Trả lời chủ đề

Sau khi nhận được thông tin của David, Rivele đã  khôn ngoan kiểm chứng lại, và anh ta yêu cầu David hợp tác chút đỉnh, vì chỉ  riêng lời chứng của David thôi chắc chắn sẽ bị khai thác mổ xẻ vì chính David là  một tay tội phạm, sát nhân và buôn bán bạch phiến. Nên David cho Rivele biết tên  một người khác, một tay Marseille phân phối bạch phiến tên là Michel Nicoli.  Nicoli hiện là mật báo viên và nằm trong Chương trình Bảo vệ nhân chứng của Mỹ;  nhờ được miễn truy cứu tội lỗi Nicoli được cấp một lý lịch mới để đổi lại việc  làm chứng cho DEA trong các vụ xử tội buôn bán bạch phiến. Hồ sơ có ghi rằng  Nicoli được FBI và DEA coi như một nguồn thông tin đáng tin cậy. (Sau cùng, bây  giờ thì ông ta chẳng có lý do gì để nói dối vì đã nằm trong Chương trình Bảo vệ  nhân chứng; chính phủ Mỹ bây giờ là kẽ bảo vệ cho ông ta). Rivele tuyên bố rằng  Nicoli đã thực sự khẳng định câu chuyện của David, sau đó Rivele báo cáo chuyện  này với giới chức Mỹ, nhưng chính ở đây mà những phát hiện của Rivele bắt đầu  mất đi sức mạnh của nó.


Ngày 8.2.1988, Nicoli được chính thức thẩm vấn về  chuyện này bởi Michael Tobin, một nhân viên cao cấp thuộc Ban điều tra bạch  phiến của DEA, và Donald Pierce, đặc viên giám sát của FBI. Bản tóm lược chính  thức của cuộc thẩm vấn này nói như sau:


“Nicoli xác định một số trong  những điều David nói nhưng chỉ ở mức độ chung chung… Nicoli còn nói thêm rằng  vào cuối năm 1965, ông ta, Christian David, Roger Bocognani, Lucien Sarti,  Sauveur Loule Pironti… ở trong một quán cà phê ở Buenos Aires. Họ nói chuyện  bình thường nhưng loáng thoáng có ai đó nói điều gì, không phải ông ta hoặc  David nói, khiến ông ta nghĩ rằng bọn họ (Bocognani và/hoặc Sarti) có dính líu  vào vụ sát hại Tổng thống Kennedy”.


Nghe vẫn còn hấp dẫn hả, phải không?  Nhưng ta hãy đọc tiếp tại sao DEA và FBI không còn hào hứng gì với sự “cộng tác”  của Nicoli:


“Trong mức tối đa mà Nicoli có thể nhớ được thì ‘họ" {ám chỉ  Sarti, Bocognani và Pironti} có nói gì đó về việc đi Mexico năm 1963, rồi sang  Mỹ, và họ có làm gì đó”(283) [(Tài liệu dẫn trên)].


Họ có làm gì đó à?  Nếu ba tay “bắn thuê” này đã xâm nhập vào vụ ám sát rùm beng nhất trong lịch sử,  thì không lẽ Nicoli không nhớ được chuyện đó? Chẳng lẽ ông ta không nhớ lại được  điều gì chi tiết hơn chuyện “họ có làm gì đó” sao?


Họ đã làm gì? Hay họ  đi xem phim One Step Beyond? Họ nối dải AND? Hay họ đã giết Kennedy?


Do  đó, không khó gì việc hiểu ra tại sao giới chức Mỹ quyết định không phí thì giờ  điều tra tiếp chuyện này. Việc Nicoli thừa nhận “họ đã làm gì đó” thì không phải  là kiểu cộng tác tích cực. Uy tín một mật báo viên đáng tin cậy của Nicoli hôm  đó đã bị sụt giảm vài nấc.


Nhưng khoan đã, coi nào. Vẫn còn cái gì đó để  tìm hiểu tiếp, phải không? Chính ba người đó, ba tay ám sát mà Christian David  tuyên bố là đã được thuê giết Kennedy. Tại sao không điều tra họ?


Sarti,  Bocognani và Pironti thực ra đã bị điều tra ít lâu sau khi thông tin này được  đưa lên truyền hình Anh. Hoá ra không ai trong số ba người đó được tiếng là dân  ám sát chuyên nghiệp. Thay vì thế, họ chỉ là những tay du thủ du thực Marseille  bán lẻ ma tuý. Hơn nữa, hai trong số họ còn dưới 20 tuổi vào lúc JFK bị ám sát.  Hai trong ba còn dưới 20, nghĩa là cùng lắm họ mới mười chín. Trẻ  ranh.


Thôi nào.


Làm sao tin được chuyện một tay trùm bạch phiến  ranh ma và thế lực như Antoine Guerini lại hợp đồng mấy đứa dưới 20 để làm một  vụ ám sát chính trị gay go nhất trong lịch sử? Nếu Kennedy còn sống, Guerini có  nguy cơ mất sạch mọi thứ. Nhưng chúng ta có nên tin rằng hắn ta phái mấy cậu  trai đi làm cái công việc đẫm máu ấy không? Chúng ta có nên tin rằng những thanh  thiếu niên Pháp ấy đã theo dõi chu đáo Quảng trường Dealey như thế, cải trang  thành cảnh sát Dallas như thế và sắp xếp một tam giác tuyệt hảo đan chéo các  đường bắn để giết được Kennedy không? Khó tin lắm.


Ngoài ra, sau khi bị  điều tra, cả ba người đó đều được chính quyền địa phương làm chứng là không hề  có mặt ở bất kỳ đâu gần Dallas, Texas ngày 22.11.1963 cả. Sarti là công nhân bến  tàu, Pironti đã đi quân dịch và đang cọ sàn trên một con tàu phá mìn của Pháp  còn Bocognani thì đang ở tù(284) [(“Empty revealations over Kennedy’s  assassination” Manchester Guardian Weekly, 6.11.1988)].


Và sau khi khảo  sát kỹ hơn, chúng tôi tìm ra vài lỗ hổng trong câu chuyện của David. Một hồ sơ  tóm tắt khác của FBI(285) [(Hồ sơ FBI, số lưu trữ 124-10001-10391; Hồ sơ CIA số  62-109060-8264, đề ngày 14.12.1987)] viết rằng David đã nói với Rivele rằng tình  báo Pháp đã thuê David năm 1961 để ám sát Patrice Lumumba, thủ lĩnh quân sự của  Congo thuộc Bỉ. David cũng tuyên bố rằng CIA đã thuê Lucien Sarti để làm cùng  công việc đó! Nhưng chỉ cần nghiên cứu sơ qua các sự kiện là ta thấy ngay những  tuyên bố này chỉ là trò ngốc nghếch.

Ngày 2.12.1960, Lumumbo bị lực lượng  chống đối cầm tù, và ông bị sát hại một tháng rưỡi sau đó, ngày 17.1.1961(286)  [(Encyclopedia Britannica, “Lumumba, Patrice (Hemery)”)]. Tại sao tình báo Pháp  và CIA lại phái những tay ám sát đi giết một người đã bị cầm tù và lãnh án tử  hình? David tuyên bố đã ký hợp đồng làm việc này năm 1961 sao? Lumumba chỉ còn  sống được 17 ngày trong năm đó. Ông ta đang ở trong tù và đã bị kết án. Do đó,  việc đặt hàng bí mật ám sát Lumumba thì cũng tựa như đào mồ John Wilkes Booth  lên và tống giam cái xác ấy vì tội đã giết Lincoln.


Luật sư của David,  Henri Juramy, còn làm thêm những trò ngớ ngẩn nữa. Juramy tuyên bố nắm được một  lá thư viết tay trong đó David tiết lộ tỉ mỉ những điều y biết về vụ ám sát  Kennedy. Lá thư này, chúng tôi được cho biết, là đã được niêm phong và cất kỹ,  và chỉ thị của David cho Juramy là không được mở lá thư đó ra cho đến khi David  được phóng thích.


Một thứ đơn giản được gọi là trát toà đòi có thể giải  quyết được vấn đề này, và chúng tôi chỉ có thể đặt nghi vấn về tay nghề luật sư  của Juramy thôi, bởi vì nếu có thông tin gì thực sự mới trong lá thư bí mật ấy,  Juramy có thể dễ dàng dùng nó để thương lượng nhận tội và hưởng khoan hồng hoặc  đạt một thoả thuận phóng thích sớm cho thân chủ của mình. Juramy hẳn là một  trong những luật sư chỉ có thể tìm được khách hàng bằng cách quảng cáo giấc  khuya trên truyền hình.


Không, bây giờ đã khá rõ ràng điều gì thực sự đã  xảy ra liên quan đến những tiết lộ “động trời” của David. Bằng cách trộn lộn  những lời nói dối với một ít sự thật, câu chuyện của David kể cho Rivele thoạt  nghe thì có vẻ chân thật, và từ đây rõ ràng David đã lợi dụng tài điều tra và  mối quan tâm của Rivele để đẩy ông ta vào cuộc tìm kiếm vô vọng. Tại sao David  làm như thế? Bằng cách dẫn dụ Rivele với những lời nói dối pha chút sự thật,  David chẳng có gì để mất và nếu được thì được tất cả trong ước muốn tuyệt vọng  là không bị trục xuất về Pháp. Và bằng cách tuyên bố mình biết chuyện ám sát  Kennedy, giới chức Mỹ có thể dễ dàng chấp thuận cho y điều đó. Trong các nhà tù  Mỹ, David chẳng phải lo gì cho mạng sống của mình, nhưng chuyện sẽ không như vậy  trong nhà tù Pháp nơi chắc chắn đã có vài hợp đồng muốn thanh toán David. Đó là  trò xưa như trái đất trong lịch sử loài người. Trộn lẫn sự thật và dối trá để  nghe dễ tin hơn. Không phải những lời dối trá trộn lẫn với sự thật đã dành được  sự ủng hộ của công chúng đối với cuộc chiến của Mỹ tại Việt Nam đó sao? Dối trá  không trộn lẫn với sự thật trong báo cáo của Uỷ ban Warren để thuyết phục công  chúng Mỹ rằng chỉ có một thằng điên thân Cuba đã giết Kennedy đó sao?


Bây  giờ những lời nói dối của Christian David đã bị phơi bày. Nhưng cái lõi sự thật  y trộn vào đó là gì?


Chúng tôi tin rằng David đã nói thật khi ám chỉ rằng  trùm ma tuý Marseille Antoine Guerini đã thuê người ám sát JFK. David chẳng phải  lo gì lắm chuyện trả thù khi tiết lộ sự dính líu của Guerini. (Guerini đã chết  năm 1967, em trai hắn ta đã bị tù, tập đoàn bạch phiến Marseille đã bị các kẻ  thù của Guerini thôn tính, bọn này sẽ rất mừng khi thấy sự dính líu của Guerini  bị tố cáo trước thế giới). Nhưng sự dính líu của Guerini mở ra con đường dẫn tới  một mối liên hệ không chối cãi được của lý luận, động cơ và cơ hội. Mối quan hệ  của Guerini với các trùm Mafia Mỹ Carlos Marcello, Santos Trafficante và Sam  Giancana là cũng không thể phủ nhận được.


Nhưng Guerini còn có một mối  liên hệ sinh tử hơn – mối liên hệ ảnh hưởng rất lớn đến quyền lực và lợi nhuận  của hắn cũng như quyền lực và lợi nhuận của bè lũ Mafia Mỹ – và mối liên hệ đó  là Ngô Đình Nhu ở Nam Việt Nam.


Top