JoongLeeBaby
New member
- Xu
- 0
VÔ GIÁ
Tôi vẫn nhớ ngày mẹ đưa tôi đi chọn mua áo cưới. Hôm đó, tôi đứng trên một cái bục được trải thảm màu xanh đậm và xung quanh là những tấm gương sáng bóng. Người bán hàng mang cho tôi rất nhiều áo để thử, còn mẹ giúp tôi mặc áo vào và xem chiếc áo nào phù hợp với tôi nhất. Tôi như nàng công chúa xúng xính trong những chiếc áo cô dâu lộng lẫy. Đến chiếc áo thứ năm, chúng tôi mới tìm được cái vừa ý.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với mẹ như lúc ấy, nhất là khi mẹ nâng chiếc đuôi áo cưới lên và cười nói: “Đây là chiếc áo cưới dành riêng cho con đấy.” Có thể cho đến suốt đời, tôi không bao giwof quên câu nói đó của mẹ tôi.
Hai mươi năm sau, tôi bây giờ là chủ một cửa hàng chuyên bán đồ cũ. Vào một buổi chiều, có hai mẹ con bước vào xem hàng một cách lưỡng lự. Họ nhấc từng món hàng lên xem rất cẩn thận, nhwung hình như không có món nào vừa ý.
Chợt người mẹ quay lại hỏi tôi:
- Cô có chiếc áo đầm nào dài cỡ con gái tôi không? Nó sắp kết hôn, chngs tôi đã tìm kiếm chiếc áo cưới ở khắp các cửa hàng đồ cũ nhưng vẫn không có. Cô làm ơn giúp chúng tôi?
Tôi lắc đầu và họ đi ra khỏi cửa hàng... nhưng ánh mắt buồn bã và thất vọng của cô gái khiến tôi động lòng. Tôi nhớ đến chiếc áo cưới của tôi, chiếc áo mà tôi dự định sẽ dành cho con gái của mình:
- Ồ, xin đợi một chút!
Tôi vội vã vào phòng mình lấy ra cái túi xách lớn:
- Tôi không có chiếc đầm dài, nhưng cô có thể thử chiếc áo cưới này.
Cô gái mỉm cười, đôi mắt chứa chan hy vọng:
- Vâng, cảm ơn bà.
Khi cô gái mặc chiếc áo vào, tôi ngỡ ngàng nhìn và không thể tin vào mắt mình nữa, cô gái rất giống tôi cách đây hai mươi năm về trước. Đứng trên bục gỗ, cô nâng niu chiếc áo cưới với vẻ mặt rạng rỡ. Người mẹ đứng bên cạnh vuốt phẳng những lớp ren ở cánh tay áo và thì thầm âu yếm: “ Đây chính là chiếc áo cưới dành riêng cho con đấy.”
- Bà có bán chiếc áo này không ạ? Giá của nó bao nhiêu, thưa bà? – Cô gái ngập ngừng hỏi.
- Cháu có bao nhiêu tiền? – Tôi không nói giá chiếc áo mà hỏi lại.
Cô gái lấy trong ví ra một cuộn giấy bạc bị nhàu nát, đếm rồi nói:
- Cháu chỉ có 17 đô la thôi! Cháu nghĩ chắc không đủ tiền để mua chiếc áo này đâu! – Cô gái nhìn chiếc áo với vẻ mặt đầy nuối tiếc.
- Ồ! Không, giá của chiếc áo cưới này chỉ 17 đô la thôi! – Tôi đọt nhiên thốt lên.
Khi hai người ra về, tôi vẫn còn xúc động. Không phải vì tôi tiếc chiếc áo cưới của mình, mà cho đến bây giờ tôi mới nhận ra : « Tiền bạc không thể mua được những kỉ niệm vì chúng là vô giá. Chiếc áo cưới ấy không tạo nên những kí ức đẹp cho cuộc sống, mà chỉ có tình yêu mới làm được điều ấy. »
Theo Meaning of Life.
« Không có niềm hạnh phúc nào êm dịu bằng lòng yêu thương giúp đỡ những người mà hoàn cảnh đưa đến gần trái tim ta. » - J. Reynand.