bé câm” là để cho mày gọi đấy hả? Sau này đứa nào còn dám nhắc đến ba chữ này, tao cắt lưỡi!</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Dạ, vâng… vâng… </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối càng bước nhanh thêm, cắm đầu đi thẳng.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Tan học, Mễ Bối tìm một chỗ vắng người, ngồi dưới gốc cây tiếp tục lau sạch vết thương của mình.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Tại sao không vào phòng y tế? </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Lúc này, một giọng nói bất thình lình vang lên. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy gã ngồi cùng bàn đang thở hổn hên, đứng trước mặt, gắt gỏng với mình.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Dường như anh ta chỉ biết có một cách nói chuyện duy nhất : gắt gỏng.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối luống cuống đứng lên, ngẩn người ra nhìn anh ta.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Chắc anh ta vừa mới chơi bóng về, trán đầm đìa mồ hôi, bộ đồ thể thao trắng cũng ướt đãm, trên tay đeo một chiếc nịt cổ tay màu vàng nhạt hiệu NIKE. Mồ hôi làm tóc anh ta ướt đẫm; khi anh ta cúi mặt lại gần Mễ Bối, mùi mồ hôi ngai ngái phả vào mặt cô. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Không hiều sao, mặt Mễ Bối lại đỏ bừng lên. Đứng trước mặt tên đáng ghét này, cô không biết phải nhìn về hướng nào.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Chợt cô thấy anh ta tháo chiếc nịt cổ tay ra, dùng hai tay kéo mạnh mấy cái, làm độ đàn hồi của nó mất đi đáng kể, sau đó nói: </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Có khăn tay không?</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối vội lấy trong cặp sách ra một chiếc khăn tay trắng tinh. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Biết ngay mà, quả nhiên là có! Bây giờ chỉ có lũ ngốc mới mang theo khăn tay thôi!... </span></p><p><span style="color: DarkGreen">Anh ta cầm lấy chiếc khăn tay, lật qua lật lại:</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Cũng sạch sẽ lắm. Được rồi, cô buộc cái này vào vết thương đi.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối định từ chối… Trong sách Y tế thường thức có nói, làm vậy sẽ nhiễm trùng. Nhưng nghĩ đến kiểu cư xử thô bạo của người đối diện, cô lại ngoan ngoãn làm theo.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Được rồi, đeo cái này ra bên ngoài.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Anh ta vừa nói vừa đưa chiếc nịt cổ tay cho Mễ Bối.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối định đưa ngón tay đón lấy, thì không hiểu anh chàng lập dị kia nghĩ gì, lại đột nhiên thu tay lại.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Cô ngồi đây cho tôi, không được đi đâu hết! Tôi ra đây một lát rồi quay lại ngay! </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Dứt lời, anh ta quay người chạy mất. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối cũng ngoan ngoãn nghe lời, ngồi xuống bãi cỏ chờ anh ta. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mười phút… nửa tiếng…</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Một tiếng sau, anh chàng ngỗ ngược kia mới thở hồng hộc chạy về, trên tay cầm một chiếc nịt cổ tay hiệu NIKE mới tinh, vẫn còn chưa mác.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Anh ta đưa mắt tìm kiếm xung quanh, không thấy Mễ Bối đâu, liền nghển cổ lên tìm kiếm, thì chợt thấy Mễ Bối đi từ đằng xa lại. Cô vừa bước tới trước mặt thì anh ta đã cáu kỉnh gắt lên:</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Bảo cô đừng đi đâu cơ mà! Cô nghĩ lời tôi nói là gió thoảng bên tai hả!</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối oan ức ngước mắt nhìn anh ta rồi chỉ tay vào vòi nước ở phía kia, sau đó chỉ vào chiếc khăn tay đang quấn trên đùi, khăn tay đã thấm ướt nước, vết thương của Mễ Bối cũng đã được rửa sạch sẽ.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Anh chàng kia lườm cô một cái, định mắng nữa nhưng lại không tìm được lý do, đành lẩm bẩm gì đó một mình. Có điều sự lo lắng của anh ta dành cho Mễ Bối khi nãy dù sao cũng có chỗ để phát tiết:</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="tiểu_thuyết, post: 103467, member: 148439"] [COLOR=DarkGreen]Nửa phút sau… - Này… Cô thích cái trò ấy lắm hả? Anh ta lại chống tay ngồi dậy, gắt gỏng với Mễ Bối. Mễ Bối nghi hoặc, tròn mắt nhìn đối phương, trong lòng tự nhủ mình có chạm phải anh ta đâu mà… - Cô đừng… đừng có làm vậy ở đây nữa! Anh ta hạ thấp giọng nói. Mễ Bối nghiêng nghiêng đầu như muốn hỏi: - Tại sao? Gã cùng bàn khó chịu kia im lặng trong giây lát rồi đột nhiên lớn tiếng quát ầm lên: - Chói mắt lắm! Cái đồ ngớ ngẩn! Chói mắt? Mễ Bối hoang mang nhìn chân mình, ánh mặt trời chiếu vào lớp học, da chân cô trắng như tuyết… sau đó cô lại ngước mắt nhìn gã nam sinh ngồi bên cạnh. Hình như anh ta cũng nhận ra mình đã lỡ lời, mặt hơi ửng hồng, chống tay ngồi ngẩn ra một lúc lâu, có vẻ như cảm thấy mình không nên ngồi đây nữa, bèn đứng dậy bỏ ra ngoài. Giáo sư vẫn thao thao bất tuyệt nói về một trường hợp kiện tụng, Mễ Bối tròn mắt lên nhìn gã cùng bàn vỗ mông lạnh lùng đi ra. Mễ Bối cứ trố mắt nhìn, nhưng các sinh viên khác thì chẳng hề chú ý, vẫn tiếp tục cắm cúi chép bài, có người quay lại nhìn cô khẽ nhún vai một cái, tỏ ý: Chúng tôi đã quen rồi. Giờ nghỉ giải lao mười phút, Mễ Bối lại gặp phải tên đáng ghét này ngoài hành lang; anh ta đi cùng một đám sinh viên lớp khác. Người đi đầu nheo nheo mắt nhìn cô, huýt sáo một tiếng rồi trêu chọc: - Anh Hy, nghe nói con bé này mới chuyển đến lớp anh, đúng không? Còn được xếp cho ngồi cạnh anh nữa? - Phải đó, em cũng nghe có người nhắc đến nó rồi! Hì Hì! Cũng xinh ra trò! Hoa hậu trường ta năm nay chắc đổi người rồi. Đám nam sinh cười đùa, trều chọc Mễ Bối làm cô xấu hổ cúi đầu đi thẳng, coi như không nghe, không thấy. - Hì, đáng tiếc, nghe nói nó là một con bé câm… Người vừa lên tiếng còn chưa nói hết câu thì đã bị anh chàng tên Hy giở mặt còn nhanh hơn giở sách kia vung tay tát cho một cái. Anh ta gắt giọng quát: - “Con bé câm” là để cho mày gọi đấy hả? Sau này đứa nào còn dám nhắc đến ba chữ này, tao cắt lưỡi! - Dạ, vâng… vâng… Mễ Bối càng bước nhanh thêm, cắm đầu đi thẳng. Tan học, Mễ Bối tìm một chỗ vắng người, ngồi dưới gốc cây tiếp tục lau sạch vết thương của mình. - Tại sao không vào phòng y tế? Lúc này, một giọng nói bất thình lình vang lên. Mễ Bối ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy gã ngồi cùng bàn đang thở hổn hên, đứng trước mặt, gắt gỏng với mình. Dường như anh ta chỉ biết có một cách nói chuyện duy nhất : gắt gỏng. Mễ Bối luống cuống đứng lên, ngẩn người ra nhìn anh ta. Chắc anh ta vừa mới chơi bóng về, trán đầm đìa mồ hôi, bộ đồ thể thao trắng cũng ướt đãm, trên tay đeo một chiếc nịt cổ tay màu vàng nhạt hiệu NIKE. Mồ hôi làm tóc anh ta ướt đẫm; khi anh ta cúi mặt lại gần Mễ Bối, mùi mồ hôi ngai ngái phả vào mặt cô. Không hiều sao, mặt Mễ Bối lại đỏ bừng lên. Đứng trước mặt tên đáng ghét này, cô không biết phải nhìn về hướng nào. Chợt cô thấy anh ta tháo chiếc nịt cổ tay ra, dùng hai tay kéo mạnh mấy cái, làm độ đàn hồi của nó mất đi đáng kể, sau đó nói: - Có khăn tay không? Mễ Bối vội lấy trong cặp sách ra một chiếc khăn tay trắng tinh. - Biết ngay mà, quả nhiên là có! Bây giờ chỉ có lũ ngốc mới mang theo khăn tay thôi!... Anh ta cầm lấy chiếc khăn tay, lật qua lật lại: - Cũng sạch sẽ lắm. Được rồi, cô buộc cái này vào vết thương đi. Mễ Bối định từ chối… Trong sách Y tế thường thức có nói, làm vậy sẽ nhiễm trùng. Nhưng nghĩ đến kiểu cư xử thô bạo của người đối diện, cô lại ngoan ngoãn làm theo. - Được rồi, đeo cái này ra bên ngoài. Anh ta vừa nói vừa đưa chiếc nịt cổ tay cho Mễ Bối. Mễ Bối định đưa ngón tay đón lấy, thì không hiểu anh chàng lập dị kia nghĩ gì, lại đột nhiên thu tay lại. - Cô ngồi đây cho tôi, không được đi đâu hết! Tôi ra đây một lát rồi quay lại ngay! Dứt lời, anh ta quay người chạy mất. Mễ Bối cũng ngoan ngoãn nghe lời, ngồi xuống bãi cỏ chờ anh ta. Mười phút… nửa tiếng… Một tiếng sau, anh chàng ngỗ ngược kia mới thở hồng hộc chạy về, trên tay cầm một chiếc nịt cổ tay hiệu NIKE mới tinh, vẫn còn chưa mác. Anh ta đưa mắt tìm kiếm xung quanh, không thấy Mễ Bối đâu, liền nghển cổ lên tìm kiếm, thì chợt thấy Mễ Bối đi từ đằng xa lại. Cô vừa bước tới trước mặt thì anh ta đã cáu kỉnh gắt lên: - Bảo cô đừng đi đâu cơ mà! Cô nghĩ lời tôi nói là gió thoảng bên tai hả! Mễ Bối oan ức ngước mắt nhìn anh ta rồi chỉ tay vào vòi nước ở phía kia, sau đó chỉ vào chiếc khăn tay đang quấn trên đùi, khăn tay đã thấm ướt nước, vết thương của Mễ Bối cũng đã được rửa sạch sẽ. Anh chàng kia lườm cô một cái, định mắng nữa nhưng lại không tìm được lý do, đành lẩm bẩm gì đó một mình. Có điều sự lo lắng của anh ta dành cho Mễ Bối khi nãy dù sao cũng có chỗ để phát tiết: [/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Yêu anh hơn cả tử thần. Tào Đình
Top