Cuối thu lá vàng rụng đầy vai
Giao mùa, sầu đọng khóe mắt ai
Cô bé của tôi! Đừng buồn nữa
Để đường về không bị rẽ làm hai
Một nửa muốn đi, nửa ở lại
Cuộc đời ta còn cái nợ công danh
Nhưng mà bước đi lại chẳng đành
Sợ thấy mắt em - dòng lệ chảy...
Tà áo trắng tinh khôi bay trong gió
Để ngẩn ngơ ai đó đứng nhìn theo
Giữa ngọn đồi xe đạp đứng cheo leo
Gã chết lặng ghe tim reo "sét đánh"
Ngôi trường mà Bút Thép đang học ngự trên một ngọn đồi gió thổi lồng lộng, có những không gian cheo leo thú vị...
Viết bài này lúc mới đạp xe vô tới cổng trường