ThangLongVN
New member
- Xu
- 0
Những nhớ mong, từ nơi xa con gửi về bên mẹ. Vẫn lời hát ầu ơ, câu thơ nhắn nhủ: “Ai còn mẹ, xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe con”.
Xuân này con viết cho mẹ
"Mỗi mùa xuân sang, mẹ tôi già thêm một tuổi. Mỗi mùa xuân sang, ngày con xa mẹ càng gần". Câu hát ấy đã làm cho con cảm thấy bâng khuâng và xốn sang trong ngày mừng tuổi mẹ. Mẹ! Tiếng gọi thân yêu ấy, con dành cho mẹ. Mẹ! Tiếng gọi ấy tha thiết nghẹn ngào tình mẫu tử thân thương mỗi sớm mỗi chiều.
Mỗi chúng ta, ai cũng đã từng có mẹ và rồi ai cũng sẽ phải xa mẹ. Mẹ! Trái chuối chín đang lơ lửng trên cành, chênh vênh trước gió. Mẹ ! Ngọn đèn leo lét sáng trong đêm tối, dõi theo từng bước con đi viết nên trang huyền thoại. Mẹ ! Làn gió nhẹ thoảng qua, đẩy con bay cao bay xa trên trời cao như cánh diều no gió. Mẹ ! Rì rầm tiếng cỏ non tua tủa mỗi độ xuân về nâng từng bước chân con. Mẹ ! Tia nắng vàng hanh hao, nao nao trời chiều mênh mang gió. Mẹ !
Tiếng chuông chùa bình yên giữa đêm hè để cho ta cảm thấy hạnh phúc biết bao cho những ai trên đời vẫn còn có mẹ.
Để rồi, cảm ơn mẹ, khi mỗi bước con đi bên đời luôn có mẹ. Những ngày tháng xa nhà, mẹ là ý chí để con vượt qua gian khó vươn lên. Để mỗi sớm mai mẹ là niềm tin, mẹ là ước mơ, mẹ là nỗi nhớ. Mẹ là mẹ của con. Là bài ca bất tận để con đi đến cuối con đường...
Cảm ơn mẹ, khi chập chững bước đi đầu tiên, con vấp ngã trên đường, mẹ là người dắt tay con bước tiếp. Ngày đầu tiên đi học, con mắt ướt nhạt nhòa, mẹ là người nâng niu, ôm ấp vỗ về. Khi mưa gió dập dìu, mẹ như là chiếc ô che chắn. Khi con cảm thấy lẻ loi giữa cuộc đời, mẹ đưa tay nắm chặt lấy tay con. Mẹ như dòng nước bên con, cuốn trôi đi bao âu lo phiền muộn, trả lại cho con một bầu trời trong veo, xanh ngắt đến bao la.
Cảm ơn mẹ, với những yêu thương, những tảo tần sớm khuya còn hằn lên trán mẹ. Những cay đắng, nhọc nhằn đã nhuộm vào màu tóc mẹ phôi pha. Để những ai xa quê hương vẫn nghe ầu ơ thiết tha sớm chiều tiếng mẹ. Vẫn nắng mưa, vẫn bão giông, biển cả mênh mông không đong đầy tình mẹ...
Giờ đây, khi con của mẹ đã trở thành người mẹ, con mới hiểu được tình mẹ bao la, thăm thẳm, mênh mông. Vẫn dáng mẹ gầy gánh nước bên sông. Những nhớ mong, từ nơi xa con gửi về bên mẹ. Vẫn lời hát ầu ơ, câu thơ nhắn nhủ: "Ai còn mẹ, xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe con".
Nguyễn Thúy Hạnh - VNN
Xuân này con viết cho mẹ
"Mỗi mùa xuân sang, mẹ tôi già thêm một tuổi. Mỗi mùa xuân sang, ngày con xa mẹ càng gần". Câu hát ấy đã làm cho con cảm thấy bâng khuâng và xốn sang trong ngày mừng tuổi mẹ. Mẹ! Tiếng gọi thân yêu ấy, con dành cho mẹ. Mẹ! Tiếng gọi ấy tha thiết nghẹn ngào tình mẫu tử thân thương mỗi sớm mỗi chiều.
Mỗi chúng ta, ai cũng đã từng có mẹ và rồi ai cũng sẽ phải xa mẹ. Mẹ! Trái chuối chín đang lơ lửng trên cành, chênh vênh trước gió. Mẹ ! Ngọn đèn leo lét sáng trong đêm tối, dõi theo từng bước con đi viết nên trang huyền thoại. Mẹ ! Làn gió nhẹ thoảng qua, đẩy con bay cao bay xa trên trời cao như cánh diều no gió. Mẹ ! Rì rầm tiếng cỏ non tua tủa mỗi độ xuân về nâng từng bước chân con. Mẹ ! Tia nắng vàng hanh hao, nao nao trời chiều mênh mang gió. Mẹ !
Tiếng chuông chùa bình yên giữa đêm hè để cho ta cảm thấy hạnh phúc biết bao cho những ai trên đời vẫn còn có mẹ.
Để rồi, cảm ơn mẹ, khi mỗi bước con đi bên đời luôn có mẹ. Những ngày tháng xa nhà, mẹ là ý chí để con vượt qua gian khó vươn lên. Để mỗi sớm mai mẹ là niềm tin, mẹ là ước mơ, mẹ là nỗi nhớ. Mẹ là mẹ của con. Là bài ca bất tận để con đi đến cuối con đường...
Cảm ơn mẹ, khi chập chững bước đi đầu tiên, con vấp ngã trên đường, mẹ là người dắt tay con bước tiếp. Ngày đầu tiên đi học, con mắt ướt nhạt nhòa, mẹ là người nâng niu, ôm ấp vỗ về. Khi mưa gió dập dìu, mẹ như là chiếc ô che chắn. Khi con cảm thấy lẻ loi giữa cuộc đời, mẹ đưa tay nắm chặt lấy tay con. Mẹ như dòng nước bên con, cuốn trôi đi bao âu lo phiền muộn, trả lại cho con một bầu trời trong veo, xanh ngắt đến bao la.
Cảm ơn mẹ, với những yêu thương, những tảo tần sớm khuya còn hằn lên trán mẹ. Những cay đắng, nhọc nhằn đã nhuộm vào màu tóc mẹ phôi pha. Để những ai xa quê hương vẫn nghe ầu ơ thiết tha sớm chiều tiếng mẹ. Vẫn nắng mưa, vẫn bão giông, biển cả mênh mông không đong đầy tình mẹ...
Giờ đây, khi con của mẹ đã trở thành người mẹ, con mới hiểu được tình mẹ bao la, thăm thẳm, mênh mông. Vẫn dáng mẹ gầy gánh nước bên sông. Những nhớ mong, từ nơi xa con gửi về bên mẹ. Vẫn lời hát ầu ơ, câu thơ nhắn nhủ: "Ai còn mẹ, xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe con".
Nguyễn Thúy Hạnh - VNN