Vượt Qua Chính Mình - truyện ngắn

tapchoi82

New member
Xu
0
mở mắt ra hắn thấy mình đang nằm trên giường ở phòng mình, nói là giường những cái chổ hắn nằm chỉ là mấy tấm ván mỏng kê trên mấy viên gạch cũ.sộc vào mủi hắn là cái mùi ẩm mốc quen thuộc, tối qua hắn đi uống rượu, uống tới mức không biết trời đất hay dở gì nữa, hắn say rôì không biết tại sao tỉnh dậy lại ở nhà mình, chắc một người bạn nào của hắn đã mang hắn về nhà. hắn không thiết gì nữa, mới 2 giờ sáng. hắn không muốn nghĩ đến bất kỳ điều gì nữa, thi trượt là một điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới, không phải là chưa bao giờ, chỉ là mổi khi hắn nghĩ tới điều đó là hắn tự gạt qua một bên vì hắn tự tin vào bản thân mình, hắn đã hi vọng biết bao nhiêu, có bao nhiêu người đã đặt niềm tin tưởng tuyệt đối nơi hắn, bạn bè, thầy cô giáo, ba mẹ hắn và em hắn nữa cũng tin hắn chắc chắn sẻ đậu, mọi người đều vui mừng và bàn chuyện hắn sẻ đi học đại học như thế nào. hắn đã thấp thỏm mong chờ kết quả, nhiều giấc mơ hắn thấy mình bước chân vào cổng trường Đại Học, vây xung quanh hắn là những người thân đang vui mừng chúc tụng hắn với những bó hoa, và những nụ cười ngập tràn hạnh phúc,
thế nhưng... tất cả đã tan như bong bóng vỡ khi hắn cầm tờ giấy báo điểm trên tay, hắn không dám tin vào mắt mình nữa, hắn có cảm giác như vừa roi xuống một vực thẳm vô hình, hắn chới với gục ngã, tất cả niềm tin bị sụp đổ một cách chóng vánh, tim hắn dường như bị chém một nhát chí mạng đang rĩ máu quằn quại. cả thế giới như quay cuồng trước mặt hắn, đất dưới chân hắn như muốn nứt ra, trong thâm tâm hắn, một nổi đau vô bờ bến đang xâu xé khắp cỏi lóng hắn, hắn cảm thấy khó thở, cổ họng nghẹn tức, hắn muốn la lên để giải thoát tất cả những sự thật đau đớn đến tuyệt vọng này,vâng hắn đã khóc hắn khóc, và hắn biết mình đang khóc....

giọt nước mắt lăn rơi trên đôi gò má, giờ đây hắn cảm thấy như cả thế giới này đang quay lưng lại phía hắn một cách tàn nhẫn nhất, tai hắn như ù đi trong nỗi đớn đau quằn quại của linh hồn hắn, tất cả đả hết, hắn tự nhủ như vậy.
hắn lặng lẻ lê những bước chân nặng nề khó nhọc, hắn bước đi như một kẻ vô hồn, trong đầu hắn chỉ tràn đầy nổi mất mát quá tàn khốc, mà số phận đã giáng vào đầu hắn. hắn không tin vào sự thật này, không thể tin, mặc hắn cố gắng dãy dụa kêu gào thảm thiết, vật lộn với số phận, nhưng niềm đau từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng hắn như có sức mạnh vô cùng vô tận nhấn chìm hắn vào cơn lốc xoáy tuyệt vọng, hắn không thể thoát ra . Bây giờ hắn không biết phải làm gì? phải đối mặt làm sao? bố mẹ hắn người luôn chăm lo và đặt hết niềm hi vọng vào bản thân hắn, bố mẹ hắn đã chịu đựng biết bao khó khăn khổ nhọc, bố hắn phải làm đủ nghề để mong có thể kiếm ra tiền phụ giúp mẹ con hắn, đi làm phụ hồ, rồi ngồi cầu may ở "chợ lao động" trên thành phố xem có ai cầm mướn làm nghề gì thì làm, những thời gian ít việc, bố nó lại một thân một mình lọc cọc trên chiếc xe đạp cà tàng, hoen rỉ, không có chắn bùn, không có phanh mà phải lắp một chiếc dép bọt củ ở dưới đôi càng trước để làm phanh, bố hắn rong ruổi đi khắp nơi giữa những ngày hè nắng đến quắt da, quắt thị, để thu mua sắt vụn hoặc mua đồ phế liệu về bán lại. kiếm ít tiền lo ăn cho cả gia đình hắn.

mẹ hắn và em trai hắn ở nhà ngoài việc làm 2 sào ruộng, thì mẹ còn đi làm thuê cho cho các nhà trong vùng, hôm nào bố nó tìm được người thuê làm việc, thì lại về mang mẹ nó đi làm, dạo này hắn đi học cả ngày, chỉ có mình em nó ở nhà lo toan mọi việc,
nhiều lần hắn cảm thấy tự ti vơi bạn bè hắn, tại sao hắn không được sống một cuộc sống đầy đủ như bạn bè hắn? tại sao bạn bè hắn luôn sung sướng hơn hắn gấp trăm gấp vạn lần? sao ông trời không đoái hoài đến những mong muốn chính đáng cháy bỏng của hắn? nhưng rồi hắn củng quên đi, hắn yêu cái gia đình này, mỗi người trong nhà đều hắn đều cố gắng hết mình, để vượt lên khó khắn, mọi người đều thương yêu, và chăm sóc lẩn nhau theo cách riêng của mình, hắn cảm thấy gia đình hắn tuy vất vả nhưng thật ấm cúng, nhà hắn lúc nào cũng đầy những tiếng cười vui vẻ, hắn vẫn tin và cảm thấy được sự yêu thương mọi người trong gia đình luôn dành cho hắn, hắn luôn tự nhũ bản thân mình phải cố gắng. tuy do điều kiện khó khăn nhưng hắn quyết tâm vươn lên, hắn lao vào học để tìm lại sự khâm phục của mọi người khi họ nhìn vào hắn,
hắn rất cố gắng học, ở cái tuổi 18 hắn đã từng ước ao, nhiều hoài bảo, hắn tin rằng mình có thể làm được, các thầy cô quý hắn vì hắn là học trò ngoan, chịu khó và ham học hỏi, bạn bè củng quý hắn vì làm bạn với hắn rất thoải mái, biết hắn hay mặc cảm nên bạn bè hắn luôn quan tâm tới hắn một cách âm thầm, hắn biết, hôm nào đi học ra cổng cũng gặp bạn vừa đi xe tới nơi và gọi hắn cùng đi ....,

hắn luôn mơ ước sau này hắn sẻ trở thành một giám đốc một công ty, đi xe ô tô riêng về làng, hắn sẻ xây cho bố mẹ và các em một căn nhà thật to, không còn phải trong túp lều rột nát, mà mổi khi trời mưa mặc dù đã che chắn, căng bạt kiểu gì thì mọi người ai nấy đều uớt như chuột lột, rồi những khi mẹ hắn phải đi chạy vạy hết nha này đến nhà khác trong xóm cố vay cho đủ 1 triệu bạc cho hắn ra hà nội thi đại học, vì không đủ chi tiêu cho 2 người nên bố mẹ hắn đành để cho hắn đi một mình, trước khi đi mẹ nó còn dặn dò đủ điểu, nào là ra thành phố lớn phải cẩn thận, không khéo bị lừa..., rồi nhớ ăn uống giữ sức khoẻ, đừng ăn lung tung.... hắn nhìn thấy trong mắt mọi người một niềm hi vọng nồng cháy đang dành cho hắn,

bây giờ hắn thấy mình là một con người tội lỗi nhất thế gian, hắn ước gì có thể quay ngược thời gian trở lại và hắn sẻ làm lại bài thi của hắn một cách suất sắc nhất, và bây giờ hắn sẻ rất hả hê vì mọi người sẻ vây lấy hắn mà chúc mừng. hắn thấy mình đã đánh mất đi tất cả những gì hắn đang có, hắn không thể đối diện, không thể...., hắn không muốn gặp ai, không muốn nghe ai hỏi han hoặc động viên hắn cả , hắn đã đóng kín tâm hồn đau đớn của hắn, để tự hắn hành hạ bản thân hắn, hắn không thiết gì nữa cả, hắn thấy tương lai của hắn chỉ toàn là một màu đen chết chóc và tuyệt vọng, hắn cắn răng bật khóc, hắn thấy mình không thể chịu đựng được nữa, nổi đau dai dẵng không chịu buông tha hắn lấy một giây nào, lúc nào hắn củng nghĩ tới sự tuyệt vọng và chán nản.

hắn căm ghét chính bản thân mình, hắn hận chính hắn, mọi người càng động viên , an ủi, dành sự quan tâm cho hắn bao nhiêu thì hắn chỉ càng hận hắn bấy nhiêu, hắn cảm thấy thế giói này không có 1 chổ nào, dù bé nhỏ nhất để dành riêng cho hắn. hắn đã mất tất cả, hắn muốn tìm một sự giải thoát, hắn nghĩ đến cái chết, một cái chết nhẹ nhàng, phải! hắn sẻ ra đi tìm thiên đường riêng cho mình! một thên đường không còn sự dằn vặt và đau khổ.
hắn đã tỉnh ngũ, nhưng cứ nằm co ro, mùi ẩm mốc sộc lên mủi hắn, hắn đã quyết định và hắn muốn thực hiện ngay, hắn định bước xuống giường ra ngoài thì nghe giọng mẹ hắn từ phòng trong vọng ra, tuy âm thanh rất nhỏ nhưng từng câu, từng chữ đều lọt vào tai hắn.

- anh xem thằng Quang nhà mình cứ thế này mãi không ổn đâu, em sợ nó sẽ suy sụp mất, em sẽ không sống nổi khi thấy nó cứ như vậy, em muốn nói chuyện với con nhưng nó lúc nào cũng cứ như người mất hồn, chẵng lẽ nó cứ mãi như vậy? à mà hôm qua bác Lan sang hỏi đã thu xếp được khoản tiền mà mình vay của nhà bác chưa, em phải khất bác để thư thư cho mình đến tuần sau anh ạ... Mai em về nhà ông bà ngoại thử hỏi vay các dì, các cậu xem có thể giúp nhà mình được ít nào không. bây giờ không thể tìm chổ nào vay nữa,

sau đó la một khoảng thời gian im lặng đằng đẵng, hồi lâu sau hắn nghe thấy tiếng trở mình, rồi tiếng thở dài của ba hắn ở phòng trong, sau mới nghe thấy có tiếng đáp của ba hắn:

- Còn tiền học phí của thằng Tuấn tháng này nửa, chiều nay đi họp phụ huynh, thấy cô giáo đọc tên con mà anh thấy tủi thân cho nó quá, cả lớp chỉ duy nhất mình nó chậm học phí tới 3 tháng liền..

rồi hắn lại nghe thấy một tiếng thở dài bất lực của mẹ.

- Thôi anh ngũ đi! Mai lấy sức còn đi làm, đến đâu vợ chồng mình sẻ cùng nhau lo liệu anh ạ, mấy hôm nay anh vất vã quá rồi, phải giữ sức khỏe nha anh. anh mà ốm thì nhà mình không có tiền mua thuốc đâu.

Hắn nghẹn ngào, nước mắt đã ướt gối từ lúc nào. phải rồi vì hắn quá ích kỹ, chỉ nghĩ đến bản thân mình, hắn muốn tìm đến cái chết để tìm sự giải thoát cho riêng mình hắn, hắn đâu biết rằng nếu hắn chết, thì mọi người yêu thương hắn sẻ cảm thấy đau đớn như thế nào? những gì hắn gây ra hắn lại không dám đối mặt, hắn trút lại tất cả lên đầu những người luôn yêu thương hắn, họ phải gánh tất cả vì hắn, để cho hắn thanh thản tự tìm sự giải thoát cho riêng mình ư? Không! Không thể hèn nhát đến như vậy, không thể đối sử bất công đối với những người đang quan tâm, yêu thương và lo lắng cho hắn như vậy. hắn phải cố gắng hơn nữa đề bù đắp lại cho mọi người đã hi sinh vì hắn? hắn đã quyết tâm. hắn còn rất trẻ, mới có 18 cuộc đời đang còn dài, hắn còn phải đi tiếp. chẵng lẻ mới gặp phải thất bại đầu đời như thế này mà hắn không thể đứng dậy nữa sao? không, hắn phải vượt qua chính bản thân mình...



Hi vọng các bạn đọc truyện ngắn này của tôi sẽ có những cái nhìn toàn diện hơn vào cuộc sống của bản thân mình, hảy học cách sống và cùng chia sẽ. Những ai đang sống với sự dằn vặt, tiếc nuối, hảy gạt bỏ tất cả chuyện quá khứ và hảy bắt đầu lại từ đầu, vì ngày mai sẻ là ngày rất đẹp....
Tôi cảm thấy cần phải chia sẽ với các bạn những kinh nghiệm sống của tôi, nên tôi quyết định viết truyện ngắn này như một lời nhắn nhủ, không riêng gì hoàn cảnh của nhân vật "hắn" trong truyện, tôi chắc rằng mọi người trong cuộc sống đều không thể tránh được những thất bại trong công việc hằng ngày, hoặc trong các mối quan hệ.., mọi người hảy xem truyện ngắn này như một liều vắc sin nhẹ để tăng cường sức đề kháng cho bản thân mình nhé! :D
kỳ thi đại học sắp tới, mong các bạn hảy cố gắng hết mình theo khả năng mỗi người, chúc các bạn sẽ thành công.


Xin mượn lời của một blogger để kết thúc bài viết này của tôi:
"Có những ngôi sao..sẽ chẳng bao giờ sáng mãi..Có những con đường..sẽ chẳng bao giờ chung một đích đến..Có những ước mơ..sẽ chẳng bao giờ trở thành sự thật..Đơn giản..Vì những ngôi sao ấy đã cháy quá sức mình..Vì những con đường luôn quanh co và khúc khuỷu..Vì những ước mơ thật quá xa rời thực tế..Nhưng..Sẽ không ai hối hận vì đã ngắm những ngôi sao..đơn giản vì những ngôi sao ấy thật đẹp..Không ai hối hận vì đã đi trên con đường quanh co ấy..đơn giản vì con đường ấy trải đầy hoa và cỏ..Và cũng không ai hối hận vì đã mơ ước..đơn giản chỉ vì họ muốn như vậy."

"Nếu tôi đứng trước bậc thềm nhà bạn và khóc, bạn có để tâm ko? Nếu tôi gọi bạn và nhờ bạn đến đón tôi vì đã có gì đó xảy ra với tôi, bạn có đến ko? Nếu tôi chỉ còn 1 ngày để sống, bạn có thể trở thành một phần trong cái ngày cuối cùng ấy không? Nếu tôi cần một bờ vai để tựa vào, bạn có đưa bờ vai của bạn cho tôi ko? Đây là 1 bài test để xem ai là ng` bạn thật của bạn, hay bạn chỉ là 1 ng` để nói chuyện khi họ buồn chán"

Và cuối cùng xin bạn đừng bỏ đi, tôi muốn kéo bạn lại nắm chặt lấy tay tôi sống cùng tôi nốt quãng đời còn lại cho dù đối với bạn bạn coi nó là vô nghĩa nhưng với tôi, nó là tất cả. Tôi hi vọng những năm tháng cuối cùng này của tôi sẽ có ích cho tôi cho bạn và cho tấtc cả chúng ta"


post by: tapchoi82
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top