• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Vụ bí ẩn đá ngầm cá mập

  • Thread starter Thread starter hoc_tap
  • Ngày gửi Ngày gửi

hoc_tap

New member
Xu
0
VỤ BÍ ẨN ĐÁ NGẦM CÁ MẬP

View attachment 9588

LỜI CẢNH CÁO CỦA TÁC GIẢ ALFRED HITCHCOCK


Nên báo trước ngay cho các bạn đọc giả quá nhạy cảm! Chúng tôi thành thật khuyên các bạn ấy không nên đọc quyển sách này, nếu các bạn cảm thấy không chống chọi lại nổi với gió thổi mạnh ngoài khơi, biển cả sóng dữ, cá mập, các vụ phá hoại và những con quái vật bí ẩn từ đáy đại dương. Mời những bạn dễ hoảng sợ hãy quay về với những quyển sách êm ả hơn!

Trái lại, những bạn đọc giả sôi sục nhiệt huyết sẽ thích thú với những chiến công mới của Ba Thám Tử Trẻ. Đúng vậy, chưa bao giờ bộ ba này lại bị lôi cuốn vào cơn lốc những sự kiện hồi hộp và bí ẩn đến như thế. Thật ra, ở đây, ba bạn phải nỗ lực hơn mọi khi để chiến thắng kẻ thù và nguy hiểm.

Hannibal Jones, cậu bé mập có trí tưởng tượng phong phú và kiến thức hay được cậu mang ra khoe khoang, là thủ lĩnh của bộ ba. Tài thám tử của Hannibal sẽ được thử thách cao trong cuộc phiêu lưu mới này. Mỗi khi giải được một vụ bí ẩn, thì Hannibal lại đụng đầu với một vụ bí ẩn mới.

Còn Peter Crentch, một cậu cao lớn vóc dáng thể thao, phó của Hannibal, thì sẽ phải vận dụng hết lòng can đảm và kĩ năng lặn để đi một mình đến chỗ mà không ai dám theo cậu.

Bob Andy – còn gọi là Lưu trữ Nghiên cứu - sẽ cứu giúp bạn, trong tình huống không còn hy vọng nữa.

Nhưng ta hãy bắt đầu từ đầu! Ba của Bob mời bộ ba đi cùng ông đến dàn khoan dầu ngoài khơi Santa Barbara. Từ đó, ba thám tử dấn mình vào bí ẩn, trên đất liền cũng như ngoài biển cả. Vậy, nếu cảm thấy hứng, hỡi các bạn đọc giả liều lĩnh, mời các bạn đi tìm Ba Thám Tử Trẻ dũng cảm để khám phá bí mật Đá ngầm Cá mập!

Alfred Hitchcock*

Lời ngỏ của chủ topic:

Để giúp mọi người có kì nghỉ hè vui vẻ, hoc_tap dành một ít thời gian rảnh của mình post một truyện trinh thám ngắn mong mọi người sẽ hứng thú với câu chuyện.
Thời gian post: Thứ 7 hàng tuần (Chậm nhất là thứ 7 hai tuần kế tiếp).

Nguồn: vnkienthuc.com*
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
VỤ BÍ ẨN ĐÁ NGẦM CÁ MẬP

View attachment 9589

1. ĐÁ NGẦM CÁ MẬP

- Đá ngầm Cá mập Số Một! Tên nghe không được hấp dẫn lắm, ba thấy sao? Bob hỏi ba.

Bob đang đứng cạnh ông Andy, trên chiếc thuyền máy lướt nhanh trên sóng chạy ra ngoài khơi. Hannibal Jones và Peter Crentch cũng có mặt. Peter đang dè dặt nhìn biển xanh và những hòn đảo chĩa lên trời xa xa.

- Đúng! Peter hùa theo. Đá ngầm Cá mập Số Một! Nghe không được hay lắm! Nghe thấy ớn lạnh xương sống!

Ông Andy phá lên cười.

- Đa số các dàn khoan đều được đặt tên hết! Dàn này rất mới, nằm xa chưa đầy một dặm cách một dãy đá nổi tiếng tên là dãy Đá ngầm Cá mập. Và do đó là dàn đầu tiên xây ở khu vực ấy, người ta dùng tên của dãy đá đặt cho nó, kèm theo một số: Đá ngầm Cá mập Số Một!

Mắt ông Andy sáng lên tinh nghịch khi nói tiếp:

- Thời xưa, nhiều tàu đã bị vỡ nát vào dãy đá ngầm này. Nhưng từ lâu rồi, không có vụ đắm tàu nào. Dãy đá có tên này vì có nhiều cá mập.

Peter lầm bầm:

- Thì đã nói rồi, cái tên này nghe không thiện cảm tí nào!

Hannibal Jones đứng ở mũi tàu và im lặng không nói gì. Hannibal nhìn về hướng nam, quan sát những hòn đảo đang to dần. Những hòn đảo này che chắn cho eo Santa Barbara mà thuyền máy đang vượt qua. Ba hòn đảo lớn nhất – Santa Cruz, Santa Rosa và San Miguel – như bị dính lại thành một khối vì quá gần nhau. Chúng cách một khoảng hẹp với hòn đảo Anacapa, nhỏ hơn, ở phía đông. Thuyền máy đang chạy về phía cái khoảng này.

Khi thuyền máy bắt đầu đi vòng mũi đảo Santa Cruz, Hannibal nhận xét:

- Sắp đến rồi!

Chính Hannibal là người tỏ ra hăng hái nhất khi ông Andy đề nghị dẫn ba thám tử theo mình tham quan mỏ dầu vào đầu giờ chiều – một buổi chiều tháng sáu đẹp trời.

Hannibal, Peter và Bob, nổi tiếng ở Rocky dưới cái tên Ba Thám Tử Trẻ, đang đứng chơi ngoài sân nhà Bob, thì ông Andy đột nhiên bước ra.

- Này các bạn trẻ, ông nói, các cháu có thích theo tôi để có một cuộc phiêu lưu hấp dẫn không?

- Cuộc phiêu lưu gì vậy bác? Peter hỏi.

- Người ta vừa mới khai trương một dàn khoan dầu mới ngoài khơi Santa Barbara và hội bảo vệ môi trường vùng này đang cố thuyết phục “dân dầu hỏa” không khai thác dàn khoan này. Bác phải viết bài báo về chuyện này.

Ông Andy làm phóng viên cho một tờ báo Los Angeles và thường được phái đi các nơi để lấy thông tin tại chỗ.

- Ba ơi, Bob kêu, nhưng đã có nhiều dàn khoan ở đại dương rồi mà! Dàn khoan này có gì đặc biệt hơn không?

- Cháu biết, - khi đó Hannibal ngắt lời. Tối hôm qua truyền hình có nói đến. Dàn khoan mới là dàn khoan đầu tiên xây rất gần các hòn đảo eo biển. Người ta sắp thăm dò một khu vực dầu hỏa rộng lớn gần mấy hòn đảo và dân vùng này cảm thấy bị đe dọa. Mấy hòn đảo này còn hoang dã, nhiều chim muông, động vật và cây cỏ. Ven đảo sự sống dưới nước rất phong phú. Chuyện khoan đáy biển có nguy cơ phá hủy tất cả những thứ này.

Ông Andy gật đầu.

- Những người chống đối dự án này đã thử, ngay từ đầu, ngăn cản việc xây dựng dàn khoan. Tàu bè của họ liên tục chạy tới lui vùng xây... Nhưng họ đã không ngăn được chuyện nhất thiết phải xảy ra.

- Và bây giờ, - Hannibal nói tiếp, cũng chính những chiếc tàu này bước quanh dàn khoan và cố không cho dàn khoan đi vào hoạt động. Bác định bao giờ thì ra hiện trường ạ?

- Ngay bây giờ... nếu gia đình các cháu đồng ý.

Peter và Hannibal nhảy lên xe đạp và sau khi xin phép gia đình, chuẩn bị một chiếc vali nhỏ. Trong nháy mắt, hai bạn trở lại nhà Bob. Tất cả lên đường đi Santa Barbara, cách xa khoảng một trăm hai chục cây số về phía bắc. Khi đến nơi và cất hành lý ở khách sạn rồi, bốn lữ khách lên một chiếc thuyền kiên cố có động cơ. Bây giờ cả nhóm đang sắp đến đích.

Trong eo biển rộng lớn, có khá nhiều dàn khoan dầu dựng giữa thành phố Santa Barbara và các hòn đảo. Các dàn khoan có tháp nhô cao khỏi mặt biển trông như một hạm đội kinh dị đang neo ở đó. Peter cố nhớ lại rồi hỏi:

- Có đúng là vùng này từng bị lộn xộn liên quan đến chuyện khoan dầu dưới đại dương không?

- Đúng! Hannibal trả lời.

Rồi truy cập bộ nhớ kỳ diệu của mình, Hannibal giải thích:

- Thành phố Santa Barbara có thử chống đối cuộc thăm dò quá gần bờ, vì sợ đất trượt và cũng để bảo vệ bãi biển và sự sống dưới biển. Nhưng chính phủ lại cho phép các công ty dầu khí tiếp tục dự án. Đột nhiên vào tháng sáu 1969, có một giếng dầu thoát khỏi sự kiểm soát của công ty. Trước khi người ta kịp xử lý, hơn một triệu bảy trăm ngàn lít dầu hỏa tràn vào biển. Cơn thủy triêu đen này đã gây tác hại không tả nổi, giết chết vô số chim, cá và rong tảo.

Peter mở to mắt.

- Vậy thì tại sao mấy dàn khoan dầu này vẫn còn đây? Tại sao người ta không đập phá?

Rất nhiều người cũng ngạc nhiên như cháu vậy đó, Peter à, - ông Andy trả lời. Nhưng sự việc không đơn giản như thế. Đất nước ta phải cung cấp thật nhiều dầu hỏa để phục vụ công nghiệp và đáp ứng nhu cầu của ta. Ngược lại cũng phải nghiêm túc nghĩ đến chuyện bảo vệ môi trường. Thật ra, có khi việc này còn quan trọng hơn cả việc khai thác dầu hỏa.

Chiếc thuyền máy bị ngược dòng nước chảy trong eo biển đu đưa, cuối cùng cũng vòng qua được mút đảo Santa Cruz, ra được vùng nước biển tự do của đại dương.

- Nhìn kìa! Hannibal nói và chỉ về hướng tây.

- Chính nó! Bob cũng thốt lên theo. Đá ngầm Cá mập Số Một!

Dàn khoan dầu hỏa mới dựng trên mặt biển bằng những cái chân dài thòn, trông giống nhưn một con quái vật cô đơn nào đó. Thuyền máy tiến đến nhanh. Chẳng bao lâu có thể nhìn rõ mọi chi tiết của cấu trúc dàn khoan. Nó chủ yếu gồm nhiều mặt bằng, một số kín và có mái che có tường, chia theo từng tầng trên những cái chân vĩ đại. Ở tuốt trên tầng cao nhất, có một cần cẩu khổng lồ và một tháp khoan lớn hơn nữa. Tổng thể trông thật uy nghi. Dàn khoan mới này có kịch thước đáng sợ đến nỗi những người lăng xăng trên hạm đội tàu trông như người lùn dưới ánh mặt trời sắp lặn.

- Úi chà! Peter thốt lên. Có hàng trăm chiếc tàu!

Tàu có đủ loại: thuyền máy tư nhân, thuyền buồm sang trọng, thuyền bốn buồm hiện đại, thuyền du ngoạn xa hoa, tàu đánh cá bị sét gỉ. Tất cả đều xếp thành vòng tròn rộng lớn quanh dàn khoan, như mọi da đỏ tấn công pháo đài.

Trên mỗi cột buồm đều cột băng rôn viết đầy yêu cầu phản đối. Ông Andy và ba thám tử tiến lại gần. Khi đó bốn người nghe được lời nhóm người phản đối la vào loa:

- Đả đảo bọn dầu hỏa! Đả đảo bọn gây độc hại!... Không được gây ô nhiễm nữa... Về nhà đi!... Hãy cứu lấy chim, biển, tất cả hãy cút đi!... Cút đi!... Các người định đổ bao nhiêu lít dầu vào biển hôm nay?...

Một chiếc tàu đánh cá đen, có cầu tàu di động, tách ra khỏi vòng tròn để đến gần dàn khoan hơn. Hai người đàn ông đang đứng trên cầu tàu, hiện dùng làm máy cho buồng lái. Một người đàn ông cầm bánh lái, người kia tựa vào lan can bao quanh cầu tàu. Cả hai đều mắng chửi đám công nhân phía trên dàn khoan. “Dân dầu hỏa” cũng trả lời theo giọng điệu như vậy:

- Lo mà đi đánh cá!... Đi chỗ khác chơi đi!... Làm trò biểu tình nhố nhăng để làm gì vậy?... Đồ mọi rợ, cút đi!

Một chiếc tàu dài như đang tuần tra bên trong vòng tròn đám biểu tình tiến ra để bắt chiếc tàu đen trở về hàng cùng mấy chiếc tàu kia. Đó là một chiếc tàu sang trọng, có động cơ mạnh. Thấy rõ tên tàu ở phía sau: Gió Khơi. Tấm băng treo ở buồng lái mang dòng chữ: Ủy ban các Hòn đảo.

Ông Andy yêu cầu chủ thuyền máy chạy vào vòng tròn tàu và đến gần tàu Gió Khơi.

Khi đã đến gần, ông Andy gọi to:

- Ơi! Tôi là Bill Andy, phóng viên phụ trách điều tra...

Trên chiếc Gió Khơi, một người đàn ông cao lớn, nét mặt vuông vức, đeo kính gọng đồi mồi, đang tìm xem tiếng gọi xuất phát từ đâu. Ông mặc áo len dày cổ lọ. Mái tóc đen dài của ông bay trông gió. Ông cầm cái loa lên trả lời:

- Chào! Nhiệt liệt chào mừng anh đến với chúng tôi!

Người lái tàu điều khiển hai tàu đến gần nhau, hông kề hông. Rồi người đàn ông cao gầy cúi qua thành tàu mỉm cười với ông phóng viên và ba cậu bé.

- Tôi vui là anh đã đến, anh Andy à! Chính mắt anh sẽ thấy sự vô duyên của cái dàn khoan này ở đây! Nằm chình ình ra đấy, có thể bị bão táp làm ngã, dãy đá ngầm có thể đâm thủng bất cứ tàu chở dầu nào... và gần như xây trên đảo chúng tôi.

- Tôi hiểu, anh Crow à, - ông Andy trả lời.

Rồi ông quay sang ba thám tử mỉm cười nói:

- Bác đã dành một bất ngờ cho các cháu. Đây là ông John Crow, nhà văn nổi tiếng.

- John Crow... tác giả truyện trinh thám hả? Bob kêu lên.

- Úi chà! Peter thích thú thốt lên. Cháu đã đọc tất cả những quyển sách của chú!

- Cháu cũng thế! Hannibal nói theo. Bác Crow, có phải bác ở đây để thu thập tư liệu cho một quyển sách mới không ạ?

- Không, - nhà văn trả lời. Tôi là chủ tịch ủy ban chống đối việc đưa dàn khoan này vào hoạt động. Bảo vệ môi trường là nghĩa vụ của mọi công dân, cho dù người công dân đó có phải tạm thời bỏ bê chính công việc của mình.

Ông trừng mắt nhìn cái dàn khoan to tướng quái dị nhô cao khỏi mặt biển. Rồi ông đột nhiên mỉm cười:

- Thật ra đâu phải mình tôi là người nổi tiếng có mặt ở đây, đúng không? Khi anh Andy nói với tôi rằng anh sẽ dẫn con trai Bob, Peter Crentch và Hannibal Jones theo, thì lẽ ra anh nên báo ngay là anh dẫn theo Ba Thám Tử Trẻ lừng danh.

- Bác có nghe nói đến chúng cháu rồi à? Ba thám tử đồng thanh kêu.

- Tôi đã đọc phần lớn bản tường thuật những vụ mà các cậu đã giải. Và tôi từng nuôi nguyện vọng xin các cậu một điều... Các cậu có thể tặng cho tôi một danh thiếp để tôi đưa vào bộ sưu tập kỉ niệm của tôi không?

Bob và Peter không nén được nụ cười kiêu hãnh, Hannibal trịnh trọng đưa tấm cạc cho ông Crow. Ông đưa tay qua thành tàu lấy tấm danh thiếp rồi chăm chú đọc:

BA THÁM TỬ TRẺ
Điều tra các loại
???
Thám tử trưởng: HANNIBAL JONES
Thám tử phó: PETER CRENTCH
Lưu trữ và nghiên cứu: BOB ANDY


Một người đàn ông to khỏe, đội mũ kết cũ và áo len dày, hấp tấp bước đến gần. Gương mặt cháy nắng của ông tỏ ra bực bội. Mắt ông sáng lên do tức giận. Ông nói khẽ một điều gì đó với ông Crow. Nhà văn buồn rầu lắc đầu.

- Đây là thuyền trưởng Jason, chủ chiếc tàu này. Tôi e rằng ta phải hoãn lại...

Ông crow đột ngột ngưng nói. Ông nhìn hết tấm danh thiếp rồi lại nhìn ba thám tử.

- Các cậu à, ông nói chậm rãi, có thể các cậu đến rất đúng lúc. Dường như tôi có một vụ bí ẩn cho các cậu đây...

Nguồn: vnkienthuc.com*

Kì tới: Thất thoát nhiên liệu
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
VỤ BÍ ẨN ĐÁ NGẦM CÁ MẬP

View attachment 9590

2. THẤT THOÁT NHIÊN LIỆU


- Kìa bác Crow ơi! Peter thốt lên. Bác là tác giả truyện trinh thám mà. Sao bác không giải quyết vấn đề?

- Peter à, thật ra tác giả viết truyện trinh thám và thám tử thật sự khác nhau xa. Mà tôi phải công nhận rằng tôi chịu bó tay với vụ bí ẩn này. Nhưng Ba Thám Tử Trẻ là thám tử chuyên nghiệp thứ thiệt mà, đúng không?

- Dĩ nhiên, - Hannibal khẳng định. Và tụi cháu sẵn sàng giúp bác. Bác cứ nói cho tụi cháu vấn đề như thế nào...

Thuyền trưởng Jason nóng lòn nhìn đồng hồ đeo tay.

- Thưa ông Crow, ông không có nhiều thời gian đâu!

- Anh nói đúng, thuyền trưởng ơi! Như tôi đã bắt đầu giải thích, ta phải quay về đất liền ngay, các cậu à. Còn về bí ẩn mà tôi định nói, thì để lần sau gặp nha.

- Trừ phi, - ba của Bob gợi ý, anh dẫn ba cháu theo ngay bây giờ. Tôi sẽ đi phỏng vấn mấy người biểu tình trên các tàu kia và tôi không cần ba cháu giúp gì.

- Ồ... như vậy thì tốt quá! Crow vui vẻ thốt lên. Tôi sẽ nói chuyện với các cậu trên đường đi về.

- Con không giúp ích gì được cho ba sao ba? Bob hỏi.

- Không. Có thể vụ bí ẩn của ông Crow ít nhiều có liên quan đến cuộc biểu tình này. Con và hai bạn con cứ leo sang Gió Khơi đi. Ba sẽ gặp lại con sau, ở nhà ông Crow và con sẽ kể lại cho ba nghe.

Với sự giúp đỡ của thuyền trưởng Jason, ba thám tử chuyển sang con tàu đại diện. Thuyền máy tiếp tục chạy gặp máy chiếc tàu kia để cho ông Andy hoàn tất bài phóng sự.

Còn ông Crow dùng điện đài gọi trợ lý mình, nhờ anh chỉ đạo mọi việc trong khi ông về cảng. Rồi tàu Gió Khơi chạy nhanh xa khỏi dàn khoan và đám người biểu tình để đâm thẳng về eo biển cách ly Santa Cruz với đảo Anacapa.

- Có một chiếc tàu khác cũng về! Bob đột nhiên thông báo.

Bob chỉ một chiếc tàu đen đang phóng nhanh, băng dải bay phất phới, phía trước tàu Gió Khơi. Chính là chiếc tàu đen có boong di động đã tách ra khỏi vòng tròn trước đây. Nó đã đến eo, rẽ vào em biển Santa Barbara.

- Anh em Connor! Ông Crow giải thích. Người nhái, đến từ Oxnard. Họ nhất định đòi đi cùng chúng tôi để phản đối việc khai thác mỏ dầu, nhưng tôi tự hiểu cho phép họ có phải là việc đúng hay không. Hai anh em này không có kỷ luật. Đáng lẽ tất cả phải đến dàn khoan cùng lúc, rồi ra về cùng lúc. Như vậy mới có tác dụng.

- Nếu vậy... thì tại sao chính ta lại về? Peter hỏi.

- Bỏi vì không có cách nào khác, Peter à, - nhà văn buồn bã trả lời. Tôi bị hết nhiên liệu rồi. Và đó chính là vụ bí ẩn mà tôi muốn nói cho các cậu nghe.

- Bác kể nhanh đi! Bob hối rồi lau kính bị nước biển làm mờ.

- Thì đây là lần thứ tư trong vòng một tuần mà tàu Gió Khơi không đủ nhiên liệu để ở lại ngoài biển đủ mười hai tiếng theo như cuộc biểu tình đã ấn định.

- Nhưng, Hannibal chau mày nói, sao bác không chuẩn bị đủ nhiên liệu trước để ở lại lâu hơn?

- Tôi đã chuẩn bị trước, cậu à. Vấn đề chính là ở chỗ đó. Tàu này khá nhanh. Vì vậy mà tôi đã thuê nó để làm tàu đại diện cho cuộc biểu tình. Tàu tiêu thụ khá nhiều dầu, nhưng thuyền trưởng Jason lo xa đã tính toán rằng tàu có khả năng chạy mười hai tiếng, dư sức, vừa đi vừa về, khi đã làm đầy bình xăng. Mà ba lần liên tiếp trong tuần này, lượng xăng chỉ được có mười đến mười một tiếng. Và chuyện này lại xảy ra hôm nay nữa!

- Bác có chắc là tàu đầy xăng khi xuất phát không? Peter hỏi.

- Chắc chắn. Thậm chí chúng tôi đã đo mực xăng nữa.

- Tóm lại, Hannibal nói khẽ, vụ bí ẩn là phải tìm ra chuyện gì đã xảy ra với số nhiên liệu bị thiếu à?

- Đúng.

Tàu Gió Khơi, sau khi rời eo giữa Santa Cruz và Anacapa, hiện đang lướt trên dòng nước êm ả hơn của eo biển Santa Barbara. Phía trước, tàu anh em Connor vẫn giữ được khoảng cách khá xa.

- Lương nhiên liệu mà bác bị hụt có luôn luôn như nhau không? Hannibal hỏi.

- Thì, ông Crow giải thích, mỗi khi chúng tôi buộc phải về, xăng luôn ở mức thấp nhất. Nhưng lần đầu tiên chúng tôi vẫn về được đến Santa Barbara với vài lít xăng còn lại. Trái lại, mấy lần sau, thì chúng tôi bị hết xăng trước khi kịp về cảng và phải cầu cứu bằng điện đài. Hôm nay, chúng tôi có trữ thêm vài thùng, để không bị thiếu hụt.

- Bác ơi! Đến lượt Bob nói. Bác có tính đến sức thủy triều không?

- Có, Bob à. Đó là điều đầu tiên mà thuyền trưởng Jason nghĩ đến. Nhưng không phải thủy triều có đủ sức làm tàu chạy chậm hơn và tiêu thụ nhiều nhiên liệu hơn.

- Còn gió? Còn dòng nước chảy? Peter gợi ý.

- Vào thời điểm này trong năm, thì cả hai đều bình thường.

- Hay động cơ tàu bị hỏng và ngốn nhiều năng lượng quá? Hay đồng hồ đo mức xăng chạy sai?

Nhà văn lắc đầu kịch liệt.

- Không. Tất cả đã được kiểm tra kĩ. Bình chứa xăng không bị rò rỉ và mọi thứ còn lại đều chạy rất tốt.

- Vậy, - Bob nói đại, cháu chỉ thấy một cách giải thích thôi: có kẻ lấy cắp xăng của bác.

- Chắc chắn! Peter hùa theo. Chỉ có thể như vậy thôi!

- Ba ngày vừa qua, thuyền trưởng và người làm vườn của tôi đã canh gác ngày đêm trên chiếc tàu. Không có ai đến gần... dù sao, cả hai đều không nhìn thấy ai cả!

Hannibal đang suy nghĩ. Cuối cùng thám tử trưởng như tỉnh lại để hỏi:

- Gió Khơi có phải là chiếc tàu duy nhất bị chuyện như thế này không?

- Phải, Hannibal à. Chính vì vậy mà chuyện này hết sức lạ lùng. Tôi không thấy cách giải thích nào cả. Nhưng tôi tin chắc là có cái gì đó.

Peter nuốt nước bọt:

- Vậy bác nghĩ... là có kẻ phá hoại à?

- Tất nhiên là như thế, ông Crow thừa nhận. Nhưng tôi không tài nào hiểu nổi người ta làm cách nào và với mục đích gì!

Bắt đầu nhìn thấy cảng Santa Barbara. Cảng chỉ còn cách khoảng một ngàn dặm, thì thuyền trưởng Jason đến gặp ông Crow.


- Ta lại sắp cạn nhiên liệu rồi, thuyền trưởng bực bội thông báo. Y như hai lần rồi!

- Không, Hannibal nhấn mạnh, y như lần đầu chứ.

- Cậu nghĩ chi tiết này quan trọng à? Ông Crow hỏi.

- Có thể, thưa bác. Tất cả những gì bất bình thường đều quan trọng trong việc giải một vụ bí ẩn.

Thuyền trưởng Jason bỏ đi để cho đổ bình xăng sơ cua vào. Sau đó, tàu nhanh chóng về đến cảng Santa Barbara.

Phia bắc và phía tây cảng là đất liền. Phía nam có một đập chắn bằng đá bảo vệ. Cửa vào cảng mở ra giữa cầu tàu và đập chắn. Có đoạn cát làm cho tàu khó vào. Gió Khơi phải giảm vận tốc thấp nhất mới vượt qua được.

Bên trái cửa vào cảng, phần cát tạo thành bãi biển dài và hẹp. Hiện bãi cát đang lúc nhúc những người trượt ván sóng, để rồi đáp xuống bãi cát vàng.

Khi đã vượt qua đoạn đó rồi, tàu bắt đầu thả neo.

- Tôi để xe ở bãi đậu, - ông Crow giải thích. Nhưng trước khi về nhà, tôi muốn ghé qua xem cái chốt kiểm tra mà tôi đặt trước công ty dầu hỏa ra sao rồi.

Bỏ lại thuyền trưởng Jason chuẩn bị tàu qua đêm, nhà văn và ba thám tử xuống tàu để đến đại lộ rộng lớn chạy dọc cảng ở phía bắc. Đại lộ này lại nhìn xuống một bãi biển thứ nhì: bãi biển chính của Santa Barbara. Vào đầu giờ chiều, đại lộ này hết sức nhộn nhịp. Khách du lịch đi dạo chơi, các chủ tàu du ngoạn đi qua để đến tàu, thợ lặn cũng đặt chân trên đó bộ đồ người nhái, và cả du khách tắm biển cũng không ngần ngại mặc đồ tắm băng qua. Ở đây có không khí thư giãn hoàn toàn.

Đột nhiên không khí thay đổi. Ba Thám Tử Trẻ nhận thấy đám đông đang đột ngột di chuyển nhanh về hướng kè tàu của công ty dầu hỏa. Khi ba thám tử tiến tới, tiếng rống vang lên từ điểm đó. Nhiều giọng nói, lớn tiếng và giận dữ, đang đồng thanh kêu:

- Đả đảo bọn dầu hỏa! Đả đảo ô nhiễm! Đả đảo bọn dầu hỏa! Đả đảo ô nhiễm!

Ông Crow có vẻ hoảng hốt lên, rồi chạy.

- Đàng kia có chuyện rồi! Nhanh lên! Lại đó xem sao!

Ba thám tử lao theo ông.

Nguồn: vnkienthuc.com*

Kỳ tới: Cuộc đối đầu

 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
VỤ BÍ ẨN ĐÁ NGẦM CÁ MẬP

View attachment 9591

3. CUỘC ĐỐI ĐẦU

Ông Crow và Ba Thám Tử Trẻ vẫn chạy, rồi đến đường State, là đường trục chính của Santa Barbara nối liền đại lộ ven biển với kè tàu của công ty dầu hỏa. Trước cổng kè tàu, có ba chiếc xe tảu to đậu, chở ống dàn khoan... Tài xế và lơ xe đang đối phó với một nhóm người biểu tình huơ khẩu hiệu và chắn ngang đường.


- Có trục trặc rồi, - ông Crow càu nhàu. Giám đốc công ty và chính tôi đã thống nhất với nhau rằng sẽ không có đối mặt khi tòa án chưa quyết định cho hay không cho phép dàn khoan.

- Bác xem kìa! Hannibal nói. Có lẽ kia là nguyên nhân gây nên ồn ào...

Hannibal chỉ một chiếc xe đen dài đậu trong khoảng trống giữa ba chiếc xe tải và đám biểu tình. Một người đàn ông to cao đội mũ kết vàng đang đứng ngay trước xe. Nét mặt ông nhăn nhó khi thách thức đám biểu tình.

- Đồ nhà sinh thái dỏm! Lần cuối cùng, tôi ra lệnh cho các người hãy tránh ra! Tôi phải sản xuất dầu lửa! Tôi không quan tâm đến mấy con cá!

- Crow có nói chúng tôi rằng có thỏa thuận... tạm nghỉ! Một người trong đám đông la lên.

Người đàn ông đội mũ bảo hộ vàng mỉm cười khinh bỉ:

- Tôi không thỏa thuận với loại người cuồng tín như các người! Bây giờ hãy cút đi hết!

Từ nhóm người biểu tình, có một người bước ra. Ông đi ủng cao su, mặc áo mưa dơ bẩn để lộ bộ đồ lặn, đội mũ len đen. Gương mặt ông rám nắng.

- Còn chúng tôi, ông đáp lại, thì không thỏa thuận vớ lũ cá mập tham lam chỉ lo kiếm tiền!

Một người đàn ông khác, cũng lực lưỡng không thua gì người đầu tiên, ra đứng bên cạnh. Trang phục cũng tương tự, chỉ khác ở cái mũ len đỏ thay vì đen. Rồi ông quay lại nói với đám biểu tình và chỉ cái mũ bảo hộ vàng:

- Con người này không còn tuân thủ thỏa thuận tạm nghỉ. Tôi nói: trên kè tàu này không được có ống! Không có ống, là không khoan dầu! Đả đảo ô nhiễm!

Đám biểu tình tạo thành một mặt trận thống nhất hò hét trở lại:

- Đả đảo bọn dầu hỏa! Đả đảo ô nhiễm!

Người đàn ông đội mũ bảo hiểm vàng nổi giận:

- Chúng tôi vẫn cứ đi, dù các người có thích hay không! Mặc kệ các người!

Người biểu tình đội mũ len đen ra lệnh cho các đồng chí của mình:

- Tất cả ngồi xuống! Đúng! Ngồi xuống tại chỗ!

Trong khi ông mũ vàng ra hiệu lệnh cho tài xế xe tải nặng tiếp tục lên đường, ông Crow và ba thám tử đã đến gần ngang chiếc xe tải đầu tiên. Khi thấy nah2 văn, một người đàn ông trẻ và mảnh khảnh, khoảng ba chục tuổi, chạy ra:

- Anh Crow! Chàng trai nói. Chính hai người đi ủng gây ra lộn xộn. Họ không cho xe tải chúng tôi đi. Tôi tưởng họ không được gây chuyện mà. Ta đã thống nhất với nhau như vậy.

- Kẻ gây rối là ai vậy? Hannibal hổn hển hỏi.

- Anh em Connor, ông Crow giải thích. Hai người nhái có chiếc tàu đen với cầu tàu di động. Mũ len đen là Jed. Mũ len đỏ là Tim.

Rồi ông Crow chỉ người đàn ông trẻ đang đi cùng đến nhóm biểu tình:

- Còn đây là anh Paul MacGruder, giám đốc công ty dầu lửa Santa Barbara. Nhưng để nói lại về thỏa thuận giữa ta, ta đâu có nói là các anh sẽ chở ống, anh Paul MacGruder à!

- Tôi biết, ông giám đốc trẻ trả lời, và tôi rất lấy làm tiếc về chuyện xảy ra. Thật ra, chúng tôi chỉ định trữ ống trên kè tàu này, trong khi chờ sử dụng. Tôi không muốn thế, nhưng ông Hanley nhất định làm.

- Ông Hanley là ai vậy? Crow hỏi khi đến chỗ ông đội mũ bảo hiểm vàng đang đứng.

Paul MacGruder quay sang ông này nói:

- Ông Hanley ơi! Anh nói. Đây là ông John Crow, chủ tịch ủy ban chống đối.

- Còn tôi là chủ tịch công ty dầu lửa, ông Hanley cọc cằn thông báo. Crow à, nếu anh không điều khiển nổi người của anh, thì để tôi làm!

- Thưa ông Hanley, ta đang đứng trước công chúng, Crow sẵng giọng trả lời. Và thái độ hung hăng của ông sẽ không giải quyết được vấn đề đâu.

- Tôi sẽ không để cho cái nóm kích động của anh làm đình trệ công việc công ty đâu! Tôi cho rằng anh vượt quá quyền hạn, khi cản đường chúng tôi như thế này. Và có lẽ chính anh đã cho phá hoại dàn khoan.

- Phá hoại à? Crow lập lại. Chúng tôi không hề đến gần...

- Dù sao, có kẻ đã phá hủy một phần thiết bị của Đá ngầm Cá mập Số Một!

Paul MacGruder ngắt lời ông và tuyên bố bằng một giọng giảng hòa:

- Thưa ông Hanley, thật ra chúng tôi cũng không cần thiết phải trữ ống ở đây mà! Tốt hơn cả nên cho đoàn xe quay lui đi.

- Tôi sẽ cho dỡ ống xuống kè này! Ông chủ tịch công ty cau có gần như hét lên. Hay là muốn ông Yamura quay về Nhật Bản để nói rằng ta không có khả năng lãnh đạo công việc?

Ông hất cằm chỉ một người Châu Á khoảng sáu chục tuổi, thấp nhỏ, trọc đầu, mặc bộ complet bằng tơ tằm xám tro, đang đứng cùng tài xế gần chiếc xe đen. Khi nghe tên mình, ông Nhật nghiêng đầu chào trả lời. Phía sau cặp kính gọng thép, ánh mắt ông vẫn theo dõi cảnh tượng diễn ra xung quanh, mà không hề tỏ ra xúc động.

Ông Crow bắt đầu cảm thấy chán và nổi nóng.

- Do ông nói đến phá hoại, ông Crow nói, vậy tôi cũng báo cho ông biết rằng có kẻ đã phá hoại tàu của tôi. Lần thứ tư trong tuần này, tôi bị cạn nhiên liệu để về đến cảng. Từ nay, Torao, gia nhân của tôi sẽ liên tục canh gác trên tàu khi không có tôi!

- Nếu thích, thì ông cứ cho cảnh sát canh gác tàu ông! Ông Hanley cục cằn đáp. Bây giờ, thì người biểu tình của ông hãy lui ra, hay người của tôi sẽ lo giải tán họ đấy!

Khi nghe những lời này, công nhân công ty dầu lửa bước xuống xe, ra tập trung quanh Hanley và bắt đầu chửi bới đối phương. Khi đó Tim Connor chụp lấy một cây gậy trên kè tàu và ra lệnh:

- Làm theo tôi đi! Ta sẽ cho bọn chúng một trận!

Sự việc sắp chuyển sang hướng xấu. Người công ty dầu hỏa cũng có vẻ sẵn sàng ra tay. Người biểu tình đang ngồi đồng lòng đứng dậy. Jed Connor nói một lời khích lệ, rồi xông lên, cùng với người anh. Hai công nhân, thân hình như lực sĩ, chạy ra đón.

Khi đó, từ ba hướng khác nhau, còi xe cảnh sát vang lên. Tiếng còi nghe rất nhanh. Ông Hanley thốt ra tiếng cằn nhằn:

- Ai gọi cảnh sát vậy!

- Tôi! Paul MacGruder thản nhiên trả lời. Cách đây khoảng mười phút.

Hanley tức giận nhìn anh:

- Paul MacGruder, anh làm việc cho ai vậy? Bộ anh không muốn đánh tan đối phương sao?

- Có, nhưng không phải bằng bạo lực.

Trước khi ông chủ tịch công ty kịp trả lời, hai phe chống đối chuyển sang thế đánh nhau. Anh em Connor vật lộn với hai người to khỏe và mọi người đánh nhau hỗn loạn. Nhưng cảnh sát đã đến. Họ nhanh chóng can thiệp và ngăn can những người đánh nhau. Vài phút sau là trật tự trở lại.

Một viên cảnh sát bước đến chỗ ông Crow và có vẻ quen ông:

- Chuyện bắt đầu như thế nào vậy anh John? Viên cảnh sát hỏi.

- Anh Max à, ông chủ tịch công ty dầu hỏa định cho dỡ hàng xuống kè tàu ba chiếc xe tải đầy ống! Xe ông kìa...

Ông Crow đưa tay ra định chỉ chiếc xe, nhưng xe đã biến mất, cùng với Hanley, Yamura và tài xế. Viên cảnh sát tên Max tuyên bố:

- Anh John à! Công nhân dầu hỏa nói với người của tôi rằng trong nhóm theo dõi của anh có hai người cầm đầu đã khiêu khích xô xát nhau. Ở địa vị anh, tôi sẽ khiển trách hai người này.

- Ồ! Peter kêu. Hai người đó cũng đi mất rồi, thưa bác Crow!

- Và cả Paul MacGruder nữa, Hannibal nói thêm.

Ông Crow gật đầu:

- Phải, tất cả chuồn mất hết... Anh Max ơi, xin giới thiệu với anh đây là Ba Thám Tử Trẻ, ba bạn nhỏ này thành lập hãng thám tử tư ở Rocky. Các cậu ơi, đây là đại úy Max Berg, một trong những thành viên ưu tú nhất của cảnh sát thành phố chúng tôi.

- Ba Thám Tử Trẻ! Đại úy Max Berg mỉm cười lặp lại. Bạn tôi, cảnh sát trưởng Reynolds, đã nhiều lần kể về những chiến công của các cậu. Ông đánh giá rất cao các cậu!

Ba thám tử nở mày nở mặt. Nhưng Crow vẫn lo âu.

- Hanley đã khiêu khích tôi, - Crow tâm sự với đại úy, nhưng đáng lẽ người biểu tình của chúng tôi phải giữ bình tĩnh. Tôi sẽ nói chuyện với ủy ban về hai người cầm đầu kia.

- Được rồi, anh John ơi. Lần này chúng tôi sẽ không bắt giữ ai cả. Tôi sẽ lệnh cho xe tải quay lui và đám người của anh về nhà. Để thay nhóm người canh gác của anh, tôi sẽ cử vài cảnh sát ở lại. Ngày mai, mọi chuyện sẽ êm dịu lại.

Crow cám ơn anh đại úy rồi chào anh. Cùng với ba thám tử, ông Crow quay trở lại cảng để lấy chiếc xe đậu ở bãi. Hannibal, Peter và Bob chen nhau ngồi trong chiếc Buick cũ kĩ nhưng rộng rãi. Khi xe chạy rồi, Hannibal nói ra suy nghĩ torng đầu mình:

- Thưa bác, cháu có cảm giác rằng anh em Connor đã cố ý kích động người của vác chống lại đối phương. Tưởng như họ mong muốn cảnh sát can thiệp vào... có lẽ với ý định thầm kín rằng cuộc biểu tình sẽ bị nghiêm cấm.

- Họ đã rời dàn khoan rất sớm, Bob cũng nhận xét.

- Ngoài ra, Hannibal nói tiếp, điều này giải thích được cho vụ phá hoại tàu của bác... Có thể người ta tìm cách làm mất uy tín bác và làm nản lòng những người biểu tình bằng cách nhiều lần buộc chiếc tàu đại diện phải về cảng sớm hơn.

- Nói cách khác, - ông Crow tóm lại, cậu nghi anh em Connor làm việc cho công ty dầu hỏa à? Họ toan làm cho người chúng tôi nổi loạn lên, chỉ để hại chúng tôi thôi à?

- Dạ đúng, thưa bác, Hannibal gật đầu. Bắt cá hai tay là chuyện thường gặp.

- Có thể cậu lầm, Hannibal à, Peter đột nhiên nói. Mình nghĩ ông Hanley chẳng cần ai giúp đỡ để gây một vụ ẩu đả đâu.

- Cũng có thể, - thám tử trưởng nói trong khi ông Crow cho xe rẽ vào một lối đi dẫn đến một ngôi nhà cũ lớn ở khu đông thành phố.

Các nhà trong khu đều giống nhau: cao rộng, phần lớn đã được sửa mới, có bãi cỏ và bụi hoa đẹp. Nhà của nhà văn trông thảm hại giữa những ngôi nhà xinh xắn. Đó là một trong những ngôi nhà hiếm hoi không được sửa mới và đứng giữa một khu vườn cây già, chỉ có vài bụi hồng tô điểm. Còn bãi cỏ, thì không có.

Hannibal bước xuống xe mà không thèm nhìn xung quanh. Thám tử trưởng đang đắm chìm trong suy nghĩ.

- Ông Paul MacGruder, - Hannibal đột nhiên tuyên bố, có vẻ rất muốn tranh rắc rối. Ông đã cố xoa dịu mọi người.

- Tôi cũng cố làm như vậy, ông Crow thở dài. Bạo lực không bao giờ mang lại lợi ích gì.

- Dạ đúng, thưa bác, - thám tử trưởng đồng tình. Nhưng cháu tự hỏi không biết ông Paul MacGruder có lí do riêng gì để muốn mọi thứ vẫn đâu vào đấy hay không.

- Dù sao, Bob nhận xét, ông ấy đã mạo hiểm khi dám đối đầu với ông Hanley.

Cả nhóm đang bước đến cửa vào nhà, thì có tiếng động khủng khiếp đột nhiên vang lên bên trong.

- Cái gì...? Nhà văn định nói. Tiếng bỏ chạy hấp tấp ngắt lời ông.

- Ta hãy vòng ra sau nhà! Peter kêu và chạy trước về hướng tiếng động khả nghi.

Tất cả đi theo Peter và nhanh chóng ra đến khu vườn cây ăn trái nhỏ trải dài từ nhà cho đến một hàng rào cách đó không xa lắm.

Một gã đàn ông mặc bộ đồ lặn màu đen đang chạy nhanh qua khu vườn cây ăn trái. Kẻ lạ đến hàng rào, nhảy qua đó rồi biến mất.

Nguồn: vnkienthuc.com*


Kỳ tới: Một tên trộm lạ lùng

 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top