TTO - 1. Là mẹ, người phụ nữ đầu tiên tôi gắn bó, gần gũi và yêu thương! Đâu có ai thay thế được mẹ, bởi mẹ là duy nhất. Mỗi người sinh ra ai cũng đều có mẹ, mẹ thương yêu, mẹ vỗ về, mẹ sống và hi sinh cho con. Mẹ tôi cũng là người phụ nữ như thế.
Mẹ cũng là người dung dị và bất khuất. Dung dị bởi “mẹ là người phụ nữ quê mùa”, mẹ nói thế. Còn bất khuất vì cuộc đời mẹ đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió mà mẹ đâu có buông xuôi, không phó mặc cho số phận, bỏ trôi cuộc đời theo những lời thị phi, cám dỗ… Có lẽ vì mẹ có cái chất của người phụ nữ Việt, nên dù chỉ là trên “mặt trận” nuôi con mẹ cũng đã đem cái chất ấy vào truyền cho con.
2. Là chị, chị ở đây không phải chỉ một mà là những người chị tôi quen, thân thiết và sẻ chia nhiều điều như chị em ruột trong nhà. Vì lẽ đó mà hiểu và thương nhau. Một người chị là đồng nghiệp cơ quan. Chị ít nói (giống tôi) nhưng tính tình thẳng thắn, hễ nói là “chọc thẳng vấn đề”, điều đó tôi học ở chị, một bài học hay trong cuộc sống.
…Dịu dàng là một người chị tôi quen thời cấp ba. Chị và tôi học chung một lớp nhưng tôi gọi là chị vì chị lớn hơn tôi một tuổi. Lúc nhập vào lớp 10 tôi nhỏ xíu, còn con nít, chị thì đã lớn nên chị cũng chấp nhận “thằng em” chung lớp. Và rồi tôi cũng lớn, tuổi teen bắt đầu rung động thì người tôi nghĩ đến nhiều nhất là chị. Chị biết và đã viết cho tôi một lá thư dài, chia sẻ rằng “hãy để thời trả lời”.
Thời gian thì cuồn cuộn trôi, thoáng chốc tôi và chị chia tay năm cuối cấp, để lại trong tôi hình ảnh một người chị mà tôi vẫn thầm gọi bằng em trong nhật ký. Tôi nhận tin chị có chồng hồi năm ngoái, gặp lại chị, thấy chị hạnh phúc bên chồng nên tôi cũng hạnh phúc lây.
… Sâu sắc là một người chị tôi quen qua blog. Cứ ngỡ thế giới mạng chỉ để giao lưu cho vui nhưng rồi mỗi bài viết của chị là một sẻ chia rất gần gũi, rất đời, rất người nên chúng tôi trở thành bạn. Nói với nhau nhiều chuyện tưởng chỉ để chôn kín trong lòng, và chính vì vậy nên tôi và cả chị thấy ấm lòng giữa đất Sài Gòn, giữa những lao chen, xã giao, công việc…
3. Và em, là người con gái đến muộn, tôi gọi thế vì em đến với tôi khi tôi và cả em đã lỗi nhịp yêu. Để rồi chúng tôi bắt được nhịp của nhau. Lắng nghe những nỗi khổ của sự chia tay, hờn dối, ghen tuông vu vơ. Rồi đến với nhau, nhẹ nhàng, say đắm bằng những yêu thương chân thành, những nụ hôn nồng nàn như vị mặn của biển, nơi hai đứa gặp nhau, tỏ tình. Bỗng thấy cuộc sống có ý nghĩa khi có một người hiểu và bao dung!
Vậy là ghi như thế, gửi cho những người phụ nữ của lòng mình, nhân ngày dành cho phụ nữ như một sẻ chia, một lời tri ân tha thiết. Cảm ơn những người phụ nữ đã đến, ở lại trong tôi những hình ảnh đẹp như thế. Mỗi khi nghĩ đến mẹ, những người chị và em tôi lại thấy bình yên và cần phải rắn rỏi hơn…
Mẹ cũng là người dung dị và bất khuất. Dung dị bởi “mẹ là người phụ nữ quê mùa”, mẹ nói thế. Còn bất khuất vì cuộc đời mẹ đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió mà mẹ đâu có buông xuôi, không phó mặc cho số phận, bỏ trôi cuộc đời theo những lời thị phi, cám dỗ… Có lẽ vì mẹ có cái chất của người phụ nữ Việt, nên dù chỉ là trên “mặt trận” nuôi con mẹ cũng đã đem cái chất ấy vào truyền cho con.
2. Là chị, chị ở đây không phải chỉ một mà là những người chị tôi quen, thân thiết và sẻ chia nhiều điều như chị em ruột trong nhà. Vì lẽ đó mà hiểu và thương nhau. Một người chị là đồng nghiệp cơ quan. Chị ít nói (giống tôi) nhưng tính tình thẳng thắn, hễ nói là “chọc thẳng vấn đề”, điều đó tôi học ở chị, một bài học hay trong cuộc sống.
…Dịu dàng là một người chị tôi quen thời cấp ba. Chị và tôi học chung một lớp nhưng tôi gọi là chị vì chị lớn hơn tôi một tuổi. Lúc nhập vào lớp 10 tôi nhỏ xíu, còn con nít, chị thì đã lớn nên chị cũng chấp nhận “thằng em” chung lớp. Và rồi tôi cũng lớn, tuổi teen bắt đầu rung động thì người tôi nghĩ đến nhiều nhất là chị. Chị biết và đã viết cho tôi một lá thư dài, chia sẻ rằng “hãy để thời trả lời”.
Thời gian thì cuồn cuộn trôi, thoáng chốc tôi và chị chia tay năm cuối cấp, để lại trong tôi hình ảnh một người chị mà tôi vẫn thầm gọi bằng em trong nhật ký. Tôi nhận tin chị có chồng hồi năm ngoái, gặp lại chị, thấy chị hạnh phúc bên chồng nên tôi cũng hạnh phúc lây.
… Sâu sắc là một người chị tôi quen qua blog. Cứ ngỡ thế giới mạng chỉ để giao lưu cho vui nhưng rồi mỗi bài viết của chị là một sẻ chia rất gần gũi, rất đời, rất người nên chúng tôi trở thành bạn. Nói với nhau nhiều chuyện tưởng chỉ để chôn kín trong lòng, và chính vì vậy nên tôi và cả chị thấy ấm lòng giữa đất Sài Gòn, giữa những lao chen, xã giao, công việc…
3. Và em, là người con gái đến muộn, tôi gọi thế vì em đến với tôi khi tôi và cả em đã lỗi nhịp yêu. Để rồi chúng tôi bắt được nhịp của nhau. Lắng nghe những nỗi khổ của sự chia tay, hờn dối, ghen tuông vu vơ. Rồi đến với nhau, nhẹ nhàng, say đắm bằng những yêu thương chân thành, những nụ hôn nồng nàn như vị mặn của biển, nơi hai đứa gặp nhau, tỏ tình. Bỗng thấy cuộc sống có ý nghĩa khi có một người hiểu và bao dung!
Vậy là ghi như thế, gửi cho những người phụ nữ của lòng mình, nhân ngày dành cho phụ nữ như một sẻ chia, một lời tri ân tha thiết. Cảm ơn những người phụ nữ đã đến, ở lại trong tôi những hình ảnh đẹp như thế. Mỗi khi nghĩ đến mẹ, những người chị và em tôi lại thấy bình yên và cần phải rắn rỏi hơn…