Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Vô tâm...
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="miucon_9x" data-source="post: 28244" data-attributes="member: 17214"><p>Tôi thường xuyên trách đứa em vì cái tính vô tâm của nó. Đi học xa nhà nhưng chưa bao giờ nó tự gọi điện về hỏi thăm bố mẹ.</p><p></p><p> Khi nào cũng do tôi nhắc nhở hoặc là do bố mẹ sốt ruột gọi cho nó. Cũng gần nửa năm nhưng nó mới về nhà có một lần, mà lần ấy nó về cũng chỉ để lấy quần áo, sách vở hồi đi nhập học quên chưa mang...</p><p></p><p> Mỗi lần tôi trách, nó đều quay đi rồi buông một câu rất hờ hững: “Chị vừa nói bố mẹ vẫn khỏe mà, em còn gọi làm gì nữa.” Những lúc ấy, tôi chỉ muốn đánh và hét vào mặt nó rằng sao nó lại có thể vô tâm như vậy trong khi bố mẹ lúc nào cũng lo lắng cho nó từng li từng tí…</p><p></p><p> Nhưng cho dù tôi có nói bao nhiêu lần thì nó vẫn vô tâm như thế.</p><p></p><p> Chiều qua, khi tôi đang trên lớp thì nhận được tin nhắn của nó: “Tan học, chị đi chọn quần áo với em nhé! Em muốn tặng mẹ một chiếc áo”. Tôi nhắn lại, hẹn hôm khác sẽ đi cùng nó vì hôm nay tôi bận.</p><p></p><p> Bữa cơm tối, nó hỏi tôi:</p><p></p><p> - Hôm nay chị bận à?</p><p></p><p> - Ừ, chị đi mua đồ để tổ chức sinh nhật đứa bạn thân. Mà sao tự nhiên hôm nay lại rủ chị đi mua áo cho mẹ? Mai đi nhé!</p><p></p><p> - Thôi! Khi nãy em đi mua và gửi về rồi.</p><p></p><p> Tôi gật đầu ra vẻ biết rồi, ăn nốt bát cơm và vội vàng chuẩn bị đi sinh nhật. Nó là bạn thân nhất của tôi nên không thể đến muộn được.</p><p></p><p style="text-align: center"> ***</p><p></p><p> Dọn dẹp những tàn dư của bữa tiệc sinh nhật xong thì trời cũng đã khuya. Đứa bạn nhất quyết không cho tôi về. Nghĩ đến đoạn đường khá xa, lại về một mình, cũng hơi sợ nên tôi gật đầu đồng ý.</p><p></p><p> Sáng hôm sau, tôi trở dậy thật sớm để về nhà lấy sách vở cho kịp giờ học.</p><p></p><p> Khi về đến, thấy nó đang ngủ gục trên bàn. Chắc nó lại học khuya quá rồi ngủ quên như mọi hôm. Tôi cảm thấy hơi bực mình vì hôm qua đã nhắn tin dặn nó đi ngủ sớm rồi mà nó không chịu nghe. Tôi lại gần định đánh thức nó.</p><p></p><p> Chợt tôi nhìn thấy quyển sổ nhật ký đang mở, những dòng chữ lem luốc. Chắc nó đã khóc khi viết đêm qua:</p><p></p><p> “Ngày 24.12.09</p><p></p><p> Vậy là đã tròn 3 tháng con chưa về nhà...</p><p></p><p> Chị hai hay trách con không chịu gọi điện về hỏi thăm bố mẹ. Thật ra, con cũng muốn gọi về mỗi ngày, nhưng cứ nghe thấy giọng nói của bố mẹ, con lại khóc vì nhớ. Con cũng ít về nhà vì mỗi lần về, con lại chẳng muốn lên đây một tẹo nào cả. Con toàn nói dối là được nghỉ học để được ở bên bố mẹ lâu hơn đó. Ước gì con mãi là trẻ con, để được ở cạnh bố mẹ nhỉ.</p><p></p><p> À, con đã gửi quà sinh nhật rồi. Chị hai bận chút chuyện nên một mình con đi chọn đó. Con không khéo bằng chị hai nên chắc không được đẹp. Nhưng con nghĩ Mẹ sẽ thích nó.</p><p></p><p> Chúc Mẹ của con sinh nhật vui vẻ. Con yêu Mẹ, Bố và chị hai nhiều lắm!”</p><p></p><p> Mắt tôi bỗng nhòe đi.</p><p></p><p> Từ trước đến giờ, tôi đã vô tâm nên không hiểu những gì nó nghĩ …</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="miucon_9x, post: 28244, member: 17214"] Tôi thường xuyên trách đứa em vì cái tính vô tâm của nó. Đi học xa nhà nhưng chưa bao giờ nó tự gọi điện về hỏi thăm bố mẹ. Khi nào cũng do tôi nhắc nhở hoặc là do bố mẹ sốt ruột gọi cho nó. Cũng gần nửa năm nhưng nó mới về nhà có một lần, mà lần ấy nó về cũng chỉ để lấy quần áo, sách vở hồi đi nhập học quên chưa mang... Mỗi lần tôi trách, nó đều quay đi rồi buông một câu rất hờ hững: “Chị vừa nói bố mẹ vẫn khỏe mà, em còn gọi làm gì nữa.” Những lúc ấy, tôi chỉ muốn đánh và hét vào mặt nó rằng sao nó lại có thể vô tâm như vậy trong khi bố mẹ lúc nào cũng lo lắng cho nó từng li từng tí… Nhưng cho dù tôi có nói bao nhiêu lần thì nó vẫn vô tâm như thế. Chiều qua, khi tôi đang trên lớp thì nhận được tin nhắn của nó: “Tan học, chị đi chọn quần áo với em nhé! Em muốn tặng mẹ một chiếc áo”. Tôi nhắn lại, hẹn hôm khác sẽ đi cùng nó vì hôm nay tôi bận. Bữa cơm tối, nó hỏi tôi: - Hôm nay chị bận à? - Ừ, chị đi mua đồ để tổ chức sinh nhật đứa bạn thân. Mà sao tự nhiên hôm nay lại rủ chị đi mua áo cho mẹ? Mai đi nhé! - Thôi! Khi nãy em đi mua và gửi về rồi. Tôi gật đầu ra vẻ biết rồi, ăn nốt bát cơm và vội vàng chuẩn bị đi sinh nhật. Nó là bạn thân nhất của tôi nên không thể đến muộn được. [CENTER] ***[/CENTER] Dọn dẹp những tàn dư của bữa tiệc sinh nhật xong thì trời cũng đã khuya. Đứa bạn nhất quyết không cho tôi về. Nghĩ đến đoạn đường khá xa, lại về một mình, cũng hơi sợ nên tôi gật đầu đồng ý. Sáng hôm sau, tôi trở dậy thật sớm để về nhà lấy sách vở cho kịp giờ học. Khi về đến, thấy nó đang ngủ gục trên bàn. Chắc nó lại học khuya quá rồi ngủ quên như mọi hôm. Tôi cảm thấy hơi bực mình vì hôm qua đã nhắn tin dặn nó đi ngủ sớm rồi mà nó không chịu nghe. Tôi lại gần định đánh thức nó. Chợt tôi nhìn thấy quyển sổ nhật ký đang mở, những dòng chữ lem luốc. Chắc nó đã khóc khi viết đêm qua: “Ngày 24.12.09 Vậy là đã tròn 3 tháng con chưa về nhà... Chị hai hay trách con không chịu gọi điện về hỏi thăm bố mẹ. Thật ra, con cũng muốn gọi về mỗi ngày, nhưng cứ nghe thấy giọng nói của bố mẹ, con lại khóc vì nhớ. Con cũng ít về nhà vì mỗi lần về, con lại chẳng muốn lên đây một tẹo nào cả. Con toàn nói dối là được nghỉ học để được ở bên bố mẹ lâu hơn đó. Ước gì con mãi là trẻ con, để được ở cạnh bố mẹ nhỉ. À, con đã gửi quà sinh nhật rồi. Chị hai bận chút chuyện nên một mình con đi chọn đó. Con không khéo bằng chị hai nên chắc không được đẹp. Nhưng con nghĩ Mẹ sẽ thích nó. Chúc Mẹ của con sinh nhật vui vẻ. Con yêu Mẹ, Bố và chị hai nhiều lắm!” Mắt tôi bỗng nhòe đi. Từ trước đến giờ, tôi đã vô tâm nên không hiểu những gì nó nghĩ … [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Vô tâm...
Top