Xin cho cháu 1 lời khuyên :) về các mối quan hệ sống ..

Băng giá

New member
Xu
0
Cháu năm nay 16 tuổi, là học sinh của 1 trường THPT tại HN. Trong nhiều mối quan hệ, thực sự là cháu cảm thấy mệt mỏi vô cùng..


Gia đình cháu là một gia đình ko hoàn hảo. Ko hoàn hảo ở nhiều điểm, và toàn là những chuyện buồn thôi.. Nên, cháu cũng hay bị tổn thương ( thật ra là, trẻ con luôn biết, khi nào.. người lớn làm tổn thương chúng vậy ) . Thật sự là cháu rất sợ làm đau 1 ai đó, làm người khác giận, buồn bã.. hay có lỗi với người ta, hoặc đại loại như thế. Tính cháu cũng hiền, và hơi ít nói 1 chút. Cháu cũng ko đến nỗi quá xấu, nên khi cháu mới gặp 1 ai đó, người ta thường rất quý cháu, rất nhiều người như thế. Vấn đề nảy sinh khi có nhiều người.. cùng quý cháu vậy :( thật sự là rất, rất rất khó xử đó..


Và cháu luôn cố gắng từ chối 1 cách khéo léo ạ. Nhưng mà, giống như là vẫn bị theo đuôi vậy thôi, dù cháu đã có ny hay chưa thì cũng rất ít khi cháu dám nhận lời, vì sợ bản thân sẽ làm tổn thương đến họ. Cháu sợ lắm, sợ lắm.. Giống như là bị rắn cắn 1 lần, sau này có thấy món rắn chế biến ngon đến đâu cũng run rẩy mà cầm đũa vậy.


Có những bạn, những anh chơi thân với nhau, nhưng vì thích cháu nên đâm ra.. có chuyện. Rất nhiều lần như thế rồi, và cháu chỉ biết chạy trốn thôi.. Vì là người đứng giữa, thật sự lúc nào cháu cũng cảm thấy mình có lỗi. Cháu ko nhận lời ai cả, và từ chối cũng rất nhiều. Nhưng những người khác cứ dần dần lánh xa cháu, nhìn cháu với ánh mắt nghi hoặc, nói những câu khỉa kháy.. khiến cháu mặc cảm vô cùng. Có cảm giác như cháu là 1 con hồ ly tinh vậy đó. Có phải tại cháu là nguyên nhân làm mất tình cảm giữa mọi người với nhau ko? Hay tại cháu giả tạo quá chăng? Khi luôn muốn cư xử 1 cách mềm mỏng nhất, dù nhiều khi cảm thấy mệt mỏi và buồn lắm lắm.. thì cũng chẳng dám nói ra. Thà chấp nhận tổn thương vào bản thân và cố gắng mỉm cười, còn hơn là để người khác thấy mình yếu đuối.


Cháu chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi, nhưng bản thân thực cảm thấy mệt mỏi quá rồi..


Có rất nhiều chuyện, cháu cũng đọc nhiều sách tâm lý, trải qua nhiều phương pháp, nhưng cứ đà này.. thật dễ bị trầm cảm lắm.. Vì cháu chẳng thể nói với ai cả. Vì cháu chẳng có 1 ai để thấu hiểu và cảm thông để tâm sự. Cháu thậm chí chẳng có nổi 1 người bạn thân .


Thật sự là buồn và băng giá..


Trả lời bởi Diego
Có một đứa con cáu giận mẹ. Nó sợ mẹ đánh nên chạy lên sườn núi. Nó la lớn: "Tao giận mày, tao giận mày, tao giận mày!"
Một lát sau có một tiếng vọng lại: "Tao giận mày, tao giận mày, tao giật mày!"
Đứa bé vô cùng sợ hãi. Nó chạy về và kể lại với mẹ về lời nói của thằng bé đó. Người mẹ hiểu ra sự tình của đứa con ngây thơ, rồi giắt nó lên sườn núi và bảo nó la lớn: "Tao yêu mày, tao yêu mày, tao yêu mày!". Cũng như thế, một lát sau lại có tiếng la lớn từ bên kia núi: "Tao yêu mày, tao yêu mày, tao yêu mày!"


Vấn đề này thực chất không nằm ở đối phương của bạn. Mà nằm ở bạn, nếu bạn cứ thẳng thắn nói trực tiếp, thay vì từ chối khéo. Nếu bạn vô tư, không rụt rè, sợ sệt, thì đã không có chuyện đó xảy ra.

Tôi khuyên bạn: Hãy nói thẳng với người đối phương rằng bạn không muốn. Bạn không phải sợ họ bị tổn thương. Bạn không nên quá nhạy cảm. Họ đến với bạn chỉ vì bạn đẹp, thì họ cũng sẽ dễ dàng ra đi.

Những người bạn (theo đúng nghĩa bạn bè) sẽ ở lại với bạn, bạn sẽ không còn cảm giác cô đơn. Mệt mỏi với những mối quan hệ nữa.

Tất cả mọi việc trên đều ảnh hưởng trực tiếp tới việc học của bạn.

Bạn hãy thay đổi lối sống bản thân của mình, thay vì rụt rè ít nói, bạn nên hòa đồng và nói thật nhiều. Thay vì sử sự khéo léo, bạn cứ tự nhiên. Có sao nói vậy.

Còn những đứa oánh nhau vì bạn thì không đáng để bạn phải quan tâm. Bạn càng không quan tâm thì người ta càng chẳng có mục đích gì để đánh nhau vì bạn.
 
Theo anh, anh không phải là một nhà tâm lý "xịn" nhưng với độ tuổi của em là tuổi đang đi học "Cháu năm nay 16 tuổi, là học sinh của 1 trường THPT tại HN" nên anh khuyên em nên tập trung cho việc học của mình. Nhiều người thích mình và rồi xa lánh mình, đó không phải là do ... mình đâu em àh. Em nên học tập tốt và dành thời gian cho việc học, việc lựa chọn DIENDANKIENTHUC.NET là hoàn toàn hợp lý đó. Ở đây em sẽ có những người bạn "ảo" thật tốt và anh tin chắc rằng em sẽ nhận được nhiều bài học ý nghĩa từ cuộc sống!

Chúc em sức khoẻ và thành công trong cuộc sống. Đừng buồn vì những thứ "linh tinh" của chuyện tình cảm học sinh.
 
Ôi ko.. xin đừng hiểu lầm ạh.


Cái làm em buồn là.. giống như là bị hiểu lầm, và ko có bạn thân thôi. Anh có khi nào cảm thấy vô cùng cô độc chăng? Giống như là, sự tồn tại của anh có cũng như không vậy..


Vì nếu có, nhất định anh sẽ hiểu cảm giác của em lúc này. Còn chuyện tc thì ko dễ làm em bận tâm lắm đâu. Chân thành cảm ơn anh vì đã giúp đỡ :) thanks a lot.
 
Ôi ko.. xin đừng hiểu lầm ạh.


Cái làm em buồn là.. giống như là bị hiểu lầm, và ko có bạn thân thôi. Anh có khi nào cảm thấy vô cùng cô độc chăng? Giống như là, sự tồn tại của anh có cũng như không vậy..


Vì nếu có, nhất định anh sẽ hiểu cảm giác của em lúc này. Còn chuyện tc thì ko dễ làm em bận tâm lắm đâu. Chân thành cảm ơn anh vì đã giúp đỡ :) thanks a lot.

Chú cũng thích sống cô độc, như thế vui ra phết cháu ạ. Không có gì đáng buồn trừ khi mình không tồn tại hoặc tồn tại mà không cảm thấy có ích cho cuộc sống.
 
Cô độc ưh? Cô độc là gì nhỉ? Tôi vào google và tìm ra câu trả lời khá hay:

Cô đơn thật là một khái niệm mở, vì thế rất khó định nghĩa,

Em thử gõ “loneliness” vào Google thì ra đến 18.4000.000 kết quả liên quan, thật khủng khiếp. Đấy mới là bằng tiếng Anh thôi nhé! Còn những nỗi cô đơn không phải tiếng Anh hay những nỗi cô đơn không được văn bản hóa nữa... con số này sẽ cực kỳ hùng vĩ.

Nỗi cô đơn gắn với con người cá nhân như hình với bóng vậy. Người ta khảo sát rằng một người lớn trưởng thành cảm thấy cô đơn tới mức đớn đau vài tuần một lần. Con số này ở những người trẻ tuổi (U30) đương nhiên là cao hơn rất nhiều rồi. Người ta cảm nhận nỗi cô đơn không chỉ khi có một mình, khi đớn đau mất mát, chia lia, khi bị bỏ rơi… nỗi cô đơn xuất hiện mọi lúc mọi nơi, trong mọi hoàn cảnh, đa dạng về lý do và nhiều khi chả vì lý do nào cả.

Đột nhiên trong một bữa tiệc ầm ĩ, bác cảm thấy lòng mình cực kỳ trống trải, không muốn nói, không muốn cười, không muốn ăn uống nhảy nhót gì nữa mà tự nhiên ra một góc khuất, đứng đờ đẫn nhìn chằm chằm vào hư vô.

Đột nhiên đang từ một cái đinh của một hội mà bác tham gia, bác trở nên u ám, lạnh lẽo, vô vị và xa lánh các bạn còn lại.

Hay như bạn Lợn bột của em, gia đình viên mãn, con cái đề huề, nhà cửa tráng lệ, một buổi đêm nổi cơn hâm ra đứng cửa sổ nhìn xuống đường rồi lẩn thẩn suy ngẫm sự đời.

Có những nỗi cô đơn đớn đau, có những nỗi cô đơn ngọt ngào, có những nỗi cô đơn các bác không thể tránh khỏi, nhưng cũng có những nỗi cô đơn các bác chủ động chuẩn bị trước. Sự cô đơn đa dạng là thế nên chúng mình không thể nói đó là một khiếm khuyết về thể chất được. Đó đơn thuần là một ảo giác phức tạp của chủng loại sinh vật thượng đẳng. Nhưng cũng có thể nói (theo kiểu tinh thần Darwin) là một phản ứng phòng vệ hữu hiệu của cơ thể chống lại nghịch cảnh mà cá nhân đang gánh chịu: khi cô đơn, nỗi đau sẽ khiến chúng ta quay lại xem mình đã làm gì sai để tương lai không lặp lại vấn đề nữa (tương tự cảm giác đau, các bác công nhận không?).

Vậy cô đơn có phải là dấu hiệu của yếu đuối hoặc là một trạng thái vĩnh viễn? Dứt khoát là không, nhưng rất nhiều người lại cho là có. Và như thế, họ đi theo hai con đường: một là họ luôn tự ám thị và khoác một tấm áo xám xịt khi đối mặt với cuộc sống. Mọi thứ đều u ám, lạnh lẽo, dở dang. Đó là chứng “trầm cảm” thời đại. Một số khác theo con đường thứ hai là không chịu chấp nhận, chiến đấu với nỗi cô đơn hăng hái kiểu Đông-ki-sốt đánh cối xay gió. Họ kết thân bừa bãi, lúc nào cũng toa toét nói cười, hẹn hò triền miên, tiệc tùng tràn ngập, ăn chơi mua sắm băm bổ… Nhưng đó cũng là biểu hiện bệnh lý nốt, em gọi là bệnh “Hoa quả Trung Quốc” (ngoài tươi trong héo), hay khoa học gọi là chứng “hưng cảm”. Rất may, bạn bè em đều ổn, không ai có biểu hiện bệnh lý cả.

Nói chung, một người bình thường sẽ chấp nhận những nỗi cô đơn như một thứ gia vị cuộc sống, chứ không phải là một thứ thuốc độc cần lảng tránh. Thật ra, sự cô đơn cũng là một thứ cảm xúc thú vị cần trải nghiệm, đôi khi là thời điểm thích hợp để xem xét chỉnh đốn lại bản thân, hoặc thử làm những việc mà bình thường mình làm cũng người khác như đi uống cà phê, xem phim, nghe nhạc… Đó là một khoảng lặng cần thiết trong mỗi người. Đôi khi, cùng với nỗi buồn, nó là một chất xúc tác tạo nên những điều tốt đẹp và vĩ đại cho cuộc sống.

Nhưng, cô đơn cũng như thưởng thức rượu vậy, ít ít thì thi vị, lãng mạn nhưng để nghiện ngập là cực kỳ nguy hiểm. Nhiều quá nó lại gây ra vô số điều tai hại: rượu chè, ma túy, rối loạn tâm thần, kể cả tự sát.

Nhân nói đến cái chuyện tự sát, nhớ lâu rồi có một người bạn nói với em “Tự sát là khi mình cảm thấy muốn sống nhất, nhưng cuộc sống không được như mình mong muốn”. Nay em thấy nó cũng đúng cho nỗi cô đơn: cô đơn là cảm giác khi chúng ta cần được kết nối nhất, thế mà mạng lại bị đứt.

Cuộc sống này, nếu ai có 1, 2 người luôn “sẵn sàng kết nối” với mình thì, theo em, đó là người thật hạnh phúc và thành công rồi.
"

Vậy là trong Diễn đàn kiến thức có một người "sẵn sàng kết nối" với em rồi đó. Như vậy là em sẽ không còn cô đơn hay cô độc nữa. Anh cũng làm gì có bạn thân trong cuộc sống thực tại, nhưng ở Diễn đàn kiến thức anh có những người bạn còn tốt hơn cả bạn thân trong cuộc sống.


Tôi nợ cuộc sống - Tôi mang ơn cuộc sống.
Tôi nợ những người bạn của diễn đàn kiến thức - Tôi mang ơn những người bạn của diễn đàn kiến thức.net

Ngày 19 tháng 12 năm 2009.

Tôi với DDKT.net
Vậy là lại thêm một ngày nữa tôi vào điễn đàn kiến thức với nick name numlock. Có gì khác nhau giữa Thandieu2 và Numlock không nhỉ? Kiểu gì cũng cùng là một con người cả mà. Nhưng với Thandieu2 trong DDKT lại khác, tôi là Thandieu2.

Tôi đến với DDKT qua sự giới thiệu của Ngườ iđiên. Tôi và Người điên quen nhau qua violet.vn. Người điên đã xác thực cho tôi làm thành viên chính thức của violet.vn và rồi cũng từ đó tôi làm quen với DDKT từ 5 tháng sau ngày thành lập. Tôi đến với DDKT như vậy đó, ở DDKT tôi có những người bạn thật tuyệt vời, có BKS, có Thoa812 cùng tôi chia xẻ những câu chuyện về cuộc sống của tôi. Và cũng chính ở đó, tôi đã làm cho nhiều người phải buồn vì tôi. Tôi có Rubi dễ thương, có Thoa đáng yêu, có BKS chỉ bảo, có Người điên quan tâm, có Bút Chì muốn tôi trở nên thành công hơn trong cuộc sống, có tất cả các thành viên khác theo dõi và động viên tôi từng ngày. Ấy vậy mà tôi đã làm cho tất cả mọi việc trở nên xáo trộn.

Tôi đã không tin vào thứ tình bạn gọi là “Ảo”. Đã sống với cảm xúc cá nhân, sống với cái “tôi” cá nhân và không nhận ra được tình cảm mà mọi người dành đến với tôi. Tôi đã sống như thế đó. Tôi đã sống một cách tồi tệ như thế, để rồi giờ đây. Tôi thấy ân hận, ân hận vô cùng vì những việc làm của mình. Tôi sai, phải, tôi sai mà.

Có một thứ làm con người ta cảm thấy bỏng rát mà không phải là sức nóng của “Lửa”. Đó là tình cảm của con người. Tôi đón nhận được tình cảm của Thoa, của Rubi, của BKS, của Người điên và của mọi người trong DDKT nhưng đến nay tôi mới nhận ra được điều đó. Sự nhận ra lỗi lầm của tôi không biết có phải chăng là đã quá muộn. Nhưng tôi muốn nói, tôi xin lỗi diễn đàn kiến thức.

Tôi đã nghĩ: “Việc tôi vào điễn đàn kiến thức với nick name Thandieu2 hay Numlock có gì là khác nhau đâu chứ, đằng nào thì cũng chỉ là vào một trang nét, chát chít vớ vẩn với tụi trẻ con, ba hoa vài câu khách sáo cho hết một buổi tối. Và rồi tôi sẽ chìm vào trong giấc ngủ, tôi chẳng quan tâm tới ai đâu mà, thế giới ảo, biết đâu ta ….” Nhưng đến giờ phút này đây, tôi lại có những ý nghĩ hoàn toàn trái ngược. Tôi mang ơn diễn đàn kiến thức, mang ơn những người bạn của tôi trong DDKT, mang ơn sự quan tâm và muốn tôi trưởng thành hơn nữa về cuộc sống của tôi, mang ơn Người điên, BKS., Thoa và Rubi.

Tôi đã từng làm một thành viên của BQT, đã từng suy nghĩ về những bài toán của các mem, đã suy nghĩ đến các bài tập đó vào mỗi buổi sáng, đã vò đầu bứt tai chán trường cho sự bất lực trước kiến thức của mình, đã nản chí … và tôi đã xin từ chức trong BQT. Tôi biết rằng sự ra đi của tôi là đúng, bởi trong tôi luôn có một quan niệm mà đã từng nói ra rất nhiều lần rồi: “Chức vụ càng cao, trách nhiệm càng lớn” và tôi sợ mình không thể làm được.

Tôi là một người có những suy nghĩ thiếu tích cực, bi quan hay nói chung tôi là một người thối chí. Cuộc sống của tôi vốn đã rất yên bình và tôi quen với cách sống đó. Tôi thích mỗi sáng thức giấc không nghĩ tới các bài toán, bài văn hoặc một câu hỏi nào đó trong điễn đàn kiến thức. Tôi muốn sáng thức dạy đến trường dạy và về nhà sau mỗi ngày tháng trôi yên bình. Tôi đã sống như thế, và tới giờ tôi vẫn đang sống như thế.

Từ ngày tôi thôi không làm việc với DDKT nữa, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, thấy thoải mái hơn rất nhiều sau những áp lực, có thể nhiều người không tin là tôi bị áp lực sau mỗi bài của các mem. Tôi bắt đầu “chém gió” nhiều hơn, Spam nhiều và thiếu trách nhiệm hơn nữa. Nhưng tôi có thấy vui không? Không biết, tôi không vui nhưng cảm thấy nhẹ nhàng hơn ….

Tôi bắt tay vào viết những dòng nhật ký, những việc làm của mình trong ngày, và nói chuyện nhiều ngoài Chatbox. Tôi đã không còn vào Box Toán như trước nữa, tôi đã không còn cảm giác tội lỗi trước mỗi bài tôi không giải được. Tôi đã nghĩ thế và cảm thấy thế.

Rồi ngày tôi bị ban nick đầu tiên, đó là sự trêu đùa của tôi và BKS, chỉ đơn giản là trêu nhau chút cho vui, và tôi lại vào DDKT với nick name Numlock. Rồi ban nick 1 ngày cũng hết, tôi lại vào DDKT và coi DDKT như là sân chơi cho riêng mình. Tôi đã thực sự không để ý đến cảm xúc của ai hết cả. Tôi nhận thấy mình thật tồi tệ quá. Thật tồi tệ và xấu xa quá.

Nếu có đổ lỗi, xin đổ lỗi tại con người tôi vốn thế, tôi sống vô tâm, vô tình đến đáng sợ. Tôi sợ sự quan tâm của người khác tới mình. Tôi sợ lắm những lời động viên, những lời hỏi han, sự yêu mến và cả những niềm tin vào tôi. Thà mọi người cứ ghét tôi, đừng làm gì cả thì có lẽ tôi sẽ cảm thấy thanh thản, nhẹ lòng hơn, cảm thấy thoải mái hơn, vui hơn. Tôi là một người ghét người khác quan tâm đến mình. Tôi không chịu được khi nhìn thấy người khác buồn.

Tôi nhận được sự quan tâm của những người bạn ảo: Những người bạn đã cho tôi thêm một trải nghiệm, một bài học của cuộc sống mà nhân đây tôi muốn nói ra:

Tôi đã từng rất quan tâm tới một người bạn ảo. Chơi thân và đem lòng mình yêu mến người đó. Tất nhiên đó không phải là “tình yêu” của nam và nữ. Đó chỉ là sự lo lắng, muốn chia sẻ và cảm thấy gắn bó. Nhưng rồi một ngày tôi nhận được một lời nói, chỉ một lời thôi: “GIÂN NGƯỜI DƯNG THÊM PHIỀN”. Chỉ một câu nói đó đã làm tôi đánh mất đi niềm tin vào tình bạn ảo. Còn với DDKT, nơi đây tôi có Thoa, có BKS, có Rubi và tôi đã nhận ra rằng với những người bạn trong điễn đàn kiến thức:


Tôi online, bạn trong DDKT cho tôi những lời khuyên có khi là rất tuyệt vời, với những lý lẽ dẫn chứng thích hợp, họ cố gắng gõ với tốc độ nhanh nhất và ít sai ...chính tả nhất, đủ để ta hiểu đựơc sự quan tâm, tấm lòng của họ với vấn đề tôi đang gặp phải... Tôi ko bao giờ nhận lời bực tức, trách cứ, chê bai ta với những vấn đề ko ra gì. Cái tôi nhận được từ bạn ảo lúc này là... lời khuyên rất ngọt ngào.... Đủ làm lòng ta ấm lại, để rồi cuối cùng bạn ảo không đưa ra được quyết định gì cho tôi, nhưng tôi thấy nhẹ người hơn, và sáng suốt hơn khi tự mình phán xét.

Bạn ảo trong DDKT gửi cho tôi vô vàn lời chúc mừng sinh nhật, những hình ảnh hạnh phúc. Ngầm cho tôi hiểu rằng họ rất mừng với niềm vui của tôi, họ chia vui và hoàn toàn ủng hộ, tin tưởng có khi là hãnh diện vì có người bạn như tôi.... Những cuộc nói chuyện ấy thường kết thúc rất sớm, vì bạn ảo còn những vấn đề "thực" khác phải giải quyết và họ biết rằng tôi đang rất ổn. Còn tôi cũng mau kết thúc sớm để tìm đến...bạn thực trực tiếp ăn mừng

Bạn trong diễn đàn kiến thức mỗi ngày đều chúc tôi vui vẻ, ngồi kiếm cho tôi một bài hát hiếm hoi, có thể cùng tôi ngồi nói chuyện qua YM! hoặc cùng vẽ với nhau những hình ảnh, những chữ nghịch nghịc trong lúc chát chít. Họ như là một phần không thể thiếu mỗi khi tôi online. Tôi và họ có thể kể cho nhau nghe chuyện gia đình, bàn luận một vấn đề trong diễn đàn kiến thức, về một bài văn, một bài toán hoặc về chuyện tình cảm trong cuộc sống, nhận xét về một ngôi sao nào đó và cũng có khi chỉ để... cãi nhau... Khi họ không offline, tôi cảm thấy mình lẽ loi, cô độc, cuộc sống ảo trở nên buồn tẻ, vô vị đến lạ thường... Khi thấy nick họ sáng lên, tim tôi rộn ràng, ngừng một nhịp để định thần và ta “say HIHIHIhi” với họ, rồi thì những gì mà ảo có thể mang lại.... tôi và họ cùng thực hiện.... rất nhiệt tình, ko tính toán, vụ lợi, đố kỵ.... như đời thực... tất cả mang tính chất tình bạn rất trọn vẹn....

Một khi nick họ lâu ngày ko sáng lên, tôi hồi hộp... lo lắng, mơ hồ, tôi trông đợi, mỗi lần offline, tôi tự hoài nghi là họ gặp chuyện... Nếu từ nay trở đi, người bạn ảo không thể nào online được nữa?. Tôi sẽ.... còn lại mình tôi với chiếc máy tính nối mạng ADSL cực mạnh, một chút lòng thành hòng tìm 1 hoặc nhiều tri kỷ khác thay thế... Chuyện ấy không phải là dễ dàng, bạn có thể là thực là ảo, nhưng tình cảm thì luôn thực, luôn xuất phát từ tâm hồn... cả 2 đều làm lòng ta tan nát...

Tôi hay spam mọi người trong DDKT, đơn giản tôi chỉ muốn họ hiểu rằng, Spam không có nghĩa là rác, không có nghĩa là gửi tin nhắn nhanh như tôi nói. Đơn giản là vì tôi nhớ họ. Thế thôi ….



Một người bạn tốt là người biết nói ra sự thật. Chúng ta có những người bạn không phải chỉ để lắng nghe những lời khen, những lời nói tốt đẹp mà đôi khi còn cần họ chỉ ra khuyết điểm của tôi, hơn thế nữa, còn giúp tôi nhận thấy khuyết điểm ấy. Khó để làm điều này, đúng không bạn nhưng với những người bạn của điễn đàn kiến thức thì có thể và tôi là một ví dụ minh hoạ được cảm hoá.. Đó là sự nỗ lực rất lớn trong tình bạn của Thoa, của Rubi, ….. Ai cũng có những khuyết điểm, thế nhưng để thừa nhận khuyết điểm đó và sửa chữa thì không dễ.

Mỗi người đều có những kỷ niệm vui buồn về tình bạn. Nhưng khi nhìn lại tôi thấy mọi thứ đều đẹp khi có người bạn của Diễn đàn kiến thức ở bên cạnh mình. Tình bạn thật đẹp và tôi có những người bạn thật tuyệt vời.

Cảm ơn cuộc sống. Và cuộc sống dù có đổi thay nhưng tôi tin mình sẽ không đánh mất tình bạn của những người bạn trong DDKT vì giá trị to lớn của tìnhh bạn là không bao giờ thay đổi.
 
Em có nói là em đang học ở HN. Vậy em có thể nói rõ cho chị biết em đang học ở trường nào không? Nếu em không tiện nói ở đây thì có thể qua yahoo nói cho chị cũng được.

Em năm nay 16 tuổi, đang ở trong tuổi mới lớn, có rất nhiều thay đổi về nội tiết, tâm sinh lý và cả ngoại hình nữa. Em không quá xinh đẹp, nhưng nếu em nói chuyện thân mật, nhẹ nhàng thì việc có nhiều chàng trai cùng thích em là chuyện bình thường.

Cái tuổi mới lớn ấy mà, có nhiều chuyện rắc rối lắm, lối suy nghĩ chẳng phải trẻ con, chẳng phải người lớn, và luôn muốn tìm cho mình một người bạn để chia sẻ những “trải nghiệm” mới mẻ trong đời, để có thể lắng nghe những tâm sự của mình.

Em có nói rằng em đọc nhiều sách? Nhưng chị phải nhắc em nhớ, đọc sách cũng cần có sự chọn lựa, một cuốn sách hay sẽ giúp em nhiêu điều bổ ích, nhưng một cuốn sách tầm thường được viết dưới một ngòi bút hoa mỹ giả tạo sẽ làm em bối rối hơn trong ứng xử cuộc sống!

Các chàng trai theo đuổi em là do em có một nét “Duyên” nào đó. Nhưng khi họ theo đuổi không có nghĩa là họ đã yêu! Đấy mới chỉ là điểm khởi đầu mà thôi, nói như người ta thì đấy mới chỉ là “ấn tượng ban đầu” mà thôi. Em không muốn làm tổn thương ai, thế nên em đã cố gắng đối xử tốt với họ, nhưng nếu em không thạt khéo léo sẽ khiến người ta hiểu lầm, nà nhiều người cùng hiểu lầm thì…..chuyện không đơn giản nữa rồi. Và vì sợ người ta “hiểu lầm “ như thế, em có thể đã từ chối nhiều người. Nhưng vấn đề là em từ chối như thế nào? Từ chối và thời điểm nào? Và từ chối trong hoàn cảnh nào? Cái này rất quan trọng em ạ, vì nếu em làm không tốt, thì vô tình em còn làm người ta tổn thương nhiều hơn nữa đấy.

Con trai ai cũng có “cái tôi” to đùng. Vì vậy nếu bị em từ chối 1 lần, 2 lần thậm chí 3 lần, dần dần họ sẽ xa lánh em, tránh mặt em, đơn giản họ không muốn thấy mình là kẻ thất bại. Với nhiều chàng trai thì “không yêu thì cũng chẳng cần làm bạn”. Với những chàng trai này, thì theo chị họ không đáng để em phải phiền não vậy đâu. Tất cả chỉ là thoáng qua, và tình yêu chưa hề tồn tại nơi trai tim họ.

Còn em cho rằng em cô đơn, thì chị xin nói với em rằng, “em không cô đơn”, chỉ có điều em tự biến mình thành kẻ đơn độc. Em có bạn ở trường ở lớp, có ba mẹ, có mọi người quan tâm đến em. Có điều em đón nhận sự quan tâm ấy như thế nào mà thôi. Tình yêu học trò rất trong sáng và đẹp, nhưng cái gì cũng có 2 mặt của nó, và em hãy cẩn trọng! Em phải biết mục tiêu hiện tại của mình là gì, và hãy sống cho mục tiêu đó. Nếu em thấy mình đơn độc, lẻ loi thì chị có thể làm bạn của em, làm một kẻ đơn độc…giống em để em không đơn độc nữa (^+^). Um, chị nói thật đó, vấn đề em có tin rằng có những tình bạn vượt không gian hay không mà thôi. Nếu em không tin thì..đó, em đang tự biến mình thành kẻ đơn độc rồi đấy!

Chúc em học tốt và có những tình bạn đẹp!

Nếu muốn thì liên lạc với chị nè: a_lo_toi_la_thoa
 
Vài lời gửi đến Băng giá thân yêu,

Vosong tin rằng sẽ có một vài người bạn, tốt nhất là bạn cùng giới, sẽ thực sự hiểu em nếu em cứ sống một cách tự nhiên, thoải mái và thành thật.

Còn những ai không hiểu em, xa lánh em là những kẻ cơ hội, không xứng đáng để em phải buồn như vậy. Họ cố gắng theo em để đạt được mục đích chinh phục em, khi không đạt được nên họ đâm ra ghét em, xa lánh em, thì như thế có xứng đáng làm bạn của em không mà em lại tự trách mình như vậy.

Hãy sống trong sáng và học tập thật tốt, và đặt ra một mục tiêu cho tương lai. Cố gắng theo đuổi để đạt được mục tiêu ấy. Thì nhiều người sẽ tôn trọng em đấy. Và trái tim trong sáng, thánh thiện của em thật có ý nghĩa với xã hội này biết bao, mà trước hết là có ý nghĩa cho chính bản thân em . Đừng vì những người bạn không biết tôn trọng ý kiến của em, quan điểm sống của em mà suy nghĩ nhiều và làm cho cuộc sống của mình thêm tồi tệ nhé em. Lúc đó, biết đâu em sẽ bị rơi vào cái bẫy của một số kẻ xấu mong muốn em rơi vào tình trạng như vậy đấy.
 
Mặc dù mọi chuyện chưa giải quyết hết nhưng khi thấy bài viết này của bạn tớ vẫn muốn reply vì đơn giản, tớ cũng như bạn, một người cực kì ít bạn và vô cùng trầm tính. Vì tớ ko phải là 1 nhà tư vấn tâm lý chuyên nghiệp nên nếu có chuyện gì, bạn có thể chia sẻ với những người đồng cảnh với bạn như tớ
 
Vô tình đọc được một topic ấm áp lúc mình chưa tham gia diễn đàn...
Đa số mọi người ở tuổi mới lớn đều thế, mình cũng đã từng có thời kì giống vậy, nhưng bây giờ thì ổn rồi :D
Diễn đàn kiến thức là "ngôi nhà ảo" của mình...
 
uk có thể bạn quá nhạy cảm chăng, một ánh mắt, một nụ cười chưa nói hết đc. vấn đề ở chính bản than mình ko phải tôn thương hay ko mà hãy sống thật với bản thân mình, chúc bạn nhanh vượt qua thời kì khó khăn này
 
sống như vậy là quá đủ rùi bạn ạ
nhìu lúc thép cũng hơi bùn
nhưng lại k bít vì sao thép lại bùn
nói chung
lắm lúc
con người ta thay dổi
rồi chẳng bít rằng con người trước kia của ta thế nào
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top