Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Viết về 20/11
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="ox91" data-source="post: 105950" data-attributes="member: 179483"><p><strong>NGÀY ĐẸP TRỜI TRONG ĐÔI</strong></p><p><strong>MẮT TÔI:</strong></p><p></p><p></p><p><strong>20-11.</strong></p><p></p><p></p><p> </p><p></p><p></p><p>Hôm nay một</p><p>buổi chiều nhè nhẹ, dịu êm bởi làn gió se sẽ mang theo hơi lạnh của đầu mùa.</p><p>Tôi bước đi trên con đường làng quen thuộc, nơi mang hơi thở của tâm hồn tôi từ</p><p>tấm bé, cho đến lúc trưởng thành.Và tôi chợt ngỡ ngàng nhìn thấy mấy bạn học sinh cầm trên tay những</p><p>đóa hoa hồng đỏ thắm xinh tươi, và những hộp quà gắn trên mình nó những cái nơ</p><p>thật đẹp. Lặng nghe các cô cậu trò chuyện, nào là tranh nhau nói lời chúc mừng</p><p>: “Để tao là con trai tao chúc cô giáo hợp lí hơn mày..., còn mày chúc Thầy</p><p>Toàn đi ”; nào là : “nhưng mà mình chúc như thế nào đây, phân công ra chúc cho</p><p>đỡ mắc cỡ tui bay àh”...</p><p></p><p></p><p>Nghe các bạn</p><p>ấy phân công nhiệm vụ, và nhìn những bó hoa trên tay tôi mới biết được hôm nay</p><p>là ngày 20/11_ngày nhà giáo Việt Nam, cái ngày mà những đứa học trò làm nhiệm vụ</p><p>của một đứa con đối với người cha, người mẹ thứ hai của mình. Âý thế mà đã 3</p><p>năm rồi từ khi tôi rời ghế đã thân yêu của cấp học phổ thông, tôi dường như</p><p>không ngó ngàng gì đến cái ngày này</p><p></p><p></p><p>Để buổi chiều</p><p>hôm nay vô tình các bạn học sinh đã làm cho lòng tôi thấy bồi hồi, xúc động và</p><p>nhận thấy mình có lỗi quá với cô thầy ngày xưa, và thấy giận quá bản thân mình</p><p>về chuyện lúc sáng.Sáng nay đi bộ ra chợ, tôi đi ngang qua nhà thầy, bất chợt từ</p><p>trong cổng nhà thầy bước ra, nhanh mắt hơn thầy tôi nhìn thấy thầy trước tự</p><p>nhiên bước chân tôi rụt lại, tôi kéo khẩu trang lên che mặt lại cho thầy khỏi</p><p>nhận ra và nhanh chân bước qua khỏi thầy mà không một từ chào hỏi. Lúc đó tôi</p><p>nghĩ rằng, thầy không biết mình là ai đâu nên thầy sẽ không giận, và không thể</p><p>kết mình vào tội vô lễ với thầy giáo được vì ba năm rồi chác thầy cũng quên</p><p>mình rồi... nghĩ như vậy xong rồi tôi trở lại với trạng thái bình thường. Thầy</p><p>lcus sáng tôi gặp đó là thầy Nam dạy văn của Ba năm cấp ba của tôi, thầy là người</p><p>đã dìu dắt tôi để tôi có được ba năm đại học, để tôi có sự trở về thăm quê như</p><p>ngày hôm nay. Tôi còn nhớ rất rõ những tình cảm, bao nhiêu hi vọng và sự tin tưởng</p><p>thầy gửi ở cả vào tôi, thầy Nam xem tôi như là đứa con cưng trong lớp, ở trường</p><p>lúc nào có quyền lợi gì về thú văn chương thầy luôn chọn tôi, có sách gì mới, hay thì tôi là người đầu tiên</p><p>thầy đưa cho mượn...Tình cảm thầy trò gắn bó nhau như vậy đó, ấy thế mà qua thời</p><p>gian đứa con cưng ngày nào của thầy đã</p><p>lãng quên công lao, bỏ quên thâm tình của ngày cũ, lãng quên bài học đường đời</p><p>mà bất cứ ai cũng phải thuộc :</p><p></p><p></p><p>“Muốn sang</p><p>thì bắc cầu Kiều</p><p></p><p></p><p>Muốn con hay</p><p>chữ phải yêu lấy thầy”</p><p></p><p></p><p>Bài học đơn</p><p>giản ấy mà đã ba năm dài tôi đã đánh rơi. Công lao trời bể ấy của thầy cho dù</p><p>đi suốt cả cuộc đời này tôi vẫn không sao trả cho hết. Nhân gian thường có câu:</p><p>“ một chữ cũng là thầy mà nửa chữ cũng lầ thầy” , thế mà tôi nỡ thờ ơ trước những</p><p>khái niệm đơn giản ấy.Thầy tôi đã cho tôi không chỉ có nửa chữ mà cả</p><p>“n” con chữ vậy mà bổn phận nhỏ nhoi của người học trò tôi cũng không làm được</p><p>mà trái lại còn quay mặt đi khi gặp lại người cha già ngày xưa ấy. Đó là cách đền</p><p>đáp công ơn thầy sao? Tôi tự đặt câu hỏi rồi lại bâng vơ giật mình về câu hỏi ấy.Hôm</p><p>nay là một ngày mà chính tôi đã cho tôi nhận ra được một bài học cho bản thân</p><p>mình, là một ngày thật ý nghĩa đối với tôi vì tự mình đã nhận ra được chân lí</p><p>giản đơn của cuộc đời, và cũng là một ngày thật đẹp trời để thầy cô người dẫn</p><p>đường cho lớp trẻ đến với tri thức được những đứa trò nhỏ của mình thổ lộ lời</p><p>yêu thương. Và đối với tôi bây giờ vẫn còn kịp để mình chuộc lại lỗi lầm của</p><p>ngày hôm nay và của ba năm về trước, tôi nhanh chân bước đến của hàng hoa những</p><p>bông hoa đỏ thắm nhìn tôi.</p><p></p><p></p><p> ( Bài viết này em xin gửi đến thầy Nam dạy văn</p><p>trường THPT Lê Lợi, với lời tạ lỗi và lời cảm ơn chân thành nhất đên thầy, Em</p><p>xin chúc thầy 20-11 thật vui và nhiều hạnh phúc trong ngày và trong cả cuộc đời</p><p>của người lái đò đư khách sang sông ).</p><p></p><p></p><p>BÀI VIẾT CỦA:</p><p>LÊ THỊ ÁNH TUYẾT, LỚP THVĂN K32C, SV ĐẠI HỌC QUY NHƠN, KHOA NGỮ VĂN.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="ox91, post: 105950, member: 179483"] [B]NGÀY ĐẸP TRỜI TRONG ĐÔI MẮT TÔI:[/B] [B]20-11.[/B] Hôm nay một buổi chiều nhè nhẹ, dịu êm bởi làn gió se sẽ mang theo hơi lạnh của đầu mùa. Tôi bước đi trên con đường làng quen thuộc, nơi mang hơi thở của tâm hồn tôi từ tấm bé, cho đến lúc trưởng thành.Và tôi chợt ngỡ ngàng nhìn thấy mấy bạn học sinh cầm trên tay những đóa hoa hồng đỏ thắm xinh tươi, và những hộp quà gắn trên mình nó những cái nơ thật đẹp. Lặng nghe các cô cậu trò chuyện, nào là tranh nhau nói lời chúc mừng : “Để tao là con trai tao chúc cô giáo hợp lí hơn mày..., còn mày chúc Thầy Toàn đi ”; nào là : “nhưng mà mình chúc như thế nào đây, phân công ra chúc cho đỡ mắc cỡ tui bay àh”... Nghe các bạn ấy phân công nhiệm vụ, và nhìn những bó hoa trên tay tôi mới biết được hôm nay là ngày 20/11_ngày nhà giáo Việt Nam, cái ngày mà những đứa học trò làm nhiệm vụ của một đứa con đối với người cha, người mẹ thứ hai của mình. Âý thế mà đã 3 năm rồi từ khi tôi rời ghế đã thân yêu của cấp học phổ thông, tôi dường như không ngó ngàng gì đến cái ngày này Để buổi chiều hôm nay vô tình các bạn học sinh đã làm cho lòng tôi thấy bồi hồi, xúc động và nhận thấy mình có lỗi quá với cô thầy ngày xưa, và thấy giận quá bản thân mình về chuyện lúc sáng.Sáng nay đi bộ ra chợ, tôi đi ngang qua nhà thầy, bất chợt từ trong cổng nhà thầy bước ra, nhanh mắt hơn thầy tôi nhìn thấy thầy trước tự nhiên bước chân tôi rụt lại, tôi kéo khẩu trang lên che mặt lại cho thầy khỏi nhận ra và nhanh chân bước qua khỏi thầy mà không một từ chào hỏi. Lúc đó tôi nghĩ rằng, thầy không biết mình là ai đâu nên thầy sẽ không giận, và không thể kết mình vào tội vô lễ với thầy giáo được vì ba năm rồi chác thầy cũng quên mình rồi... nghĩ như vậy xong rồi tôi trở lại với trạng thái bình thường. Thầy lcus sáng tôi gặp đó là thầy Nam dạy văn của Ba năm cấp ba của tôi, thầy là người đã dìu dắt tôi để tôi có được ba năm đại học, để tôi có sự trở về thăm quê như ngày hôm nay. Tôi còn nhớ rất rõ những tình cảm, bao nhiêu hi vọng và sự tin tưởng thầy gửi ở cả vào tôi, thầy Nam xem tôi như là đứa con cưng trong lớp, ở trường lúc nào có quyền lợi gì về thú văn chương thầy luôn chọn tôi, có sách gì mới, hay thì tôi là người đầu tiên thầy đưa cho mượn...Tình cảm thầy trò gắn bó nhau như vậy đó, ấy thế mà qua thời gian đứa con cưng ngày nào của thầy đã lãng quên công lao, bỏ quên thâm tình của ngày cũ, lãng quên bài học đường đời mà bất cứ ai cũng phải thuộc : “Muốn sang thì bắc cầu Kiều Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy” Bài học đơn giản ấy mà đã ba năm dài tôi đã đánh rơi. Công lao trời bể ấy của thầy cho dù đi suốt cả cuộc đời này tôi vẫn không sao trả cho hết. Nhân gian thường có câu: “ một chữ cũng là thầy mà nửa chữ cũng lầ thầy” , thế mà tôi nỡ thờ ơ trước những khái niệm đơn giản ấy.Thầy tôi đã cho tôi không chỉ có nửa chữ mà cả “n” con chữ vậy mà bổn phận nhỏ nhoi của người học trò tôi cũng không làm được mà trái lại còn quay mặt đi khi gặp lại người cha già ngày xưa ấy. Đó là cách đền đáp công ơn thầy sao? Tôi tự đặt câu hỏi rồi lại bâng vơ giật mình về câu hỏi ấy.Hôm nay là một ngày mà chính tôi đã cho tôi nhận ra được một bài học cho bản thân mình, là một ngày thật ý nghĩa đối với tôi vì tự mình đã nhận ra được chân lí giản đơn của cuộc đời, và cũng là một ngày thật đẹp trời để thầy cô người dẫn đường cho lớp trẻ đến với tri thức được những đứa trò nhỏ của mình thổ lộ lời yêu thương. Và đối với tôi bây giờ vẫn còn kịp để mình chuộc lại lỗi lầm của ngày hôm nay và của ba năm về trước, tôi nhanh chân bước đến của hàng hoa những bông hoa đỏ thắm nhìn tôi. ( Bài viết này em xin gửi đến thầy Nam dạy văn trường THPT Lê Lợi, với lời tạ lỗi và lời cảm ơn chân thành nhất đên thầy, Em xin chúc thầy 20-11 thật vui và nhiều hạnh phúc trong ngày và trong cả cuộc đời của người lái đò đư khách sang sông ). BÀI VIẾT CỦA: LÊ THỊ ÁNH TUYẾT, LỚP THVĂN K32C, SV ĐẠI HỌC QUY NHƠN, KHOA NGỮ VĂN. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Viết về 20/11
Top