ngoccontrongda
New member
- Xu
- 0
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo. Và chính điều đó giúp tôi mạnh mẽ hơn những gì người ta tưởng về tôi thông qua hình dáng loèo khoèo không thể tả của tôi. Đã là một công dân chính hiệu, trưởng thành nhưng với dáng vẻ không giống ai ấy, tôi gần như đánh mất thiện cảm ban đầu đối với những người xung quanh.
Không như người ta thường nói, cái này bù đắp cái kia. Khốn nỗi tôi là tổ hợp của những khiếm khuyết mà tạo hóa nhầm lẫn tạo nên. Tôi héo úa như trái cam héo, tính thì như một kẻ hành khất tội nghiệp bị bỏ đói lâu ngày. Thật ông trời thích trêu ngươi con người ta chứ. Tôi luôn gặp những khó khăn trong công việc, bạn bè cũng như những mối quan hệ xã hội khác.
Cho tới một ngày tôi gặp anh. Người đàn ông lịch lãm nhất mà tôi đã từng gặp. Ngay lần chạm mặt đầu tiên tôi đã bị anh chinh phục. Từ ánh mắt, nụ cười ấy, cả những cái nhăn mặt khi gặp chuyện bực mình nữa. Tất cả những điều đó đã khiến cho trái tim nhỏ bé của tôi vốn dĩ không có nhiều chỗ rộng rãi cho người khác cũng phải rung lên vì những nhịp đập lỗi "nốt". Thật là kì lạ.
Nhưng trước anh tôi nào thể hiện được tình cảm của mình, tôi tự mình cô lập trước anh. Vì anh luôn là trung tâm của những cô gái. Họ bàn tán về anh, tán tỉnh anh, tìm cách hò hẹn và làm quen với anh. Điều đặc biệt là tôi chưa bao giờ dám nói bất cứ điều gì về anh với những người con gái đó. Tôi sợ cái nhìn ghẻ lạnh của những con người đó ra chiều thích thú và cảm thông ghê gớm lắm. Trong mắt mọi người tôi như con cóc già xấu xí. Hơn ai hết, tôi hiểu điều đó. Vì một lẽ tự nhiên đó chính là sự thật.
Chưa bao giờ tôi trốn chạy sự thật nhưng sao riêng trong trường hợp này tôi muốn mình ngoại lệ. Dù chỉ một lần. Tôi ước gì có được một lần hãnh diện và đàng hoàng sánh bước bên anh.
Anh luôn quan tâm và đối xử tốt với tôi. Đó chắc cũng là vì anh thương hại tôi. Tôi không thể hiểu được mình. Tôi vừa muốn là con ngốc để hưởng đặc ân bên cạnh anh để được anh quan tâm, chăm sóc; nhưng một nửa của tôi muốn nói hãy trốn chạy khỏi anh để bản thân có thể bình an đôi chủt. Thỉnh thoàng chúng tôi có đi chung cùng nhau, cùng đi chơi, tâm sự và kể cho nhau nghe rất nhiều điều. Có những điều tôi không nghĩ là mình có thể nói ra với người khác, nhưng mà tôi đã nói ra chỉ với một người và người đó chính là anh. Chỉ là anh thôi. Và giữa chúng tôi chưa lúc nào, chưa bao giờ anh làm gì đi quá giới hạn vốn dĩ như một bức tường thành giữa chúng tôi. Có chăng là những tin nhắn mà anh dành cho tôi; những tin nhắn mà chúng đã khiến tôi nhiều đêm thao thức mất ngủ. Đôi khi anh nói trong tin nhắn là anh thương tôi, nhớ tôi nhièu lắm hay đại loại thế.
Tôi lại không cảm nhận được những tình cảm mà anh dành cho tôi; tôi thấy hời hợt làm sao ấy. Dù rằng linh hồn tôi ngày qua ngày gào thét tên anh và rằng tôi yêu anh tha thiết nhường nào nhưng anh đã không thể biết được diến biến trong tình cảm của tôi trước đây và cả bây giờ. Chưa bao giờ tôi thể hiện tình cảm của mình trước anh. Tôi sợ mình không chịu nỗi cú sốc nếu như tình cảm của anh dành cho tôi chỉ đơn thuần...và không như bức tranh tôi đã dày công thêu dệt bấy lâu nay.
Sắp đến sinh nhật anh, tôi định bụng sẽ đánh liều thổ lộ tình cảm của mình. Kết quả dù có ra sao thì tôi sẽ không phải hối tiếc vì tôi đã cố gắng hết mình. Nhưng...
Anh nói sinh nhật này anh sẽ giới thiệu người yêu với tôi và những người bạn của hai đứa. Tôi chúc mừng nhưng sao thấy cổ họng đắng chát, giọng nói vốn oanh vàng của tôi bỗng khàn đi. Bẵng đi, đến ngày sinh nhật anh. Tôi đã được gặp người con gái đó trong bữa tiệc sinh nhật anh. Tôi cố cười cười, nói nói cùng mọi người nhưng anh có biết rằng mỗi lần bông đùa cùng mọi người; tôi đã lén hướng ánh mắt của mình đến anh và người ấy. Quả thật cô gái đó là niềm mơ ước của nhiều chàng trai và tôi thầm khen anh cũng có con mắt thẫm mĩ. Anh không hổ danh người con trai mà tôi đã mang niềm yêu thương.
Nói vậy để mà an ủi bản thân thôi chứ tôi buồn lắm. Dạo trên tivi có chiếu phim "Cô gái xấu xí" tôi cũng mong mình được như Huyền Dịu. nhưng có những chuyện thực tế cũng khác xa với trong phim ảnh lắm. Mọi chuyện còn khó khăn cho tôi nhiều hơn nữa khi chúng tôi tiếp xúc nhau hàng ngảy, chạm mặt thường xuyên. Làm sao đây! Người ta thường nói để nhớ một người thì dễ, nhưng để quên một ngưởi thì lại khó vô cùng.
Sẽ chẳng dễ dàng để tôi lại là cô bé vô tư dạo trước. Có những chuyện cũng như thời gian cũng không thể quay lại được. Đành thế thôi. Mọi sự sẽ được ngủ yên
Không như người ta thường nói, cái này bù đắp cái kia. Khốn nỗi tôi là tổ hợp của những khiếm khuyết mà tạo hóa nhầm lẫn tạo nên. Tôi héo úa như trái cam héo, tính thì như một kẻ hành khất tội nghiệp bị bỏ đói lâu ngày. Thật ông trời thích trêu ngươi con người ta chứ. Tôi luôn gặp những khó khăn trong công việc, bạn bè cũng như những mối quan hệ xã hội khác.
Cho tới một ngày tôi gặp anh. Người đàn ông lịch lãm nhất mà tôi đã từng gặp. Ngay lần chạm mặt đầu tiên tôi đã bị anh chinh phục. Từ ánh mắt, nụ cười ấy, cả những cái nhăn mặt khi gặp chuyện bực mình nữa. Tất cả những điều đó đã khiến cho trái tim nhỏ bé của tôi vốn dĩ không có nhiều chỗ rộng rãi cho người khác cũng phải rung lên vì những nhịp đập lỗi "nốt". Thật là kì lạ.
Nhưng trước anh tôi nào thể hiện được tình cảm của mình, tôi tự mình cô lập trước anh. Vì anh luôn là trung tâm của những cô gái. Họ bàn tán về anh, tán tỉnh anh, tìm cách hò hẹn và làm quen với anh. Điều đặc biệt là tôi chưa bao giờ dám nói bất cứ điều gì về anh với những người con gái đó. Tôi sợ cái nhìn ghẻ lạnh của những con người đó ra chiều thích thú và cảm thông ghê gớm lắm. Trong mắt mọi người tôi như con cóc già xấu xí. Hơn ai hết, tôi hiểu điều đó. Vì một lẽ tự nhiên đó chính là sự thật.
Chưa bao giờ tôi trốn chạy sự thật nhưng sao riêng trong trường hợp này tôi muốn mình ngoại lệ. Dù chỉ một lần. Tôi ước gì có được một lần hãnh diện và đàng hoàng sánh bước bên anh.
Anh luôn quan tâm và đối xử tốt với tôi. Đó chắc cũng là vì anh thương hại tôi. Tôi không thể hiểu được mình. Tôi vừa muốn là con ngốc để hưởng đặc ân bên cạnh anh để được anh quan tâm, chăm sóc; nhưng một nửa của tôi muốn nói hãy trốn chạy khỏi anh để bản thân có thể bình an đôi chủt. Thỉnh thoàng chúng tôi có đi chung cùng nhau, cùng đi chơi, tâm sự và kể cho nhau nghe rất nhiều điều. Có những điều tôi không nghĩ là mình có thể nói ra với người khác, nhưng mà tôi đã nói ra chỉ với một người và người đó chính là anh. Chỉ là anh thôi. Và giữa chúng tôi chưa lúc nào, chưa bao giờ anh làm gì đi quá giới hạn vốn dĩ như một bức tường thành giữa chúng tôi. Có chăng là những tin nhắn mà anh dành cho tôi; những tin nhắn mà chúng đã khiến tôi nhiều đêm thao thức mất ngủ. Đôi khi anh nói trong tin nhắn là anh thương tôi, nhớ tôi nhièu lắm hay đại loại thế.
Tôi lại không cảm nhận được những tình cảm mà anh dành cho tôi; tôi thấy hời hợt làm sao ấy. Dù rằng linh hồn tôi ngày qua ngày gào thét tên anh và rằng tôi yêu anh tha thiết nhường nào nhưng anh đã không thể biết được diến biến trong tình cảm của tôi trước đây và cả bây giờ. Chưa bao giờ tôi thể hiện tình cảm của mình trước anh. Tôi sợ mình không chịu nỗi cú sốc nếu như tình cảm của anh dành cho tôi chỉ đơn thuần...và không như bức tranh tôi đã dày công thêu dệt bấy lâu nay.
Sắp đến sinh nhật anh, tôi định bụng sẽ đánh liều thổ lộ tình cảm của mình. Kết quả dù có ra sao thì tôi sẽ không phải hối tiếc vì tôi đã cố gắng hết mình. Nhưng...
Anh nói sinh nhật này anh sẽ giới thiệu người yêu với tôi và những người bạn của hai đứa. Tôi chúc mừng nhưng sao thấy cổ họng đắng chát, giọng nói vốn oanh vàng của tôi bỗng khàn đi. Bẵng đi, đến ngày sinh nhật anh. Tôi đã được gặp người con gái đó trong bữa tiệc sinh nhật anh. Tôi cố cười cười, nói nói cùng mọi người nhưng anh có biết rằng mỗi lần bông đùa cùng mọi người; tôi đã lén hướng ánh mắt của mình đến anh và người ấy. Quả thật cô gái đó là niềm mơ ước của nhiều chàng trai và tôi thầm khen anh cũng có con mắt thẫm mĩ. Anh không hổ danh người con trai mà tôi đã mang niềm yêu thương.
Nói vậy để mà an ủi bản thân thôi chứ tôi buồn lắm. Dạo trên tivi có chiếu phim "Cô gái xấu xí" tôi cũng mong mình được như Huyền Dịu. nhưng có những chuyện thực tế cũng khác xa với trong phim ảnh lắm. Mọi chuyện còn khó khăn cho tôi nhiều hơn nữa khi chúng tôi tiếp xúc nhau hàng ngảy, chạm mặt thường xuyên. Làm sao đây! Người ta thường nói để nhớ một người thì dễ, nhưng để quên một ngưởi thì lại khó vô cùng.
Sẽ chẳng dễ dàng để tôi lại là cô bé vô tư dạo trước. Có những chuyện cũng như thời gian cũng không thể quay lại được. Đành thế thôi. Mọi sự sẽ được ngủ yên