Xuân đến lòng nghe sao trống trải
Nhìn mây trời dạ bỗng bâng khuâng
Như em đã hết thời con gái
Ta xa rồi tuổi trẻ thanh xuân
Đêm trừ tịch thẫn thờ không ngủ
Nghe mưa rơi, gió động cành trơ
Trang giấy trắng nhòa phai nét chử
Mưa não nề lạnh suốt trang thơ
Ngồi khắc khoải gởi sầu theo gió
Trời cuối năm buồn tựa tuổi già
Thấp thỏm trông vời qua cửa sổ
Em ngút ngàn như bóng xuân xa
Ở bên ấy tình-sầu-muôn-thuở
Có thấy ta sáng đợi, chiều mong
Mưa ngoài trời rớt bao nhiêu hạt
Trong lòng nầy bấy nỗi nhớ thương
Bạch-Loan