Thư gửi cô
Chưa một lần con viết tặng cô
Dẫu cô đã cho con những ước mơ hạnh phúc
Cho con yêu thương suốt một thời đi học
Để khi buồn con khóc đến bên cô...............
Cô còn nhớ không bài thơ con đọc 20-11 năm đó? Mỗi lần đọc lại con lại nó con lại nhớ đến cô. Chưa một lần con nói với cô rằng con yêu cô nhiều lắm. Nhưng trong trái tim con lúc nào cũng khắc ghi điều đó. Với con, cô không đơn thuần chỉ là một cô giáo chủ nhiệm, cô giáo dạy văn. Với con, cô là một người bạn để con có thể chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn. Cô là một thần tượng, một hình mẫu để con học tập và phấn đấu. Và hơn tất cả, cô là người mẹ thứ hai của con. Cô yêu thương con, chăm sóc con, lo lắng cho con mọi điều........
Năm con mới vào lớp 6, trường mới, lớp mới, bạn bè, thầy cô mới. Con lạ lẫm, con choáng ngợp, sợ hãi. Con như một chú chim non nhỏ bé, bỡ ngỡ cuộc đời đầy màu sắc. Nhưng cô đã đến bên con động viên và khích lệ. Cô ấm áp, dịu dàng khiến con cảm thấy bình yên và tin cậy vô cùng. Nhờ cô, con đã trở thành một lớp trưởng chỉ huy cả một đội quân nhí nhố nhưng cũng thật đáng yêu.
Năm con lên lớp 8, lần đầu tiên con đi thi học sinh giỏi văn. Cô ơi, cô biết không? Cô là người đầu tiên truyền cho con tình yêu với môn văn, để giờ đây nó trở thành một niềm đam mê của con. Giọng nói cô nhẹ nhàng, truyền cảm, gợi trong con biết bao suy tư về cuộc sống. Cô luôn cháy hết mình cho mỗi bài giảng, say sưa, như hoá thân vào từng nhân vật. Con còn nhớ mãi bài giảng văn: Cuộc chia tay của những con búp bê, cô đã khóc vì thương cho số phận của hai anh em. từ đó, con càng hiểu nhiều về cô và về văn. Cô dạy cho con không chỉ đơn giản là thơ, là truyện, là kí. Cô dạy cho con về niềm tự hào, tự tôn dân tộc , về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong tập thể. Cô dạy con bài học làm người, mà phải là người tốt. Cô gieo trong con những hạt giống tâm hồn. Dạy con biết yêu, thương, căm, hận. Biết đồng cảm và sẻ chia, biết bớt đi một ít tiền tiêu vặt để ủng hộ bạn nghèo, biết cúi xuống đặt vào chiếc nón của bà lão ăn xin vài đồng tiền lẻ, hay mua hộ em bé mồ côi vài tấm vé số dẫu biết sẽ chẳng thể nào trúng giải độc đắc, biết khóc khi nhìn thấy người bị HIV, bị chất độc da cam.....Tất cả những điều đó con mãi mãi nhớ ghi trong cuộc đời này, cô ạ!
Năm con học lớp 9. Ngày 20-11, con suy nghĩ mãi không biết nên tặng cô món qùa gì thật ý nghĩa. Và, con quyết định tự tay đan tặng cô một chiếc khăng quàng cổ. Thật sự thì nó xấu lắm phải không cô? Vì con vụng về lắm mà. Nhưng giây phút đó con chỉ dồn hết tâm sức và tình cảm của mình để đan hai chiếc khăn: một tặng mẹ con và một tặng cô. Ngày con thi hùng biện Thanh niên phòng chống tệ nạn xã hội, cô đã quàng chiếc khăn đó đi cổ cũ cho con. Đứng trên sân khấu, nhìn thấy cô ngồi dưới với chiếc khăn, cười rạng rỡ, lòng con chợt ấm áp vô cùng.
Dòng kí ức về cô không thể thiếu đi kỉ niệm ngày sinh nhật con. Đó cũng là ngày con thất bại trong cuộc thi kể chuyện Bác Hồ. Con thất vọng. Con buồn và con khóc. Đúng lúc đó cô đến bên con, tặng con một chiếc ghim tóc kèm theo đó là những lời an ủi, động viên. Cô nói: " Hãy coi tất cả là một cuộc chơi. Thắng, thua. Thành công và thất bại là chuyện bình thường. Có thể không tiếp tục tham gia cuộc thi này lại cho em cơ hội để tham gia nhiều hoạt động khác". Lúc đó con tưởng tượng cô như ông bụt trong chuyện cổ tích luôn hiện lên và hỏi: "vì sao con khóc?"
Không chỉ với riêng con, với cả lớp cô cũng là một người mẹ hiền tận tụy. Cô giành thật nhiều thời gian để chăm lo cho đàn con thân yêu. Cô quan tâm từ chuyện vệ sinh lớp học, truy bài đầu giờ đến chuyện trang phục văn nghệ, lao động, học hành. Đặc biệt cô tìm hiểu kĩ hoàn cảnh từng thành viên trong lớp. Chúng con thực sự rất cảm động khi cô tặng cho hai bạn nghèo trong lớp những chiếc áo len ngày tết. Chiếc áo ấy không chỉ giúp các bạn ấm hơn trong những ngày đông giá mà chính tình cảm của cô đã sưởi ấm tất cả trái tim chúng con....
Cô kính yêu, cô đã yêu thương con hết mực, hi sinh cho chúng con thật nhiều nhưng con đã quá vô tâm phải không cô?
Trong khi cô lo lắng gọi điện hỏi han con lúc con ốm thậm chí lo cả thuốc cho con thì con lại chẳng hề hay biết chuyện cô phải mổ khối u. Hai tuần sau khi cô nằm viện con mới biết. Chạy ào lên bệnh viện, nhìn thấy cô gầy gò trên giường bệnh con chỉ muốn ôm chầm lấy cô mà con lại chẳng làm thế được. Muốn cầm tay cô nói con thương cô lắm mà con cũng chẳng dám mở lời. Con thật tệ phải không cô?
Trong khi cô hay gọi điện hỏi thăm tình hình học tập của con ở trường mới, nghe con kể chuyện bạn bè, học hành thì con đôi khi rất lâu không gọi điện hỏi thăm cô. Con thật tệ phải không cô?
Trong khi cô luôn nói con là niềm tự hào của cô, là học trò cưng của cô, cô lấy con ra làm tấm gương cho các em học sinh bây giờ thì chính con lại khiến cô thất vọng. Cô ơi, con đã thất bại rất nhiều. Con hậu đậu và luôn thiếu bình tĩnh trong nhiều việc. Khiến cho chặng đường con đi đầy những hối hận, đầy những "giá như". Kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh vừa rồi con chỉ được giải khuyến khích thôi cô ạ. Cho dù cô không hề trách móc con nhưng con biết con đã phụ sự kì vọng của cô nhiều lắm. Con thật tệ phải không cô?
Giờ phút này đây con chỉ muốn nói với cô rằng con rất yêu cô và mong cô tha thứ cho tất cả những lần con sai, những lần con làm cô buồn, cô nhé. Con sẽ cố gắng và cố gắng hết sức để khiến cô có thể mãi mãi tự hào về con.
Cô có vui không cô khi con đã quyết định sẽ thi vào trường sư phạm để tiếp nối công cuộc trồng người mà cô đã chọn? Con mơ ước một ngày không xa được đứng trên bục giảng với chiếc bảng đen và dòng phấn trắng, say sưa bên trang giáo án như cô, như cô giáo chủ nhiệm bây giờ của con và như bao thầy cô giáo khác. Có thể đó là công việc vất vả, có thể chỉ là những người lái đò cần mẫn, lặng thầm, người nhớ, người không nhưng đó là một công việc hết sức cao quý. Như lời một bài hát:
Người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa
Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi
Chiều trên phố bao người đón đưa
Dòng sông vắng bây giờ gió mưa
Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa ....
Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi,
Có hay bao mùa lá rơi
Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng,
Sáng soi bước em trong cuộc đời
Lại một mùa 20-11 nữa lại về rồi. Con chúc cô và tất cả các thầy cô giáo lời chúc tốt đẹp và lời cảm ơn chân thành nhất. Cảm ơn vì tất cả những gì thầy cô đã làm cho chúng con.
Ôi, lúc này đây con chỉ muốn chạy ùa về bên cô ngay thôi cô ạ!
Chưa một lần con viết tặng cô
Dẫu cô đã cho con những ước mơ hạnh phúc
Cho con yêu thương suốt một thời đi học
Để khi buồn con khóc đến bên cô...............
Năm con mới vào lớp 6, trường mới, lớp mới, bạn bè, thầy cô mới. Con lạ lẫm, con choáng ngợp, sợ hãi. Con như một chú chim non nhỏ bé, bỡ ngỡ cuộc đời đầy màu sắc. Nhưng cô đã đến bên con động viên và khích lệ. Cô ấm áp, dịu dàng khiến con cảm thấy bình yên và tin cậy vô cùng. Nhờ cô, con đã trở thành một lớp trưởng chỉ huy cả một đội quân nhí nhố nhưng cũng thật đáng yêu.
Năm con lên lớp 8, lần đầu tiên con đi thi học sinh giỏi văn. Cô ơi, cô biết không? Cô là người đầu tiên truyền cho con tình yêu với môn văn, để giờ đây nó trở thành một niềm đam mê của con. Giọng nói cô nhẹ nhàng, truyền cảm, gợi trong con biết bao suy tư về cuộc sống. Cô luôn cháy hết mình cho mỗi bài giảng, say sưa, như hoá thân vào từng nhân vật. Con còn nhớ mãi bài giảng văn: Cuộc chia tay của những con búp bê, cô đã khóc vì thương cho số phận của hai anh em. từ đó, con càng hiểu nhiều về cô và về văn. Cô dạy cho con không chỉ đơn giản là thơ, là truyện, là kí. Cô dạy cho con về niềm tự hào, tự tôn dân tộc , về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong tập thể. Cô dạy con bài học làm người, mà phải là người tốt. Cô gieo trong con những hạt giống tâm hồn. Dạy con biết yêu, thương, căm, hận. Biết đồng cảm và sẻ chia, biết bớt đi một ít tiền tiêu vặt để ủng hộ bạn nghèo, biết cúi xuống đặt vào chiếc nón của bà lão ăn xin vài đồng tiền lẻ, hay mua hộ em bé mồ côi vài tấm vé số dẫu biết sẽ chẳng thể nào trúng giải độc đắc, biết khóc khi nhìn thấy người bị HIV, bị chất độc da cam.....Tất cả những điều đó con mãi mãi nhớ ghi trong cuộc đời này, cô ạ!
Năm con học lớp 9. Ngày 20-11, con suy nghĩ mãi không biết nên tặng cô món qùa gì thật ý nghĩa. Và, con quyết định tự tay đan tặng cô một chiếc khăng quàng cổ. Thật sự thì nó xấu lắm phải không cô? Vì con vụng về lắm mà. Nhưng giây phút đó con chỉ dồn hết tâm sức và tình cảm của mình để đan hai chiếc khăn: một tặng mẹ con và một tặng cô. Ngày con thi hùng biện Thanh niên phòng chống tệ nạn xã hội, cô đã quàng chiếc khăn đó đi cổ cũ cho con. Đứng trên sân khấu, nhìn thấy cô ngồi dưới với chiếc khăn, cười rạng rỡ, lòng con chợt ấm áp vô cùng.
Dòng kí ức về cô không thể thiếu đi kỉ niệm ngày sinh nhật con. Đó cũng là ngày con thất bại trong cuộc thi kể chuyện Bác Hồ. Con thất vọng. Con buồn và con khóc. Đúng lúc đó cô đến bên con, tặng con một chiếc ghim tóc kèm theo đó là những lời an ủi, động viên. Cô nói: " Hãy coi tất cả là một cuộc chơi. Thắng, thua. Thành công và thất bại là chuyện bình thường. Có thể không tiếp tục tham gia cuộc thi này lại cho em cơ hội để tham gia nhiều hoạt động khác". Lúc đó con tưởng tượng cô như ông bụt trong chuyện cổ tích luôn hiện lên và hỏi: "vì sao con khóc?"
Không chỉ với riêng con, với cả lớp cô cũng là một người mẹ hiền tận tụy. Cô giành thật nhiều thời gian để chăm lo cho đàn con thân yêu. Cô quan tâm từ chuyện vệ sinh lớp học, truy bài đầu giờ đến chuyện trang phục văn nghệ, lao động, học hành. Đặc biệt cô tìm hiểu kĩ hoàn cảnh từng thành viên trong lớp. Chúng con thực sự rất cảm động khi cô tặng cho hai bạn nghèo trong lớp những chiếc áo len ngày tết. Chiếc áo ấy không chỉ giúp các bạn ấm hơn trong những ngày đông giá mà chính tình cảm của cô đã sưởi ấm tất cả trái tim chúng con....
Cô kính yêu, cô đã yêu thương con hết mực, hi sinh cho chúng con thật nhiều nhưng con đã quá vô tâm phải không cô?
Trong khi cô lo lắng gọi điện hỏi han con lúc con ốm thậm chí lo cả thuốc cho con thì con lại chẳng hề hay biết chuyện cô phải mổ khối u. Hai tuần sau khi cô nằm viện con mới biết. Chạy ào lên bệnh viện, nhìn thấy cô gầy gò trên giường bệnh con chỉ muốn ôm chầm lấy cô mà con lại chẳng làm thế được. Muốn cầm tay cô nói con thương cô lắm mà con cũng chẳng dám mở lời. Con thật tệ phải không cô?
Trong khi cô hay gọi điện hỏi thăm tình hình học tập của con ở trường mới, nghe con kể chuyện bạn bè, học hành thì con đôi khi rất lâu không gọi điện hỏi thăm cô. Con thật tệ phải không cô?
Trong khi cô luôn nói con là niềm tự hào của cô, là học trò cưng của cô, cô lấy con ra làm tấm gương cho các em học sinh bây giờ thì chính con lại khiến cô thất vọng. Cô ơi, con đã thất bại rất nhiều. Con hậu đậu và luôn thiếu bình tĩnh trong nhiều việc. Khiến cho chặng đường con đi đầy những hối hận, đầy những "giá như". Kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh vừa rồi con chỉ được giải khuyến khích thôi cô ạ. Cho dù cô không hề trách móc con nhưng con biết con đã phụ sự kì vọng của cô nhiều lắm. Con thật tệ phải không cô?
Giờ phút này đây con chỉ muốn nói với cô rằng con rất yêu cô và mong cô tha thứ cho tất cả những lần con sai, những lần con làm cô buồn, cô nhé. Con sẽ cố gắng và cố gắng hết sức để khiến cô có thể mãi mãi tự hào về con.
Cô có vui không cô khi con đã quyết định sẽ thi vào trường sư phạm để tiếp nối công cuộc trồng người mà cô đã chọn? Con mơ ước một ngày không xa được đứng trên bục giảng với chiếc bảng đen và dòng phấn trắng, say sưa bên trang giáo án như cô, như cô giáo chủ nhiệm bây giờ của con và như bao thầy cô giáo khác. Có thể đó là công việc vất vả, có thể chỉ là những người lái đò cần mẫn, lặng thầm, người nhớ, người không nhưng đó là một công việc hết sức cao quý. Như lời một bài hát:
Người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa
Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi
Chiều trên phố bao người đón đưa
Dòng sông vắng bây giờ gió mưa
Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa ....
Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi,
Có hay bao mùa lá rơi
Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng,
Sáng soi bước em trong cuộc đời
Lại một mùa 20-11 nữa lại về rồi. Con chúc cô và tất cả các thầy cô giáo lời chúc tốt đẹp và lời cảm ơn chân thành nhất. Cảm ơn vì tất cả những gì thầy cô đã làm cho chúng con.
Ôi, lúc này đây con chỉ muốn chạy ùa về bên cô ngay thôi cô ạ!
Học trò nhỏ của cô