ngồi bên khung cửa sổ ngắm nhìn thế giới xung quanh, lonhf tôi như sống lại với quá khứ đầy mộng mơ. ngày ấy, tôi là một cô bé lớp một bỡ ngỡ và vô tư, tôi đã gặp cô _ người đã cho tôi niềm tin và hi vọng. khoảng trống trong lang tôi như được lấp đầy bưở quá khứ tươi đẹp mà đầy nước mắt, nụ cười của cô hiền hậu và dịu ngọt làm sao. vậy mà bấy lâu tôi đã vô tâm quyên đi nơi đã nâng tôi cất bước, nơi mà người mẹ thứ hai của tôi đã chắp cho tôi đôi cánh nhỏ để tôi chậm chạp bay vào đời.
có lẽ tôi không may mắn như bao người may mắn khác, nhưng tôi thấy mình thức sự may mắn khi được gặp cô. cho tới bây giờ tôi vẫn ngỡ như mình đang chìm vào một giấc mộng thần tiên. giấc mộng ấy in sâu trông quá khứ của đứa bé lớp một ngày sưa, và ngày nay vấn không hề nhạt phai theo năm tháng. Ngày đầu vào học lớp một, tôi rất rụt rè và bỡ ngỡ. tôi run lên trước khung cảnh xa lạ mà đây là lần đầu tiên tôi được làm quen. đôi chân tôi không bước nổi vì quá sợ hãi, tôi đã bật khovs khi không tìm thấy lớp một D. lúc ấy cô đã xuất hiện như một ông bụt trong những câu truyện cổ tích mẹ thười kể tôi nghe, cô ôm chặt tôi và hỏi:
- làm sao con khóc?
tôi ứa nước mắt, nói không nên lời:
-con... không tìm thấy lớp 1D ở đâu!
cô mỉm cười: vậy hả con! cô sẽ tìm giúp con!
và cô cầm tay tôi dắt tôi đi như một người mẹ. ánh mắt cô dịu hiền khiến tôi không sợ nữa. từ đó tôi biết được, trường học không chỉ dạy kiến thức sách vở mà còn dạy biết bao nhiêu điều mới mẻ và đầy ý nghĩa, cũng như ngày đầu tiên tôi đi học cô đã dạy tôi bằng ánh mắt thân thương.
cô giáo ấy là cô Gái- người đã chủ nghiện lớp tôi hai năm học liền. một thời sian dài như thế cũng đủ để tôi trải nhiệm. tôi còn nhớ, ngày ấy tôi hay viết bằng tay trái. cô đã dạy cho tôi biết viết phải băng tay phải. nhưng thật sự là rất khó khăn, tôi học mãi không được. cô không hề tức giận rồi mắng phạt tôi. thay vào đó, cô đã đến bên tôi. cầm tay tôi nắn từng chữ một. vậy là cứ thế, sau mỗ buổi học, cô lại giúp tôi luyện tay phải. trời hè nóng bức mà lớp học lại không có quạt, cô đã quạt cho tôi để tôi dễ chịu mà viết tiếp. qua đây tôi lại học được một bài học mới mà cô dạy cho tôi: đức tính kiên trì. cô như một người mẹ luôn ở bên tôi, luôn xuất hiện mỗi khi tôi cần giúp đỡ.
thời gian thấm thoắt trôi nhanh, một kì học cũng đã sắp trôi qua. câu truyện mà tôi muốn kể giờ mới thực sự bắt đầu:
tôi được các bạn nhận xét là rất hiền nhưng thực ra là không phải như thế. hồi còn bé tôi rất ngang bướng và không ngoan chút nào. tôi đã gây nên một truyện mà không thể tha thứ, và tôi cúng không muốn cô tha thứ cho tôi.
mời các bạn đón đọc tập sau. tạm biệt. xin lối vì tôi có chút việc riêng!
có lẽ tôi không may mắn như bao người may mắn khác, nhưng tôi thấy mình thức sự may mắn khi được gặp cô. cho tới bây giờ tôi vẫn ngỡ như mình đang chìm vào một giấc mộng thần tiên. giấc mộng ấy in sâu trông quá khứ của đứa bé lớp một ngày sưa, và ngày nay vấn không hề nhạt phai theo năm tháng. Ngày đầu vào học lớp một, tôi rất rụt rè và bỡ ngỡ. tôi run lên trước khung cảnh xa lạ mà đây là lần đầu tiên tôi được làm quen. đôi chân tôi không bước nổi vì quá sợ hãi, tôi đã bật khovs khi không tìm thấy lớp một D. lúc ấy cô đã xuất hiện như một ông bụt trong những câu truyện cổ tích mẹ thười kể tôi nghe, cô ôm chặt tôi và hỏi:
- làm sao con khóc?
tôi ứa nước mắt, nói không nên lời:
-con... không tìm thấy lớp 1D ở đâu!
cô mỉm cười: vậy hả con! cô sẽ tìm giúp con!
và cô cầm tay tôi dắt tôi đi như một người mẹ. ánh mắt cô dịu hiền khiến tôi không sợ nữa. từ đó tôi biết được, trường học không chỉ dạy kiến thức sách vở mà còn dạy biết bao nhiêu điều mới mẻ và đầy ý nghĩa, cũng như ngày đầu tiên tôi đi học cô đã dạy tôi bằng ánh mắt thân thương.
cô giáo ấy là cô Gái- người đã chủ nghiện lớp tôi hai năm học liền. một thời sian dài như thế cũng đủ để tôi trải nhiệm. tôi còn nhớ, ngày ấy tôi hay viết bằng tay trái. cô đã dạy cho tôi biết viết phải băng tay phải. nhưng thật sự là rất khó khăn, tôi học mãi không được. cô không hề tức giận rồi mắng phạt tôi. thay vào đó, cô đã đến bên tôi. cầm tay tôi nắn từng chữ một. vậy là cứ thế, sau mỗ buổi học, cô lại giúp tôi luyện tay phải. trời hè nóng bức mà lớp học lại không có quạt, cô đã quạt cho tôi để tôi dễ chịu mà viết tiếp. qua đây tôi lại học được một bài học mới mà cô dạy cho tôi: đức tính kiên trì. cô như một người mẹ luôn ở bên tôi, luôn xuất hiện mỗi khi tôi cần giúp đỡ.
thời gian thấm thoắt trôi nhanh, một kì học cũng đã sắp trôi qua. câu truyện mà tôi muốn kể giờ mới thực sự bắt đầu:
tôi được các bạn nhận xét là rất hiền nhưng thực ra là không phải như thế. hồi còn bé tôi rất ngang bướng và không ngoan chút nào. tôi đã gây nên một truyện mà không thể tha thứ, và tôi cúng không muốn cô tha thứ cho tôi.
mời các bạn đón đọc tập sau. tạm biệt. xin lối vì tôi có chút việc riêng!