Đêm thanh dìu dặt ánh trăng đầy
Lữ khách qua cầu chạnh nhớ đây
Một thuở con thuyền xuôi bến đỗ
Tơ lòng vương vấn, mảnh tình say!
Họa vui cùng em! Thân ái!
THẾ RỒI THÔI
Thế rồi người đã bỏ tôi
Bằng lăng tím rụng tả tơi cuối chiều
Thế rồi người đã hết yêu
Hoàng hôn vật vã tiêu điều chân mây
Thế rồi mình đã chia tay
Ráng chiều đỏ lựng gió lay hững hờ
Thế rồi hết đợi hết chờ
Mình ta đã hoá người vờ người dưng
Thế rồi hết nhớ hết mong
Thế rồi hoá đá trong lòng người ơi
Thế rồi thôi, thế rồi thôi
Thế rồi thôi, thế rồi thôi thế rồi.
Mộng đầu tan vỡ cũng đành thôi
Bởi xám vầng mây phủ ánh rồi
Gió lốc phương trời xa diệu vợi
Để sầu lặng lẽ ngóng xa xôi!
Họa vui cùng em!
MỎNG MẢNH
Một chút tâm tình gởi ở đây
Thời gian trôi chảy vẫn đong đầy
Niềm thương nỗi nhớ luôn tròn trịa
Mỏng mảnh nhưng mà mãi đắm say.
HLS