Xem xong đừng khóc

  • Thread starter Thread starter kimkha
  • Ngày gửi Ngày gửi
K

kimkha

Guest
Bức ảnh đoạt giải Pulitzer 1994 này được chụp khi xảy ra nạn đói khủng khiếp ở Xuđăng, mô tả một em bé đang đói lả nhưng vẫn cố bò về phía trại phân phát lương thực của Liên Hợp Quốc, cách đó khoảng 1km. Con chim kền kền đang chờ đứa trẻ bị chết để nó có thể ăn thịt.




































Ngày nay vẫn có những đứa trẻ ra đời với những dị tật bẩm sinh cả về thể xác lẫn trí tuệ. Nguy cơ mắc các bệnh ung thư của chúng rất cao.​


Đặc biệt là những vùng hẻo lánh lưu vực sông Mêkong.​


Hiện nay có khoảng 4,8 triệu người nhiễm chất độc màu da cam, trong số đó 3 triệu người trực tiếp bị ảnh hưởng của chất độc này.​


Con số những người tật nguyền do ảnh hưởng từ ông bà, bố mẹ còn cao hơn nữa.​

.​

Cuối những năm 90 những nhà nghiên cứu người Canada đã lấy các mẫu đất, nước, sinh vật và thậm chí cả các bào thai bị ảnh hưởng để nghiên cứu…​


Kết quả nghiên cứu đã chỉ ra ở các vùng bị nhiễm độc tỉ lệ đioxin trong đất vượt quá mức độ cho phép 13 lần, trong các tế bào cơ thể người – khoảng 20 lần.

Các nhà khoa học Nhật so sánh các vùng nhiễm độc và không bị nhiễm, đã rút ra kết luận ở các vùng nhiễm độc tỉ lệ trẻ em sinh ra bị nguy cơ mắc chứng hở hàm ếch cao gấp 3 lần so với các vùng khác…​


hoặc sinh ra bị mắc chứng thừa ngón…​


Tỷ lệ mắc các bệnh về chậm phát triển trí tuệ cao gấp 3 lần​


Đến năm 1971 Mỹ ngừng việc rải các chất độc xuống Việt Nam do gặp phải sự chống đối của cộng đồng thế giới. Tuy nhiên chúng đã kịp thực hiện khoảng 6000 chuyến bay rải chất độc.​


Nguyen Trong Ngan, đại diện cho các nạn nhân chất độc màu da cam, chủ tịch của hội chữ thập đỏ Việt nam đã nói rằng việc rải chất độc hóa học xuống Việt nam thực sự là tội ác.​


“Chúng tôi gắng hết sức có thể để giúp đỡ những nạn nhân của chất độc này, những người còn mang trong mình chất độc màu da cam, tuy nhiên khả năng của chúng tôi là có giới hạn” – ông nói.​


Năm 2004 những nạn nhân của chất độc này đã đưa công ty sản xuất chất độc này ra tòa án Mỹ. Nguyên đơn thêm vào rằng ảnh hưởng của chất độc này không chỉ phá hoại sức khỏe của con người mà còn cả hệ sinh thái.​


Khoản tiền đền bù trong trường hợp thắng kiện có thể lên tới hàng triệu đô la Mỹ.​


Năm 2005 tòa án tối cao đã bác bỏ với lý do trong thời gian sử dụng chất độc này không hề vi phạm các công ước Quốc tế. (!!!????). “Không có một cơ sở pháp lý nào trong bộ luật của một đất nước nào trên thế giới hoặc trong một lĩnh vực Quốc tế nào để có thể thực hiện các yêu sách của phía nguyên đơn” – trích trong bản kết luận 233 trang của Tòa án.​


“Những người bị bệnh sau khi rải chất độc không đủ để chứng minh rằng chính việc rải chất độc là nguyên nhân gây bệnh” – trích trong kết luận. (Bọn mù, mới có 2 cái tháp đôi bị sập đã kêu oai oái. Cả dân tộc bị nó gây tổn hại thì nó chối thẳng thừng. Viết đến đây mà tức quá)​


Một sự kiện khác, năm 1984 các cựu chiến binh từng tham gia chiến tranh tại Việt Nam đã đưa công ty này ra tòa do bị ảnh hưởng của chất độc này, và họ đã được đền bù 180 triệu đô.​


Quan hệ Việt Mỹ bình thường hóa 10 năm trước song năm 2004 dự án Việt Mỹ nghiên cứu hậu quả của việc sử dụng chất độc màu da cam đã bị đóng lại.​


Người Mỹ đã tìm ra ngân sách để làm sạch các bãi mìn còn sót lại tại Việt Nam. “Họ cũng phải làm như vậy với việc sử dụng chất độc màu da cam” – ông Nguyen Trong Ngan nói.​


“Vấn đề này không tự biến mất – nó làm ảnh hưởng đến một số lượng lớn người Việt nam …”​








 
mình ko biết nói gì ...
tre%20em%20khuyet%20tat%20o%20hue.jpg

nụ cười vượt lên số phận
 
mình xin lỗi nhé
thực sự xin lỗi
nhưng thật sự cảm xúc của mình bây giờ là sợ, thương, áy náy
 
Bức ảnh đầu tiên thật là cảm động. Nhưng theo mình được biệt, người chụp bức ảnh đó là 1 người vô lương tâm. Ông đã để mặc đứa bé đó sau khi chụp hình xong. Sau đó 3 tháng ông đã tự sát. Thật buồn!
 
Buồn thật buồn khi xem những hình ảnh đó. Mình là ai, là gì,...........giống họ cả thôi. Mình có cơm ăn áo mặc đầy đủ, còn họ thì thiếu thốn đủ thứ. Xã hội này vốn đã không công bằng. Có thể ở đâu đó không xa những đứa trẻ kia là những bữa tiệc đình đám, những con người tiêu tiền như xé giấy, họ cũng là con người, chỉ là thiếu chút sẻ chia, thiếu chút quan tâm, thiếu chút tinh thần cộng đồng..................họ thiếu 1 tấm lòng.Mình có tấm lòng, ít ra là đã xem cảm nhận và hiểu, nhưng mình cũng chỉ là 1 con người nhỏ bé. Cũng có những người đang xem bức ảnh này như mình, cũng ngần ấy sự cảm thông..............nhưng xét cho cùng tất cả chỉ là thừa thãi. Những con người nghèo khổ cần cái thiết thực hơn là thức ăn, nước uống, 1 ngôi nhà kia. Thay vì ngồi đây để buồn, đáng lẽ mình nên làm gì đó, hận vì mình chưa thể làm ra đồng tiền, hận vì mình chưa đủ học vấn để tạo được địa vị cao trong xã hội, hận vì mình quá nhỏ bé, hận vì mình nhìn thấy mà không giúp gì được, hận bản thân mình.
 
hic, má, đã ko nhận lỗi thì không thể làm gì được ??? tội mấy đứa nhok vs mấy người già quá, nhìn mà khóc luôn.............
 
Haiz...Nhiều lần trong đời Ngân luôn nghĩ là mình đáng thương.Nhưng khi xem xong những bức ảnh này thì Ngân lại thấy hối hận.
Cảm ơn những tấm ảnh này vì đã giúp cho Ngân suy nghĩ một hướng khác vs và về cuộc sống và số phận con người.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top