VIẾT VỀ NHỮNG THẦY CÔ, NHỮNG NGƯỜI ĐƯA ĐÒ THẦM LẶNG...
Lâu lắm rồi, tôi không được nghe những câu hát nghêu ngao ấy từ miệng của lũ trẻ trong xóm. Phải chăng vì tất cả đều đã lên cấp 2, cấp 3? Đều đã trưởng thành? Không! Chúng tôi chưa lớn, chưa trưởng thành. Mà dường như câu hát ấy đã phai nhạt trong tâm trí của chúng tôi. Tôi đã không còn tin vào câu hát ấy như ngày xưa, khi còn thơ dại. Tôi còn chẳng nhớ lấy một cái tên của các thầy cô đã từng dạy tôi. Có lẽ vì họ luôn la mắng, chửi rủa tôi. Những chuyện dù là nhỏ nhặt nhất, họ cũng lôi ra để có cớ hành hạ tôi. Họ thật là nhỏ nhen như bọn con nít vắt mũi chưa sạch. Không! Người nhỏ nhen, ích kỉ chính là tôi. Trong suốt một thời gian dài, tôi đã chửi rủa sau lưng họ, đã có những lời lẽ không hay ho một chút nào về họ, những người lái đò thầm lặng.
Cây roi mây dài được cô đưa lên cao rồi hạ xuống.
- Không làm bài tập này! Cứ lười như thế thì làm sao học giỏi được? Em không nghe cô dặn sao mà còn bảo em không biết?
Tôi vừa cắn răng chịu đau, vừa nghe cô la mắng bên tai, trong đầu vừa chửi rủa con người đang cầm chiếc roi kia. Tôi ghét cô vì cô đánh tôi. Từ lúc đó cho đến cuối năm, tôi luôn nhìn cô với một ánh mắt thù ghét. Rồi hè cũng đã đến, tôi vui mừng khi thoát khỏi địa ngục trần gian. Vài năm sau, tôi đã lên lớp chín. Cô chủ nhiệm lớp tôi là một cô giáo dạy Văn khó tính. Cô đề ra những mục tiêu hoàn hảo và bắt lớp tôi phải làm theo. Cứ bị một điểm xấu hay có một hành động sai trái là cô lập tức mời phụ huynh. Trong giờ học, cô cũng thường la mắng, nhìn lớp bằng một ánh mắt khó chịu, xa lánh. Cô rất ít khi cười với lớp, và dù cho có cười thì cũng chỉ là những nụ cười gượng gịu. Lớp cảm thấy rất bất mãn về cô, trong đó bao gồm cả tôi. Ngày nào gặp mặt cô là coi như hôm đó tôi xui cả ngày. Tôi luôn nói về cô bằng những lời lẽ không được tốt.
Giờ Văn của cô lúc nào cũng căng thẳng. Không một ai dám giơ tay phát biểu. Người thì do ghét cô, người thì do sợ cô la mắng. Cô khác hẳn với cô Hằng, chủ nhiệm lớp tôi năm lớp tám. Cô Hằng luôn dịu dàng, lắng nghe, yêu thương học sinh như con ruột của mình. Dưới sự dìu dắt của cô Hằng, lớp luôn đứng hạng nhất và điểm cuối năm khá cao. Buổi tiệc liên hoan cuối năm chia tay lớp tám với bao sự tiếc nuối và lưu luyến. Lớp tôi lúc nào cũng nghĩ rằng, cố gắng học vì cô Hằng, còn cô thì ai cũng mặc kệ. Thế nhưng, tất cả chúng tôi đều đã sai lầm. Sau khi thi tuyển sinh lớp mười xong, vào buổi tiệc liên hoan cuối năm mà không ai trong chúng tôi nghĩ là sẽ vui, cô đã xin lỗi lớp với những lời nói và cử chỉ chân thành, thân thiện nhất. Cô mời từng bạn lên để phát quà. Cô nắm lấy tay từng người, nắm thật chặt nhưng cũng thật nâng niu. Những lời nhận xét, lời chúc tốt đẹp nhất, những lời mà tôi nghĩ rằng cô không bao giờ nói với bất kì ai được phát ra từ đôi môi hồng của cô.
- Em đó. Em làm cái gì cũng phải đến nơi đến chốn đó nghe. Em hay làm cô nổi giận đó.
Cô nói với tôi. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào tôi một cách chân thành. Cô ơi! Xin cô đừng nhìn em như thế, em đã nghĩ sai về cô rồi! Có một bạn bật khóc khi nhìn thấy cô ngồi một mình trên chiếc bàn giáo viên bằng đá lạnh lẽo và nhìn cả lớp chơi đùa trong bữa tiệc.
- Thanh ơi! Quỳnh Anh cảm thấy như Quỳnh Anh đã để rớt mất một thứ gì đó quan trọng ở đằng sau nhưng không tài nào quay lại nhặt được. Lâu nay Quỳnh Anh không hiểu được cô. Quỳnh Anh hối hận quá!...
Từng câu, từng lời của bạn ấy như đâm sâu vào trái tim tôi. Tôi như chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Tất cả những hình ảnh, những lời nói của cô hiện lại rõ ràng trong tâm trí tôi.
- Không thầy cô nào ghét học sinh của mình, đánh mắng các em là chỉ muốn các em tốt hơn thôi. Các em có ghét cô cũng được, chỉ cần sau này các em có một tương lai tốt đẹp là được rồi...
Cô ơi! Em đã hiểu được những lời cô nói rồi. Em xin lỗi cô. Em cũng muốn xin lỗi cả những thầy cô đã từng bị em nói về với những lời lẽ không hay nữa. Em sẽ cố gắng học bằng chính sức của mình, dù kết quả có ra sao thì em cũng đã cố gắng. Em có quyền tự hào về thành quả của mình phải không cô? Một thứ chất lỏng mằn mặn, âm ấm rơi xuống môi tôi.
Nước mắt...
Tôi khóc ư?
Tại sao tôi phải khóc?
Khóc vì thương cô?
Hay vì những lỗi lầm trong quá khứ mà mình đã chạm phải?
Em nhớ cô quá cô ơi!
Có hôm, biết cô cùng đường về với tôi, tôi cố tình đi con đường ngang qua nhà cô. Cô ơi! Cô kia rồi. Vẫn trong chiếc áo dài thướt tha ngày nào, nhưng cô có vẻ đã gầy hơn. Không biết lớp mới của cô có ngoan không, có quậy phá để cô phiền lòng như chúng tôi không. Tôi chỉ chạy chầm chậm ngang qua, nhìn dáng cô đi lên cầu thang của chung cư rồi khuất hẳn. Lòng tôi chợt nôn nao lạ thường.
Mong ước trở về quá khứ...
Trở về cái ngày đầu cô và em gặp nhau...
Trở về để chuộc lại cái lỗi lầm kia của mình...
Trở về để được nhìn thấy nụ cười thật sự thay vào những giọt nước mắt của cô...
Trở về...
Thầy cô luôn là những người đưa đò thầm lặng. Khi khách sang sông, ngay lập tức, người lái đò bị lãng quên. Hỡi những vị khách vô tâm kia ơi! Xin hãy một lần quay lại nhìn người lái đò vất vả, suy nghĩ về những gì mình đã làm rồi cố gắng làm điều đúng đắn, đừng làm điều mà mình sẽ hối hận như tôi. Hãy quý trọng những con người đáng quý ấy hơn. Đừng để người lái đò âm thầm lặng lẽ với những giọt nước mắt u sầu.
Lâu lắm rồi, tôi không được nghe những câu hát nghêu ngao ấy từ miệng của lũ trẻ trong xóm. Phải chăng vì tất cả đều đã lên cấp 2, cấp 3? Đều đã trưởng thành? Không! Chúng tôi chưa lớn, chưa trưởng thành. Mà dường như câu hát ấy đã phai nhạt trong tâm trí của chúng tôi. Tôi đã không còn tin vào câu hát ấy như ngày xưa, khi còn thơ dại. Tôi còn chẳng nhớ lấy một cái tên của các thầy cô đã từng dạy tôi. Có lẽ vì họ luôn la mắng, chửi rủa tôi. Những chuyện dù là nhỏ nhặt nhất, họ cũng lôi ra để có cớ hành hạ tôi. Họ thật là nhỏ nhen như bọn con nít vắt mũi chưa sạch. Không! Người nhỏ nhen, ích kỉ chính là tôi. Trong suốt một thời gian dài, tôi đã chửi rủa sau lưng họ, đã có những lời lẽ không hay ho một chút nào về họ, những người lái đò thầm lặng.
Cây roi mây dài được cô đưa lên cao rồi hạ xuống.
- Không làm bài tập này! Cứ lười như thế thì làm sao học giỏi được? Em không nghe cô dặn sao mà còn bảo em không biết?
Tôi vừa cắn răng chịu đau, vừa nghe cô la mắng bên tai, trong đầu vừa chửi rủa con người đang cầm chiếc roi kia. Tôi ghét cô vì cô đánh tôi. Từ lúc đó cho đến cuối năm, tôi luôn nhìn cô với một ánh mắt thù ghét. Rồi hè cũng đã đến, tôi vui mừng khi thoát khỏi địa ngục trần gian. Vài năm sau, tôi đã lên lớp chín. Cô chủ nhiệm lớp tôi là một cô giáo dạy Văn khó tính. Cô đề ra những mục tiêu hoàn hảo và bắt lớp tôi phải làm theo. Cứ bị một điểm xấu hay có một hành động sai trái là cô lập tức mời phụ huynh. Trong giờ học, cô cũng thường la mắng, nhìn lớp bằng một ánh mắt khó chịu, xa lánh. Cô rất ít khi cười với lớp, và dù cho có cười thì cũng chỉ là những nụ cười gượng gịu. Lớp cảm thấy rất bất mãn về cô, trong đó bao gồm cả tôi. Ngày nào gặp mặt cô là coi như hôm đó tôi xui cả ngày. Tôi luôn nói về cô bằng những lời lẽ không được tốt.
Giờ Văn của cô lúc nào cũng căng thẳng. Không một ai dám giơ tay phát biểu. Người thì do ghét cô, người thì do sợ cô la mắng. Cô khác hẳn với cô Hằng, chủ nhiệm lớp tôi năm lớp tám. Cô Hằng luôn dịu dàng, lắng nghe, yêu thương học sinh như con ruột của mình. Dưới sự dìu dắt của cô Hằng, lớp luôn đứng hạng nhất và điểm cuối năm khá cao. Buổi tiệc liên hoan cuối năm chia tay lớp tám với bao sự tiếc nuối và lưu luyến. Lớp tôi lúc nào cũng nghĩ rằng, cố gắng học vì cô Hằng, còn cô thì ai cũng mặc kệ. Thế nhưng, tất cả chúng tôi đều đã sai lầm. Sau khi thi tuyển sinh lớp mười xong, vào buổi tiệc liên hoan cuối năm mà không ai trong chúng tôi nghĩ là sẽ vui, cô đã xin lỗi lớp với những lời nói và cử chỉ chân thành, thân thiện nhất. Cô mời từng bạn lên để phát quà. Cô nắm lấy tay từng người, nắm thật chặt nhưng cũng thật nâng niu. Những lời nhận xét, lời chúc tốt đẹp nhất, những lời mà tôi nghĩ rằng cô không bao giờ nói với bất kì ai được phát ra từ đôi môi hồng của cô.
- Em đó. Em làm cái gì cũng phải đến nơi đến chốn đó nghe. Em hay làm cô nổi giận đó.
Cô nói với tôi. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào tôi một cách chân thành. Cô ơi! Xin cô đừng nhìn em như thế, em đã nghĩ sai về cô rồi! Có một bạn bật khóc khi nhìn thấy cô ngồi một mình trên chiếc bàn giáo viên bằng đá lạnh lẽo và nhìn cả lớp chơi đùa trong bữa tiệc.
- Thanh ơi! Quỳnh Anh cảm thấy như Quỳnh Anh đã để rớt mất một thứ gì đó quan trọng ở đằng sau nhưng không tài nào quay lại nhặt được. Lâu nay Quỳnh Anh không hiểu được cô. Quỳnh Anh hối hận quá!...
Từng câu, từng lời của bạn ấy như đâm sâu vào trái tim tôi. Tôi như chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Tất cả những hình ảnh, những lời nói của cô hiện lại rõ ràng trong tâm trí tôi.
- Không thầy cô nào ghét học sinh của mình, đánh mắng các em là chỉ muốn các em tốt hơn thôi. Các em có ghét cô cũng được, chỉ cần sau này các em có một tương lai tốt đẹp là được rồi...
Cô ơi! Em đã hiểu được những lời cô nói rồi. Em xin lỗi cô. Em cũng muốn xin lỗi cả những thầy cô đã từng bị em nói về với những lời lẽ không hay nữa. Em sẽ cố gắng học bằng chính sức của mình, dù kết quả có ra sao thì em cũng đã cố gắng. Em có quyền tự hào về thành quả của mình phải không cô? Một thứ chất lỏng mằn mặn, âm ấm rơi xuống môi tôi.
Nước mắt...
Tôi khóc ư?
Tại sao tôi phải khóc?
Khóc vì thương cô?
Hay vì những lỗi lầm trong quá khứ mà mình đã chạm phải?
Em nhớ cô quá cô ơi!
Có hôm, biết cô cùng đường về với tôi, tôi cố tình đi con đường ngang qua nhà cô. Cô ơi! Cô kia rồi. Vẫn trong chiếc áo dài thướt tha ngày nào, nhưng cô có vẻ đã gầy hơn. Không biết lớp mới của cô có ngoan không, có quậy phá để cô phiền lòng như chúng tôi không. Tôi chỉ chạy chầm chậm ngang qua, nhìn dáng cô đi lên cầu thang của chung cư rồi khuất hẳn. Lòng tôi chợt nôn nao lạ thường.
Mong ước trở về quá khứ...
Trở về cái ngày đầu cô và em gặp nhau...
Trở về để chuộc lại cái lỗi lầm kia của mình...
Trở về để được nhìn thấy nụ cười thật sự thay vào những giọt nước mắt của cô...
Trở về...
Thầy cô luôn là những người đưa đò thầm lặng. Khi khách sang sông, ngay lập tức, người lái đò bị lãng quên. Hỡi những vị khách vô tâm kia ơi! Xin hãy một lần quay lại nhìn người lái đò vất vả, suy nghĩ về những gì mình đã làm rồi cố gắng làm điều đúng đắn, đừng làm điều mà mình sẽ hối hận như tôi. Hãy quý trọng những con người đáng quý ấy hơn. Đừng để người lái đò âm thầm lặng lẽ với những giọt nước mắt u sầu.
ST