uocmo_kchodoi
Moderator
- Xu
- 132
Thầy đã đi đã đi
Xa ngàn mây gió bước chia li
Buồn sầu giọt lệ vương bờ mắt
Khóc hay không nỗi đau khổ trong lòng.
Thầy đã xa đã xa
Để đàn con trẻ lỡ bơ vơ
Con đường tiễn đưa thầy thu nhỏ lại
Muôn ngả miền quê một nỗi buồn.
Thầy ngủ chăng thầy ngủ chăng?
Khuôn mặt thầy em đứng nhìn lần cuối
Hiền từ biết mấy,đôi bàn tay yên bình nắm lại
Sao thầy nằm bắt động không thôi?
Thầy dậy đi thầy dậy đi
Bốn sáu đứa con bốn sáu linh hồn
Đứng thành hàng bốn sáu đầy đủ
Bốn sáu nén hương thắp cháy một tình yêu.
Một người xa lạ,một người quen
Một người anh em,một người cha hiền
Làm sao quên?Biết tìm đâu Người Cha ấy?
Biết tìm đâu phút giây mình sợ hãi
Nét mặt nghiêm khắc con giật mình nhớ lại
Sâu thẳm trong lòng thương thầy biết bao nhiêu!
Bài toán dở dang thầy chưa ôn
Bài kiểm tra thầy dặn chúng e rồi
Sao thầy đi không một lời vĩnh biệt
Biết khi nào e gặp lại thầy đây?
Ba mốt mùa xuân chẳng trọn vẹn bao giờ
Sớm quá thầy ơi chúng em còn chưa lớn
Thầy đã đi rồi chúng e phải làm sao?
Nỗi nhớ thầy không thể gọi thành tên
Nỗi nhớ thiết tha,nỗi nhớ tự bao giờ?
Cứ lớn dần lớn dần trong tâm khảm
Muộn rồi còn gì nữa đâu!
Nếu biết sẽ chẳng bao giờ được nhìn thầy đứng trên bục giảng
Chúng e đã chăm chú lắng nghe hơn
Nếu biết sẽ chẳng còn ngày thứ bảy ở cùng thầy
Chúng em đã xin thầy ngồi lại thêm một chút
Những điều muốn nói chưa bao giờ nghĩ đến
Giờ nói với ai ai biết mà nghe?
Thầy bước một mình có cô đơn?
Dưới nấm đất kia có lạnh buồn?
Thầy có đau không khi giã từ trần thế?
Em sợ thầy đau lắm thầy ơi!
Cảm ơn thầy nhiều lắm thầy ơi
Cảm ơn những bài toán
Cảm ơn những lời khuyên
Cảm ơn những giọt mồ hôi,những đêm ròng thức trắng
Cảm ơn những lời mắng khiến chúng em bật khóc
Cảm ơn những hi sinh ,những nặng nhọc hôm nào.
Xin lỗi thầy xin lỗi thầy!
Vì tất cả...
Của ngày hôm qua kết thành niềm đau khổ
Trên trang giấy viết hai từ "xin lỗi"
Nhưng dù sao cũng chỉ là những tờ giấy vô tri
Xin lỗi thầy
Thầy chẳng còn nghe được nữa đâu.
Ước gì thầy sống thêm sáu mươi năm
Để làm ông,để nồng ấm vợ chồng
Ước gì thầy sống thêm bốn mươi năm
Mỗi độ xuân về lại kính thầy thêm một tuổi
Chúng e cũng đã già ngắm thầy bằng đôi mắt một người năm mươi bảy tuổi
Hát thầy nghe khúc ca chưa bao giờ cất
Kỉ niệm năm nào đọng lại trong tim
Ước gì thầy sống thêm hai mươi năm
Lũ trẻ chúng em bước trên đường đời
Sóng gió trải dài ngoảnh nhìn thầy yên lặng
Nhẹ nhõm tâm hồn vì có thầy ở bên
Ước gì thầy sống thêm hai năm
Khóa thứ ba và là khóa cuối cùng
Để trọn vẹn giữa những điều dang dở
Để cùng chúng em vui khi giấy báo gửi về
Thầy ơi hãy sống thêm dù chỉ là hai ngày
Ngồi với chúng em thêm một lần cuối nữa
Chụp với chúng em một tấm hình kỉ niệm!
Kép lại niềm đau rộng mở tình yêu!
Xa ngàn mây gió bước chia li
Buồn sầu giọt lệ vương bờ mắt
Khóc hay không nỗi đau khổ trong lòng.
Thầy đã xa đã xa
Để đàn con trẻ lỡ bơ vơ
Con đường tiễn đưa thầy thu nhỏ lại
Muôn ngả miền quê một nỗi buồn.
Thầy ngủ chăng thầy ngủ chăng?
Khuôn mặt thầy em đứng nhìn lần cuối
Hiền từ biết mấy,đôi bàn tay yên bình nắm lại
Sao thầy nằm bắt động không thôi?
Thầy dậy đi thầy dậy đi
Bốn sáu đứa con bốn sáu linh hồn
Đứng thành hàng bốn sáu đầy đủ
Bốn sáu nén hương thắp cháy một tình yêu.
Một người xa lạ,một người quen
Một người anh em,một người cha hiền
Làm sao quên?Biết tìm đâu Người Cha ấy?
Biết tìm đâu phút giây mình sợ hãi
Nét mặt nghiêm khắc con giật mình nhớ lại
Sâu thẳm trong lòng thương thầy biết bao nhiêu!
Bài toán dở dang thầy chưa ôn
Bài kiểm tra thầy dặn chúng e rồi
Sao thầy đi không một lời vĩnh biệt
Biết khi nào e gặp lại thầy đây?
Ba mốt mùa xuân chẳng trọn vẹn bao giờ
Sớm quá thầy ơi chúng em còn chưa lớn
Thầy đã đi rồi chúng e phải làm sao?
Nỗi nhớ thầy không thể gọi thành tên
Nỗi nhớ thiết tha,nỗi nhớ tự bao giờ?
Cứ lớn dần lớn dần trong tâm khảm
Muộn rồi còn gì nữa đâu!
Nếu biết sẽ chẳng bao giờ được nhìn thầy đứng trên bục giảng
Chúng e đã chăm chú lắng nghe hơn
Nếu biết sẽ chẳng còn ngày thứ bảy ở cùng thầy
Chúng em đã xin thầy ngồi lại thêm một chút
Những điều muốn nói chưa bao giờ nghĩ đến
Giờ nói với ai ai biết mà nghe?
Thầy bước một mình có cô đơn?
Dưới nấm đất kia có lạnh buồn?
Thầy có đau không khi giã từ trần thế?
Em sợ thầy đau lắm thầy ơi!
Cảm ơn thầy nhiều lắm thầy ơi
Cảm ơn những bài toán
Cảm ơn những lời khuyên
Cảm ơn những giọt mồ hôi,những đêm ròng thức trắng
Cảm ơn những lời mắng khiến chúng em bật khóc
Cảm ơn những hi sinh ,những nặng nhọc hôm nào.
Xin lỗi thầy xin lỗi thầy!
Vì tất cả...
Của ngày hôm qua kết thành niềm đau khổ
Trên trang giấy viết hai từ "xin lỗi"
Nhưng dù sao cũng chỉ là những tờ giấy vô tri
Xin lỗi thầy
Thầy chẳng còn nghe được nữa đâu.
Ước gì thầy sống thêm sáu mươi năm
Để làm ông,để nồng ấm vợ chồng
Ước gì thầy sống thêm bốn mươi năm
Mỗi độ xuân về lại kính thầy thêm một tuổi
Chúng e cũng đã già ngắm thầy bằng đôi mắt một người năm mươi bảy tuổi
Hát thầy nghe khúc ca chưa bao giờ cất
Kỉ niệm năm nào đọng lại trong tim
Ước gì thầy sống thêm hai mươi năm
Lũ trẻ chúng em bước trên đường đời
Sóng gió trải dài ngoảnh nhìn thầy yên lặng
Nhẹ nhõm tâm hồn vì có thầy ở bên
Ước gì thầy sống thêm hai năm
Khóa thứ ba và là khóa cuối cùng
Để trọn vẹn giữa những điều dang dở
Để cùng chúng em vui khi giấy báo gửi về
Thầy ơi hãy sống thêm dù chỉ là hai ngày
Ngồi với chúng em thêm một lần cuối nữa
Chụp với chúng em một tấm hình kỉ niệm!
Kép lại niềm đau rộng mở tình yêu!
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: