Cháu năm nay 16 tuổi, là học sinh của 1 trường THPT tại HN. Trong nhiều mối quan hệ, thực sự là cháu cảm thấy mệt mỏi vô cùng..
Gia đình cháu là một gia đình ko hoàn hảo. Ko hoàn hảo ở nhiều điểm, và toàn là những chuyện buồn thôi.. Nên, cháu cũng hay bị tổn thương ( thật ra là, trẻ con luôn biết, khi nào.. người lớn làm tổn thương chúng vậy ) . Thật sự là cháu rất sợ làm đau 1 ai đó, làm người khác giận, buồn bã.. hay có lỗi với người ta, hoặc đại loại như thế. Tính cháu cũng hiền, và hơi ít nói 1 chút. Cháu cũng ko đến nỗi quá xấu, nên khi cháu mới gặp 1 ai đó, người ta thường rất quý cháu, rất nhiều người như thế. Vấn đề nảy sinh khi có nhiều người.. cùng quý cháu vậy thật sự là rất, rất rất khó xử đó..
Và cháu luôn cố gắng từ chối 1 cách khéo léo ạ. Nhưng mà, giống như là vẫn bị theo đuôi vậy thôi, dù cháu đã có ny hay chưa thì cũng rất ít khi cháu dám nhận lời, vì sợ bản thân sẽ làm tổn thương đến họ. Cháu sợ lắm, sợ lắm.. Giống như là bị rắn cắn 1 lần, sau này có thấy món rắn chế biến ngon đến đâu cũng run rẩy mà cầm đũa vậy.
Có những bạn, những anh chơi thân với nhau, nhưng vì thích cháu nên đâm ra.. có chuyện. Rất nhiều lần như thế rồi, và cháu chỉ biết chạy trốn thôi.. Vì là người đứng giữa, thật sự lúc nào cháu cũng cảm thấy mình có lỗi. Cháu ko nhận lời ai cả, và từ chối cũng rất nhiều. Nhưng những người khác cứ dần dần lánh xa cháu, nhìn cháu với ánh mắt nghi hoặc, nói những câu khỉa kháy.. khiến cháu mặc cảm vô cùng. Có cảm giác như cháu là 1 con hồ ly tinh vậy đó. Có phải tại cháu là nguyên nhân làm mất tình cảm giữa mọi người với nhau ko? Hay tại cháu giả tạo quá chăng? Khi luôn muốn cư xử 1 cách mềm mỏng nhất, dù nhiều khi cảm thấy mệt mỏi và buồn lắm lắm.. thì cũng chẳng dám nói ra. Thà chấp nhận tổn thương vào bản thân và cố gắng mỉm cười, còn hơn là để người khác thấy mình yếu đuối.
Cháu chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi, nhưng bản thân thực cảm thấy mệt mỏi quá rồi..
Có rất nhiều chuyện, cháu cũng đọc nhiều sách tâm lý, trải qua nhiều phương pháp, nhưng cứ đà này.. thật dễ bị trầm cảm lắm.. Vì cháu chẳng thể nói với ai cả. Vì cháu chẳng có 1 ai để thấu hiểu và cảm thông để tâm sự. Cháu thậm chí chẳng có nổi 1 người bạn thân .
Thật sự là buồn và băng giá..
Trả lời bởi Diego
Gia đình cháu là một gia đình ko hoàn hảo. Ko hoàn hảo ở nhiều điểm, và toàn là những chuyện buồn thôi.. Nên, cháu cũng hay bị tổn thương ( thật ra là, trẻ con luôn biết, khi nào.. người lớn làm tổn thương chúng vậy ) . Thật sự là cháu rất sợ làm đau 1 ai đó, làm người khác giận, buồn bã.. hay có lỗi với người ta, hoặc đại loại như thế. Tính cháu cũng hiền, và hơi ít nói 1 chút. Cháu cũng ko đến nỗi quá xấu, nên khi cháu mới gặp 1 ai đó, người ta thường rất quý cháu, rất nhiều người như thế. Vấn đề nảy sinh khi có nhiều người.. cùng quý cháu vậy thật sự là rất, rất rất khó xử đó..
Và cháu luôn cố gắng từ chối 1 cách khéo léo ạ. Nhưng mà, giống như là vẫn bị theo đuôi vậy thôi, dù cháu đã có ny hay chưa thì cũng rất ít khi cháu dám nhận lời, vì sợ bản thân sẽ làm tổn thương đến họ. Cháu sợ lắm, sợ lắm.. Giống như là bị rắn cắn 1 lần, sau này có thấy món rắn chế biến ngon đến đâu cũng run rẩy mà cầm đũa vậy.
Có những bạn, những anh chơi thân với nhau, nhưng vì thích cháu nên đâm ra.. có chuyện. Rất nhiều lần như thế rồi, và cháu chỉ biết chạy trốn thôi.. Vì là người đứng giữa, thật sự lúc nào cháu cũng cảm thấy mình có lỗi. Cháu ko nhận lời ai cả, và từ chối cũng rất nhiều. Nhưng những người khác cứ dần dần lánh xa cháu, nhìn cháu với ánh mắt nghi hoặc, nói những câu khỉa kháy.. khiến cháu mặc cảm vô cùng. Có cảm giác như cháu là 1 con hồ ly tinh vậy đó. Có phải tại cháu là nguyên nhân làm mất tình cảm giữa mọi người với nhau ko? Hay tại cháu giả tạo quá chăng? Khi luôn muốn cư xử 1 cách mềm mỏng nhất, dù nhiều khi cảm thấy mệt mỏi và buồn lắm lắm.. thì cũng chẳng dám nói ra. Thà chấp nhận tổn thương vào bản thân và cố gắng mỉm cười, còn hơn là để người khác thấy mình yếu đuối.
Cháu chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi, nhưng bản thân thực cảm thấy mệt mỏi quá rồi..
Có rất nhiều chuyện, cháu cũng đọc nhiều sách tâm lý, trải qua nhiều phương pháp, nhưng cứ đà này.. thật dễ bị trầm cảm lắm.. Vì cháu chẳng thể nói với ai cả. Vì cháu chẳng có 1 ai để thấu hiểu và cảm thông để tâm sự. Cháu thậm chí chẳng có nổi 1 người bạn thân .
Thật sự là buồn và băng giá..
Trả lời bởi Diego
Có một đứa con cáu giận mẹ. Nó sợ mẹ đánh nên chạy lên sườn núi. Nó la lớn: "Tao giận mày, tao giận mày, tao giận mày!"
Một lát sau có một tiếng vọng lại: "Tao giận mày, tao giận mày, tao giật mày!"
Đứa bé vô cùng sợ hãi. Nó chạy về và kể lại với mẹ về lời nói của thằng bé đó. Người mẹ hiểu ra sự tình của đứa con ngây thơ, rồi giắt nó lên sườn núi và bảo nó la lớn: "Tao yêu mày, tao yêu mày, tao yêu mày!". Cũng như thế, một lát sau lại có tiếng la lớn từ bên kia núi: "Tao yêu mày, tao yêu mày, tao yêu mày!"
Vấn đề này thực chất không nằm ở đối phương của bạn. Mà nằm ở bạn, nếu bạn cứ thẳng thắn nói trực tiếp, thay vì từ chối khéo. Nếu bạn vô tư, không rụt rè, sợ sệt, thì đã không có chuyện đó xảy ra.
Tôi khuyên bạn: Hãy nói thẳng với người đối phương rằng bạn không muốn. Bạn không phải sợ họ bị tổn thương. Bạn không nên quá nhạy cảm. Họ đến với bạn chỉ vì bạn đẹp, thì họ cũng sẽ dễ dàng ra đi.
Những người bạn (theo đúng nghĩa bạn bè) sẽ ở lại với bạn, bạn sẽ không còn cảm giác cô đơn. Mệt mỏi với những mối quan hệ nữa.
Tất cả mọi việc trên đều ảnh hưởng trực tiếp tới việc học của bạn.
Bạn hãy thay đổi lối sống bản thân của mình, thay vì rụt rè ít nói, bạn nên hòa đồng và nói thật nhiều. Thay vì sử sự khéo léo, bạn cứ tự nhiên. Có sao nói vậy.
Còn những đứa oánh nhau vì bạn thì không đáng để bạn phải quan tâm. Bạn càng không quan tâm thì người ta càng chẳng có mục đích gì để đánh nhau vì bạn.