Xin một lần sau cuối...
Xin một làn sau cuối gọi tên nhau
Để mãi mãi mình là người xa lạ
Gửi lại cho anh tiếng ve trưa nắng hạ
Đốt cháy lòng một kí ức khó quên
Em chẳng thể quay về khi kỉ niệm gọi tên
Vì phía anh là thu giăng mờ lối
Anh mờ tỏ giữa làn chiều sương khói
Tan biến dần vào ảo ảnh hư vô
Em buông tay để tuột mất câu thơ
Khi chỉ tập ghép lại vần thương nhớ
Câu thơ ấy ngàn năm còn dang dở
Dấu chấm cuối cùng sau 2 chữ "thương đau"
Chưa bao giờ mình gọi hết tên nhau
để đến khi không còn cho nhau nữa
Em vẫn còn thì thầm trong nỗi nhớ
Ghép tên mình cùng 2 chữ "cố nhân".
Xin một làn sau cuối gọi tên nhau
Để mãi mãi mình là người xa lạ
Gửi lại cho anh tiếng ve trưa nắng hạ
Đốt cháy lòng một kí ức khó quên
Em chẳng thể quay về khi kỉ niệm gọi tên
Vì phía anh là thu giăng mờ lối
Anh mờ tỏ giữa làn chiều sương khói
Tan biến dần vào ảo ảnh hư vô
Em buông tay để tuột mất câu thơ
Khi chỉ tập ghép lại vần thương nhớ
Câu thơ ấy ngàn năm còn dang dở
Dấu chấm cuối cùng sau 2 chữ "thương đau"
Chưa bao giờ mình gọi hết tên nhau
để đến khi không còn cho nhau nữa
Em vẫn còn thì thầm trong nỗi nhớ
Ghép tên mình cùng 2 chữ "cố nhân".