Xin lỗi , tớ là người Thanh Hóa
Sáng, Thanh Hóa mưa tầm tã, mưa như trút nước. Rát buốt mặt mũi. Tôi xách hành lý 1 cách nặng nề lên xe đi Hn. Lại thêm 1 lần xa Thanh Hóa. Đến với Hà Nội, cái chốn phồn hoa giả tạo, xa hoa, lộng lẫy mà thiếu vắng tình người ấy
Tôi, một kẻ thất bại sau lần 2 thi Đh. Lần này tôi ra để nộp nv2. Ngồi nhìn cửa sổ mà lòng tôi mà lòng buồn man mác. "Nghe mưa trên đầu và nắng trên vai, đôi chân ta đi sông còn ở lại..."
Mưa ngập đường, nhớ cách đây 4 năm, cũng mưa thế này. Trường Hàm Rồng của mình với hệ thống cống model 1950 đã cho mình vô số kỉ niệm sâu sắc mà có lẽ cả đời không thể quên được.
Học sinh nam thì Hò Dô, Hò Dô đẩy cái taxi 7 chỗ của cô hiệu trưởng. Mà taxi cái gì, ở hoàn cảnh đó người ta phải gọi là tàu ngầm. Mấy cô nàng õng ẹo hàng ngày vẫn cố giữ cái phong thái hàng ngày. Cứ lắc trái, lắc phải đều đều. Nước thì đến rốn mà vẫn cứ tạo dáng.
Cứ mỗi trận mưa, dân buôn dép lại kiếm bội tiền. Ở cổng trường cơ man dép là dép. Mỗi tội tìm đc đúng 1 đôi thì đúng là kì tích
Mưa của ngày hôm nay không vui như mưa của ngày ấy, hôm nay tôi không vui. Tôi thất bại, nhưng tôi chưa đầu hàng. Ôi, cuộc đời là những chuyến đi.
Cái xe phải bất đắc dĩ thành tàu thì đi lâu lắm. Hơn 4 tiếng mới đến Hn.
bến Giáp Bát, một trong những nơi ô hợp nhất mà tôi từng biết. Mưa vẫn mưa, và người thì vẫn hối hả, xô bồ.
Vội vội, vàng vàng bắt xe đến Thủy Lợi. Chạy như bay đến phòng tuyển sinh để nhận đc thông báo:"em chờ 2 tiếng nữa nhé, đang họp"
Mệt! Mưa mỗi lúc 1 to, trời thì tối mịt. Nhưng đúng khoảnh khắc ấy, trong tôi như có 1 bông hoa giữa tiết trời quang đãng. Làm tôi xua tan đi bao mệt nhọc. Chỉ cách tôi 2m đường chim bay thôi, trước mặt tôi. Là 1 Thiên Thần, 1 thiên thần theo đúng nghĩa trong từ điển của tôi. Nàng đẹp quá. Dáng người thanh thoát, ăn mặc giản dị, kín đáo. Gương mặt tú lệ. Đôi mắt sâu thẳm.
"Màu nâu tím mắt em tôi ôi đẹp dịu dàng".
Trong đôi mắt ấy tôi thấy như có cả 1 câu chuyện buồn. Môi hồng, tóc tự nhiên nhưng đẹp mê người, Quần Jeans, giầy vải. Dựa lưng, 1 chân kiễng lên. Trong giây phút ấy, tôi thấy nàng như 1 thiên thần không vương vấn chút bụi trần.
Đã lâu lắm rồi tôi không có cảm giác rung động trước 1 người con gái đẹp từ khi bj từ chối thời cuối năm 12.
Tôi chủ động bắt chuyện với nàng, nàng đúng là "hoa cười ngọc thốt đoan trang". Ôi, thật sự là tôi hết văn để miêu tả nàng rồi. T^T
Nàng nhỏ nhẹ, lịch sự. Tôi và nàng ban đầu cũng chỉ là chuyện trường lớp, thi cử, đỗ trượt. Dần dần là qua cuộc sống trong 1 năm qua. Thật sự là nàng làm tôi hài lòng lắm.
Nàng đã đập tan suy nghĩ trong tôi rằng, xã hội hiện nay đã không còn kiểu con gái như thế.
Những câu chuyện của chúng tôi ngày 1 dài. Tôi có chút hài hước nên nàng rất hay cười. Tôi tin rằng nàng có thiện cảm với tôi.
Nàng hỏi tôi:"cậu biết Adam Khoo chứ?"-"Tôi tài giỏi?" (h mới thấy sách bố tặng là hữu ích)nàng như thuộc làu quyển sách ấy, nàng đã cho tôi 1 cái nhìn khác về tương lai. Ôi, tôi thích những người ham đọc sách T^T
Tôi chủ động xin số đt của nàng 1 cách ngập ngừng, đây là lần đầu tiên rôi xin số sddt của ng ta kiểu này đấy . nàng tên Thùy (ôi cái tên nghe đã thấy yêu, thùy mị, nết na). Nàng là người Vĩnh Phúc.
Nàng hỏi:" Cậu tên gì?"
-"Tớ là Hoàng, Tớ là người Thanh Hóa" tôi đáp
Ầm, Có ánh chớp lóe lên. Nàng nhìn tôi, 1 cách chằm chằm đầy dị nghị. Nàng như đang soi xét lại con ng tôi. Nàng tròn mắt. Nhìn tôi từ đầu đến chân. Có vẻ như nàng Shock cục bộ.
Tôi tự hỏi bản thân, mình đã làm gì sai?
nàng hỏi lại, giọng run run:"Cậu là người Thanh Hóa"Tôi biết nàng nghĩ gì. Và tôi thẳng thắn trả lời 1 cách chững chạc:" Phải!"
-"Tớ ghét dân Thanh Hóa" nàng nói, tôi hơi shock 1 chút
- "Tại sao vậy"
-"Vì ở đây ai cũng ghét dân Thanh Hóa, đó là dân không nên tiếp xúc"
-" Ở đâu cũng có người xấu, người tốt mà"
-"Tớ biết dân THanh Hóa rồi, toàn là lũ lừa đảo, lưu manh và mất dạy"
Câu nói của nàng như cái tát trên mặt tôi. Tôi nhìn nàng với ánh mắt hồ như là tiếc nuối, tôi cũng không biết cảm giác chính xác của mình khi đấy là như thế nào. Nhưng nàng thì nhìn tôi, ánh mắt trịch thượng, Cái khuôn mặt xinh đẹp ấy tại sao lại có thể nói ra những lời cay độc như vậy được...
Câu chuyện của chúng tôi kết thúc ở đó. Tôi biết điều này mình sẽ phải học cách chấp nhận. Nhưng tôi không nghĩ nó lại chính ở ngày đầu tiên tôi ra Hn sống. Chẳng ai nói với ai nữa, Chúng tôi không nhìn nhau.
Nộp xong, cả tôi và nàng cùng ra bến xe bus ra về. Thật hài hước khi chúng tôi cùng đi tuyến 21. Cùng 1 xe nhưng chúng tôi xem như lần đầu gặp.
Xe đông, Đứng vật vã trên xe. Tôi đứng sau nàng khoảng 2m. Tôi chợt nghĩ:" Đời còn dài, gái còn nhiều, Tiếc nuối gì cái con bé ấy" hơ hơ
Nói là nói thế, chứ tôi vẫn dán mắt vào nàng =.=
SACKKK!!!!!!!!!!!!!!!!!! thằng đứng ép vào người nàng, cái tay bẩn thỉu ấy đặt lên mông nàng. Tôi thấy vô cùng nóng mặt.
hắn từ từ cho tay vào túi nàng, lôi nhẹ cái điện thoại ra. Nhanh như cắt, tôi vồ lại. Nắm chặt cổ tay hắn. Thùy quay lại. Nàng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. nàng nhìn tôi trân trối.
Cái khuôn mặt đê hèn, trán thấp, mắt trắng dã, môi thâm của thằng kia nhìn tôi hằn học. hắn văng 1 câu chửi thề. Đằng sau còn 2 thằng nhìn tôi với ánh mắt chó điên ấy.
haiz, Lúc ấy tôi thấy mình có phần sốc nổi và dại dột. Tôi chưa va chạm nhiều, hiền lành từ bản chất. Nhưng tôi không hèn nhát, tôi biết phải làm gì lúc này. Tôi nhìn hắn ánh mắt cương trực, sắt đá. Như 1 lời đe dọa:" mày cứ đụng vào bố mày xem, tao cho mày há mõm"
Hành khách trên xe nhìn tôi vẻ ái ngại, và lần đầu tiên tôi hiểu sách báo đã định nghĩa sai về từ cộng đồng.
Thùy nép vào người tôi, tôi không nhìn, tôi phải lo nhiều chuyện khác...
Đến Bách Khoa tôi bất ngờ nhảy xuống để cắt đuôi, nhưng xem ra không hiệu quả. T^T
Tôi cao 1m77, hơn chúng nhiều. Nhưng tôi thư sinh thế này xem ra khó ăn. Thằng móc túi đến trước mặt tôi, gằn giọng. Và hắn tung 1 cú đấm vào mặt tôi, tôi lùi người tránh được, hắn mất đà. Tôi lấy hết sức bình sinh của cánh tay sau 1 tháng tập thể hình, tác dụng 1 lực vào mặt hắn. Tôi thấy đau ở ngón tay. Chết, vào răng cửa nó rồi =.=
Thằng kia ôm miệng, lúng búng cái gì đó. 2 thằng kia nhảy lên. Đạp vào người tôi 1 cái.
Xung quanh có 1 tá xe ôm, Sinh viên, người đi qua lại. Họ dừng lại xem với ánh mắt tò mò, có phần thích thú. Tôi biết tôi phải chạy thôi. TÔi thề, nếu ở THanh Hóa. người dân sẽ vây vào mà hội đồng bọn kia.
Tôi thiết nghĩ, dân Thanh Hóa chúng tôi xấu ở chỗ nào??? Còn ở đây người ta "lịch thiệp, cộng đồng, chơi đẹp" đến mức nôn mửa như thế này sao?
Tôi chạy thục mạng, 2 thằng vẫn lùa phía sau. Tôi chạy đến 1 gốc cây, cầm 1 việc gạch. Tôi lại ăn 1 cú đạp, tôi loạng choạng rồi.
Á, cái áo trắng của tôi mới mua hôm trước h in 2 cái dấu vết tổ ong xách tay của thằng chó này rồi. tôi điên tiết lên, 1 viên gạch tông thẳng vào mặt nó. Viên gạch vỡ làm 2. Tôi thầm nghĩ:"chất lượng kém quá, gạch Tuynel ĐÔng Hương quê mình thì tương vài phát cũng chưa vỡ đâu" :-S Tôi guồng cẳng chạy.
Usain Bolt lúc ấy mà thấy tôi chạy chắc cũng quì xuống mà thán phục thôi :->
Tôi chạy thẳng vào kí túc bách khoa. Nhà B13. Cái thằng lùa tôi nhìn hằn học lắm, Kệ nó, há há. Tôi sung sướng lắm
Đứng trên cầu thang, tôi vừa mệt vừa sung sướng. hả hê lắm. Có lẽ hiếu chiến là bản năng của đàn ông rồi
Điện thoại của tôi có tn. Là của Thùy. Tôi lặng nhìn rồi mở ra.
Thùy hỏi:" Hoàng ơi, c đang ở đâu? T muốn gặp c"
Rất nhanh thôi, trong giây phút ấy, Tôi biết rằng tôi là người Thanh Hóa. Tôi có thừa lòng kiêu hãnh. Tôi SMS cho nàng rất nhanh.
"Xin lỗi! t là người Thanh hóa"
Sáng, Thanh Hóa mưa tầm tã, mưa như trút nước. Rát buốt mặt mũi. Tôi xách hành lý 1 cách nặng nề lên xe đi Hn. Lại thêm 1 lần xa Thanh Hóa. Đến với Hà Nội, cái chốn phồn hoa giả tạo, xa hoa, lộng lẫy mà thiếu vắng tình người ấy
Tôi, một kẻ thất bại sau lần 2 thi Đh. Lần này tôi ra để nộp nv2. Ngồi nhìn cửa sổ mà lòng tôi mà lòng buồn man mác. "Nghe mưa trên đầu và nắng trên vai, đôi chân ta đi sông còn ở lại..."
Mưa ngập đường, nhớ cách đây 4 năm, cũng mưa thế này. Trường Hàm Rồng của mình với hệ thống cống model 1950 đã cho mình vô số kỉ niệm sâu sắc mà có lẽ cả đời không thể quên được.
Học sinh nam thì Hò Dô, Hò Dô đẩy cái taxi 7 chỗ của cô hiệu trưởng. Mà taxi cái gì, ở hoàn cảnh đó người ta phải gọi là tàu ngầm. Mấy cô nàng õng ẹo hàng ngày vẫn cố giữ cái phong thái hàng ngày. Cứ lắc trái, lắc phải đều đều. Nước thì đến rốn mà vẫn cứ tạo dáng.
Cứ mỗi trận mưa, dân buôn dép lại kiếm bội tiền. Ở cổng trường cơ man dép là dép. Mỗi tội tìm đc đúng 1 đôi thì đúng là kì tích
Mưa của ngày hôm nay không vui như mưa của ngày ấy, hôm nay tôi không vui. Tôi thất bại, nhưng tôi chưa đầu hàng. Ôi, cuộc đời là những chuyến đi.
Cái xe phải bất đắc dĩ thành tàu thì đi lâu lắm. Hơn 4 tiếng mới đến Hn.
bến Giáp Bát, một trong những nơi ô hợp nhất mà tôi từng biết. Mưa vẫn mưa, và người thì vẫn hối hả, xô bồ.
Vội vội, vàng vàng bắt xe đến Thủy Lợi. Chạy như bay đến phòng tuyển sinh để nhận đc thông báo:"em chờ 2 tiếng nữa nhé, đang họp"
Mệt! Mưa mỗi lúc 1 to, trời thì tối mịt. Nhưng đúng khoảnh khắc ấy, trong tôi như có 1 bông hoa giữa tiết trời quang đãng. Làm tôi xua tan đi bao mệt nhọc. Chỉ cách tôi 2m đường chim bay thôi, trước mặt tôi. Là 1 Thiên Thần, 1 thiên thần theo đúng nghĩa trong từ điển của tôi. Nàng đẹp quá. Dáng người thanh thoát, ăn mặc giản dị, kín đáo. Gương mặt tú lệ. Đôi mắt sâu thẳm.
"Màu nâu tím mắt em tôi ôi đẹp dịu dàng".
Trong đôi mắt ấy tôi thấy như có cả 1 câu chuyện buồn. Môi hồng, tóc tự nhiên nhưng đẹp mê người, Quần Jeans, giầy vải. Dựa lưng, 1 chân kiễng lên. Trong giây phút ấy, tôi thấy nàng như 1 thiên thần không vương vấn chút bụi trần.
Đã lâu lắm rồi tôi không có cảm giác rung động trước 1 người con gái đẹp từ khi bj từ chối thời cuối năm 12.
Tôi chủ động bắt chuyện với nàng, nàng đúng là "hoa cười ngọc thốt đoan trang". Ôi, thật sự là tôi hết văn để miêu tả nàng rồi. T^T
Nàng nhỏ nhẹ, lịch sự. Tôi và nàng ban đầu cũng chỉ là chuyện trường lớp, thi cử, đỗ trượt. Dần dần là qua cuộc sống trong 1 năm qua. Thật sự là nàng làm tôi hài lòng lắm.
Nàng đã đập tan suy nghĩ trong tôi rằng, xã hội hiện nay đã không còn kiểu con gái như thế.
Những câu chuyện của chúng tôi ngày 1 dài. Tôi có chút hài hước nên nàng rất hay cười. Tôi tin rằng nàng có thiện cảm với tôi.
Nàng hỏi tôi:"cậu biết Adam Khoo chứ?"-"Tôi tài giỏi?" (h mới thấy sách bố tặng là hữu ích)nàng như thuộc làu quyển sách ấy, nàng đã cho tôi 1 cái nhìn khác về tương lai. Ôi, tôi thích những người ham đọc sách T^T
Tôi chủ động xin số đt của nàng 1 cách ngập ngừng, đây là lần đầu tiên rôi xin số sddt của ng ta kiểu này đấy . nàng tên Thùy (ôi cái tên nghe đã thấy yêu, thùy mị, nết na). Nàng là người Vĩnh Phúc.
Nàng hỏi:" Cậu tên gì?"
-"Tớ là Hoàng, Tớ là người Thanh Hóa" tôi đáp
Ầm, Có ánh chớp lóe lên. Nàng nhìn tôi, 1 cách chằm chằm đầy dị nghị. Nàng như đang soi xét lại con ng tôi. Nàng tròn mắt. Nhìn tôi từ đầu đến chân. Có vẻ như nàng Shock cục bộ.
Tôi tự hỏi bản thân, mình đã làm gì sai?
nàng hỏi lại, giọng run run:"Cậu là người Thanh Hóa"Tôi biết nàng nghĩ gì. Và tôi thẳng thắn trả lời 1 cách chững chạc:" Phải!"
-"Tớ ghét dân Thanh Hóa" nàng nói, tôi hơi shock 1 chút
- "Tại sao vậy"
-"Vì ở đây ai cũng ghét dân Thanh Hóa, đó là dân không nên tiếp xúc"
-" Ở đâu cũng có người xấu, người tốt mà"
-"Tớ biết dân THanh Hóa rồi, toàn là lũ lừa đảo, lưu manh và mất dạy"
Câu nói của nàng như cái tát trên mặt tôi. Tôi nhìn nàng với ánh mắt hồ như là tiếc nuối, tôi cũng không biết cảm giác chính xác của mình khi đấy là như thế nào. Nhưng nàng thì nhìn tôi, ánh mắt trịch thượng, Cái khuôn mặt xinh đẹp ấy tại sao lại có thể nói ra những lời cay độc như vậy được...
Câu chuyện của chúng tôi kết thúc ở đó. Tôi biết điều này mình sẽ phải học cách chấp nhận. Nhưng tôi không nghĩ nó lại chính ở ngày đầu tiên tôi ra Hn sống. Chẳng ai nói với ai nữa, Chúng tôi không nhìn nhau.
Nộp xong, cả tôi và nàng cùng ra bến xe bus ra về. Thật hài hước khi chúng tôi cùng đi tuyến 21. Cùng 1 xe nhưng chúng tôi xem như lần đầu gặp.
Xe đông, Đứng vật vã trên xe. Tôi đứng sau nàng khoảng 2m. Tôi chợt nghĩ:" Đời còn dài, gái còn nhiều, Tiếc nuối gì cái con bé ấy" hơ hơ
Nói là nói thế, chứ tôi vẫn dán mắt vào nàng =.=
SACKKK!!!!!!!!!!!!!!!!!! thằng đứng ép vào người nàng, cái tay bẩn thỉu ấy đặt lên mông nàng. Tôi thấy vô cùng nóng mặt.
hắn từ từ cho tay vào túi nàng, lôi nhẹ cái điện thoại ra. Nhanh như cắt, tôi vồ lại. Nắm chặt cổ tay hắn. Thùy quay lại. Nàng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. nàng nhìn tôi trân trối.
Cái khuôn mặt đê hèn, trán thấp, mắt trắng dã, môi thâm của thằng kia nhìn tôi hằn học. hắn văng 1 câu chửi thề. Đằng sau còn 2 thằng nhìn tôi với ánh mắt chó điên ấy.
haiz, Lúc ấy tôi thấy mình có phần sốc nổi và dại dột. Tôi chưa va chạm nhiều, hiền lành từ bản chất. Nhưng tôi không hèn nhát, tôi biết phải làm gì lúc này. Tôi nhìn hắn ánh mắt cương trực, sắt đá. Như 1 lời đe dọa:" mày cứ đụng vào bố mày xem, tao cho mày há mõm"
Hành khách trên xe nhìn tôi vẻ ái ngại, và lần đầu tiên tôi hiểu sách báo đã định nghĩa sai về từ cộng đồng.
Thùy nép vào người tôi, tôi không nhìn, tôi phải lo nhiều chuyện khác...
Đến Bách Khoa tôi bất ngờ nhảy xuống để cắt đuôi, nhưng xem ra không hiệu quả. T^T
Tôi cao 1m77, hơn chúng nhiều. Nhưng tôi thư sinh thế này xem ra khó ăn. Thằng móc túi đến trước mặt tôi, gằn giọng. Và hắn tung 1 cú đấm vào mặt tôi, tôi lùi người tránh được, hắn mất đà. Tôi lấy hết sức bình sinh của cánh tay sau 1 tháng tập thể hình, tác dụng 1 lực vào mặt hắn. Tôi thấy đau ở ngón tay. Chết, vào răng cửa nó rồi =.=
Thằng kia ôm miệng, lúng búng cái gì đó. 2 thằng kia nhảy lên. Đạp vào người tôi 1 cái.
Xung quanh có 1 tá xe ôm, Sinh viên, người đi qua lại. Họ dừng lại xem với ánh mắt tò mò, có phần thích thú. Tôi biết tôi phải chạy thôi. TÔi thề, nếu ở THanh Hóa. người dân sẽ vây vào mà hội đồng bọn kia.
Tôi thiết nghĩ, dân Thanh Hóa chúng tôi xấu ở chỗ nào??? Còn ở đây người ta "lịch thiệp, cộng đồng, chơi đẹp" đến mức nôn mửa như thế này sao?
Tôi chạy thục mạng, 2 thằng vẫn lùa phía sau. Tôi chạy đến 1 gốc cây, cầm 1 việc gạch. Tôi lại ăn 1 cú đạp, tôi loạng choạng rồi.
Á, cái áo trắng của tôi mới mua hôm trước h in 2 cái dấu vết tổ ong xách tay của thằng chó này rồi. tôi điên tiết lên, 1 viên gạch tông thẳng vào mặt nó. Viên gạch vỡ làm 2. Tôi thầm nghĩ:"chất lượng kém quá, gạch Tuynel ĐÔng Hương quê mình thì tương vài phát cũng chưa vỡ đâu" :-S Tôi guồng cẳng chạy.
Usain Bolt lúc ấy mà thấy tôi chạy chắc cũng quì xuống mà thán phục thôi :->
Tôi chạy thẳng vào kí túc bách khoa. Nhà B13. Cái thằng lùa tôi nhìn hằn học lắm, Kệ nó, há há. Tôi sung sướng lắm
Đứng trên cầu thang, tôi vừa mệt vừa sung sướng. hả hê lắm. Có lẽ hiếu chiến là bản năng của đàn ông rồi
Điện thoại của tôi có tn. Là của Thùy. Tôi lặng nhìn rồi mở ra.
Thùy hỏi:" Hoàng ơi, c đang ở đâu? T muốn gặp c"
Rất nhanh thôi, trong giây phút ấy, Tôi biết rằng tôi là người Thanh Hóa. Tôi có thừa lòng kiêu hãnh. Tôi SMS cho nàng rất nhanh.
"Xin lỗi! t là người Thanh hóa"
ST
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: