Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Yêu anh hơn cả tử thần. Tào Đình
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="tiểu_thuyết" data-source="post: 103465" data-attributes="member: 148439"><p><span style="color: DarkGreen">Trong lớp học, cô giáo đang ra sức dùng phấn vẽ những ký tự loằng ngoằng lên bảng, cứ như là cuối năm sẽ bình chọn giáo viên xuất sắc lấy tiêu chuẩn là ai dùng phấn nhiều hơn vậy. Sinh viên bên dưới ủ rũ như tàu chuối khô,gà gật ngủ. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Lúc này chợt vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ nhỏ như tiếng mèo cào. Cô giáo không nghe thấy, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt giảng bài. Tiếng gõ cửa vẫn kiên trì vang lên. </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Thưa cô, có người gõ cửa kìa! </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Một sinh viên nam ngồi hàng đầu bực bội lên tiếng nhắc.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Lúc này, cô giáo mới dừng tay phấn, ra mở cửa. Đám sinh viên bên dưới cũng nhân cơ hội này nói mấy câu chuyện phiếm, thật rôm rả.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Em là ai? </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Cô giáo hỏi, mặt lạnh băng.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Cô gái trẻ ngẩng đầu, cặp mắt to long lanh nhìn cô giáo đầy sợ sệt. Cô mở miệng, nhưng không phát ra được tiếng nói.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Nói đi, em tìm ai? </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Cô giáo nói to hơn.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Ánh mắt các sinh viên trong lớp đều dồn cả vào cô gái mới này. Cô rất xinh đẹp, đám con trai đều cảm thấy ngất ngây. Nhưng trên đầu gối trắng muốt của cô lại có một vết máu đã khô, đông đặc lại ở bắp vế, màu máu nổi bật trên nền trắng, làm mọi người không khỏi rùng mình.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Hỏi mà không trả lời! Em bị câm à?</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Chữ “câm” thốt ra từ miệng cô giáo như một mũi tên độc găm thẳng vào tim cô gái, chỉ thấy cô khẽ gật đầu, cắn chặt môi dưới, đau đớn nhíu hai hàng lông mày lá liễu, lắc đầu rồi lại gật đầu. Cả lớp cười ồ lên.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Một sinh viên nam ngồi ở cuối lớp ngẩng đầu lên, cặp mắt lạnh lùng quét qua người cô gái tội nghiệp đứng ngoài cửa lớp một lượt rồi lại gục đầu xuống, tiếp tục ngủ, dường như hoàn toàn không có gì liên quan tới mình, dường như anh ta chưa bao giờ gặp cô gái này, dường như người đã hại cô phải tốn công đi vòng quanh trường rồi đến muộn là một người khác vậy.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Bị cô giáo hỏi dồn, lại bị cả lớp cười nhạo, Mễ Bối không biết làm sao, lúng túng đứng đó như gà mắc tóc. Đôi mắt sáng như pha lê long lanh, êm đềm như nước hồ thu trong cổ tích.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Hả? Em vẫn không thèm trả lời hả? Em nghĩ tôi bắt nạt em chắc? </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Cô giáo rít lên. Vừa rồi giảng bài chẳng ai thèm chú ý, bây giờ lại được cả lớp hưởng ứng, cô ta không khỏi có chút hả hê, đắc ý.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Trong lớp bắt đầu nổi lên tiếng nói chuyện rào rào, chợt từ phía sau vang lên một tiếng quát:</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Ầm ĩ quá! Có để cho người ta ngủ không đấy! </span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Lớp học lập tức yên lặng như tờ, dường như không ai dám gây sự với anh chàng vẫn còn đang ngái ngủ này vậy.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mọi người đều nhìn về phía anh ta, không dám thở mạnh. Cô giáo lẩm bẩm định nói gì đó, nhưng cũng không dám thốt ra thành tiếng. Chỉ thấy anh chàng kia chậm rãi móc điện thoại ra, bấm bấm mấy cái, sau đó cau mày, mắng xối xả vào điện thoại.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Ông làm chủ nhiệm khoa kiểu gì thế? Hôm nay, lớp Luật Kinh tế 7 năm thứ nhất có phải có sinh viên mới chuyển vào không? Cho ông ba giây để xuất hiện trước cửa lớp, không thì đừng trách!</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Nói xong, anh ta liền dập máy, lười nhác đưa mắt nhìn xung quanh, rồi lại gục mặt xuống bàn ngủ tiếp.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối ngây người ngoài cửa lớp. Sống ở nhân gian đã mười chín năm, đây là lần đầu tiên cô gặp một người ngang ngược như anh chàng này.Cô hít sâu một hơi không khí trong lành, rồi đưa mắt nhìn cô giáo, thấy cô ta mặt tái mét, run rẩy vì phẫn nộ, nhưng lại không dám làm gì cậu sinh viên kia.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Quả nhiên, chưa đầy ba giây sau, một thầy giáo cao gầy đã ngoan ngoãn xuất hiện ngay cửa lớp. Ông ta chạy vào kéo cô giáo ra mắng cho một trận, sau đó lại niềm nở giới thiệu sinh viên mới chuyển từ Đại học Tây Thành tới, rồi thầy chỉ tay vào ghế trống ở hàng cuối, nói với Mễ Bối:</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">- Mễ Bối, em ngồi ở kia có được không?</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối nhìn theo ngón tay run run của thầy, thì thấy ngay anh chàng đang nằm gục xuống bàn ngủ khò khò kia. Cô ngoan ngoãn gật đầu.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Trên quãng đường ngắn từ cửa lớp đến chỗ ngồi, tất cả sinh viên trong lớp đều đưa mắt nhìn cô, có ánh mắt ngưỡng mộ, có ánh mắt thông cảm, thương hại. Mễ Bối chậm rãi bước tới bên cạnh ông thần ngủ vừa nổi cáu khi nãy.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Chỗ của Mễ Bối cạnh cửa sổ, nhưng cái người ngồi ngoài này hình như hoàn toàn không để ý rằng mình đang cản đường người khác.</span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen">Mễ Bối nhớ lại cảnh cả thầy lẫn trò đều rất sợ anh chàng ngang ngược này, trong lòng cũng hơi run, không biết có nên đánh thức anh ta dậy hay không.</span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="tiểu_thuyết, post: 103465, member: 148439"] [COLOR=DarkGreen]Trong lớp học, cô giáo đang ra sức dùng phấn vẽ những ký tự loằng ngoằng lên bảng, cứ như là cuối năm sẽ bình chọn giáo viên xuất sắc lấy tiêu chuẩn là ai dùng phấn nhiều hơn vậy. Sinh viên bên dưới ủ rũ như tàu chuối khô,gà gật ngủ. Lúc này chợt vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ nhỏ như tiếng mèo cào. Cô giáo không nghe thấy, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt giảng bài. Tiếng gõ cửa vẫn kiên trì vang lên. - Thưa cô, có người gõ cửa kìa! Một sinh viên nam ngồi hàng đầu bực bội lên tiếng nhắc. Lúc này, cô giáo mới dừng tay phấn, ra mở cửa. Đám sinh viên bên dưới cũng nhân cơ hội này nói mấy câu chuyện phiếm, thật rôm rả. - Em là ai? Cô giáo hỏi, mặt lạnh băng. Cô gái trẻ ngẩng đầu, cặp mắt to long lanh nhìn cô giáo đầy sợ sệt. Cô mở miệng, nhưng không phát ra được tiếng nói. - Nói đi, em tìm ai? Cô giáo nói to hơn. Ánh mắt các sinh viên trong lớp đều dồn cả vào cô gái mới này. Cô rất xinh đẹp, đám con trai đều cảm thấy ngất ngây. Nhưng trên đầu gối trắng muốt của cô lại có một vết máu đã khô, đông đặc lại ở bắp vế, màu máu nổi bật trên nền trắng, làm mọi người không khỏi rùng mình. - Hỏi mà không trả lời! Em bị câm à? Chữ “câm” thốt ra từ miệng cô giáo như một mũi tên độc găm thẳng vào tim cô gái, chỉ thấy cô khẽ gật đầu, cắn chặt môi dưới, đau đớn nhíu hai hàng lông mày lá liễu, lắc đầu rồi lại gật đầu. Cả lớp cười ồ lên. Một sinh viên nam ngồi ở cuối lớp ngẩng đầu lên, cặp mắt lạnh lùng quét qua người cô gái tội nghiệp đứng ngoài cửa lớp một lượt rồi lại gục đầu xuống, tiếp tục ngủ, dường như hoàn toàn không có gì liên quan tới mình, dường như anh ta chưa bao giờ gặp cô gái này, dường như người đã hại cô phải tốn công đi vòng quanh trường rồi đến muộn là một người khác vậy. Bị cô giáo hỏi dồn, lại bị cả lớp cười nhạo, Mễ Bối không biết làm sao, lúng túng đứng đó như gà mắc tóc. Đôi mắt sáng như pha lê long lanh, êm đềm như nước hồ thu trong cổ tích. - Hả? Em vẫn không thèm trả lời hả? Em nghĩ tôi bắt nạt em chắc? Cô giáo rít lên. Vừa rồi giảng bài chẳng ai thèm chú ý, bây giờ lại được cả lớp hưởng ứng, cô ta không khỏi có chút hả hê, đắc ý. Trong lớp bắt đầu nổi lên tiếng nói chuyện rào rào, chợt từ phía sau vang lên một tiếng quát: - Ầm ĩ quá! Có để cho người ta ngủ không đấy! Lớp học lập tức yên lặng như tờ, dường như không ai dám gây sự với anh chàng vẫn còn đang ngái ngủ này vậy. Mọi người đều nhìn về phía anh ta, không dám thở mạnh. Cô giáo lẩm bẩm định nói gì đó, nhưng cũng không dám thốt ra thành tiếng. Chỉ thấy anh chàng kia chậm rãi móc điện thoại ra, bấm bấm mấy cái, sau đó cau mày, mắng xối xả vào điện thoại. - Ông làm chủ nhiệm khoa kiểu gì thế? Hôm nay, lớp Luật Kinh tế 7 năm thứ nhất có phải có sinh viên mới chuyển vào không? Cho ông ba giây để xuất hiện trước cửa lớp, không thì đừng trách! Nói xong, anh ta liền dập máy, lười nhác đưa mắt nhìn xung quanh, rồi lại gục mặt xuống bàn ngủ tiếp. Mễ Bối ngây người ngoài cửa lớp. Sống ở nhân gian đã mười chín năm, đây là lần đầu tiên cô gặp một người ngang ngược như anh chàng này.Cô hít sâu một hơi không khí trong lành, rồi đưa mắt nhìn cô giáo, thấy cô ta mặt tái mét, run rẩy vì phẫn nộ, nhưng lại không dám làm gì cậu sinh viên kia. Quả nhiên, chưa đầy ba giây sau, một thầy giáo cao gầy đã ngoan ngoãn xuất hiện ngay cửa lớp. Ông ta chạy vào kéo cô giáo ra mắng cho một trận, sau đó lại niềm nở giới thiệu sinh viên mới chuyển từ Đại học Tây Thành tới, rồi thầy chỉ tay vào ghế trống ở hàng cuối, nói với Mễ Bối: - Mễ Bối, em ngồi ở kia có được không? Mễ Bối nhìn theo ngón tay run run của thầy, thì thấy ngay anh chàng đang nằm gục xuống bàn ngủ khò khò kia. Cô ngoan ngoãn gật đầu. Trên quãng đường ngắn từ cửa lớp đến chỗ ngồi, tất cả sinh viên trong lớp đều đưa mắt nhìn cô, có ánh mắt ngưỡng mộ, có ánh mắt thông cảm, thương hại. Mễ Bối chậm rãi bước tới bên cạnh ông thần ngủ vừa nổi cáu khi nãy. Chỗ của Mễ Bối cạnh cửa sổ, nhưng cái người ngồi ngoài này hình như hoàn toàn không để ý rằng mình đang cản đường người khác. Mễ Bối nhớ lại cảnh cả thầy lẫn trò đều rất sợ anh chàng ngang ngược này, trong lòng cũng hơi run, không biết có nên đánh thức anh ta dậy hay không.[/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Yêu anh hơn cả tử thần. Tào Đình
Top