Thượng đế tạo ra con người. Đấy là một chân lý không có gì phải ngờ vực. Nhưng tạo ra bằng thứ gì và tạo như thế nào thì không phải ai cũng biết, có lẽ do Thượng đế giữ bí mật với các đối thủ cạnh tranh.
Mãi gần đây, khi trả lời phỏng vấn trên truyền hình, Ngài mới tiết lộ phương thức làm ra đàn bà của ngài.
Đầu tiên, Thượng đế moi một mẩu xương sườn mình ra. Tuy có rất nhiều xương, nhưng Thượng đế chỉ lấy khúc không có mỡ. Ngay từ khi ấy, Ngài đã hiểu rằng mỡ là kẻ thù của đàn bà.
Sau đó, Thượng đế hơ khúc xương này trên lửa cho mềm và bắt đầu nặn. Ngài nặn từ dưới lên trên, có nghĩa đầu cuối cùng. Chính vì vậy, đầu phụ nữ ít khi to bởi lúc nặn đến đây, nguyên liệu đều sắp hết.
Nặn xong, Thượng đế tiến hành công đoạn gọt giũa. Ngài đưa phụ nữ vào máy mài khá lâu, chính vì thế sau này, bà nào cũng có khả năng chịu được những biện pháp lột da hay tắm trắng.
Sau mài là đánh bóng. Đầu tiên Thượng đế dùng một cái chổi quét qua, sau đấy dùng giấy nhám và cuối cùng dùng giấy mịn. Do đấy, mãi về sau này, khi trang điểm, phụ nữ cũng lặp lại cái quy trình y như thế. Họ cũng dùng chổi quét qua mặt, rồi dùng giấy chà, cuối cùng dùng bông phấn.
Đánh bóng xong, Thượng đế gắn tóc và lông mi. Những thứ này Ngài không làm ra, mà đi mua ở chợ. Ngay từ thuở ấy, chợ đã có hàng gian, hàng giả và hàng không rõ nguồn gốc. Chính vì vậy tóc phụ nữ có đủ thứ màu đen, vàng, nâu, đỏ khác nhau và màu nào cũng bảo mình mới là chính phẩm.
Sau khi đã chế tạo xong thân xác, Thượng đế chuẩn bị thổi linh hồn. Nhưng lúc này đã quá mệt, Ngài bèn để đấy, đi ăn cơm trưa sau đó ngủ một giấc vì Thượng đế đọc báo biết rằng giấc ngủ trưa rất có lợi cho sức khỏe.
Trong lúc Ngài ngủ, một bọn chuột hiện ra. Nhân tiện xin nói thêm, chuột không phải do Thượng đế chế tạo, mà là sản phẩm của phó thượng đế phụ trách gia súc. Còn có một số phó thượng đế khác, chuyên chế tạo đồ đạc như ti vi, tủ lạnh, xe máy, xe đạp điện.
Ngay từ thuở ấy, bọn chuột đã có tính ăn vụng, nghĩa là tính ăn cắp đồ. Chúng vội vàng tha bức tượng phụ nữ đi, vì lúc ấy bức tượng vẫn còn mùi xương.
Thượng đế ngủ trưa tỉnh dậy. Ngài đi tắm, uống một ly trà sâm, ăn một cái bánh bao hấp sẵn rồi bắt tay làm tiếp. Nhưng quái lạ, tìm mãi cũng chả thấy mô hình phụ nữ đâu cả. Thượng đế đã chui cả xuống gầm giường, trèo cả lên trần nhà, thậm chí lục tung mọi ngăn kéo trong bếp mà bức tượng phụ nữ vẫn mất hút.
Thượng đế rất bực mình. Ngài đành bẻ một khúc xương sườn khác, nhỏ hơn và làm lại từ đầu. Vừa làm Thượng đế vừa hát bài Kiếp đỏ đen.
Cuối cùng thì đàn bà cũng làm xong. Thượng đế thổi linh hồn vào. Bức tượng lập tức ngồi dậy, chạy nhảy, kêu la, múa hát và nhõng nhẽo khiến Thượng đế rất yêu và hài lòng.
Chính trong lúc ấy, bọn chuột khiêng bức tượng đầu tiên ra. Chúng gặm nó nham nhở nhưng không nuốt nổi vì nó vừa cứng lại vừa dai.
Thượng đế nhìn thấy, suy nghĩ mãi không biết giải quyết thế nào. Vứt đi thì phí, mà đưa lại vào làm xương sườn thì sợ nhiễm trùng. Cuối cùng, Ngài tặc lưỡi, hơ lửa rồi nặn lại. Phần vì tức giận, phần vì mệt mỏi nên "sản phẩm" lần này không có được nét mềm mại, mượt mà. Bù lại, do được hơ lửa hai lần nên nó rất rắn chắc và cứng cói.
Khi chuẩn bị thổi hồn vào bức tượng ấy, Thượng đế chợt thấy còn một mẩu vụn bị bỏ sót, ngài vê nó lại rồi định cắm cho bức tượng một cái đuôi để chọc tức lũ chuột. Khổ nỗi do tuổi cao mắt kém nên ngài lại... cắm nhầm khiến chiếc "đuôi" bị mọc ngược.
- Chậc, kệ! - Thượng đế nghĩ rồi thổi phù một cái, bức tượng mới cựa quậy và được Thượng đế gọi tên là đàn ông.
Sưu tầm
Mãi gần đây, khi trả lời phỏng vấn trên truyền hình, Ngài mới tiết lộ phương thức làm ra đàn bà của ngài.
Đầu tiên, Thượng đế moi một mẩu xương sườn mình ra. Tuy có rất nhiều xương, nhưng Thượng đế chỉ lấy khúc không có mỡ. Ngay từ khi ấy, Ngài đã hiểu rằng mỡ là kẻ thù của đàn bà.
Sau đó, Thượng đế hơ khúc xương này trên lửa cho mềm và bắt đầu nặn. Ngài nặn từ dưới lên trên, có nghĩa đầu cuối cùng. Chính vì vậy, đầu phụ nữ ít khi to bởi lúc nặn đến đây, nguyên liệu đều sắp hết.
Nặn xong, Thượng đế tiến hành công đoạn gọt giũa. Ngài đưa phụ nữ vào máy mài khá lâu, chính vì thế sau này, bà nào cũng có khả năng chịu được những biện pháp lột da hay tắm trắng.
Sau mài là đánh bóng. Đầu tiên Thượng đế dùng một cái chổi quét qua, sau đấy dùng giấy nhám và cuối cùng dùng giấy mịn. Do đấy, mãi về sau này, khi trang điểm, phụ nữ cũng lặp lại cái quy trình y như thế. Họ cũng dùng chổi quét qua mặt, rồi dùng giấy chà, cuối cùng dùng bông phấn.
Đánh bóng xong, Thượng đế gắn tóc và lông mi. Những thứ này Ngài không làm ra, mà đi mua ở chợ. Ngay từ thuở ấy, chợ đã có hàng gian, hàng giả và hàng không rõ nguồn gốc. Chính vì vậy tóc phụ nữ có đủ thứ màu đen, vàng, nâu, đỏ khác nhau và màu nào cũng bảo mình mới là chính phẩm.
Sau khi đã chế tạo xong thân xác, Thượng đế chuẩn bị thổi linh hồn. Nhưng lúc này đã quá mệt, Ngài bèn để đấy, đi ăn cơm trưa sau đó ngủ một giấc vì Thượng đế đọc báo biết rằng giấc ngủ trưa rất có lợi cho sức khỏe.
Trong lúc Ngài ngủ, một bọn chuột hiện ra. Nhân tiện xin nói thêm, chuột không phải do Thượng đế chế tạo, mà là sản phẩm của phó thượng đế phụ trách gia súc. Còn có một số phó thượng đế khác, chuyên chế tạo đồ đạc như ti vi, tủ lạnh, xe máy, xe đạp điện.
Ngay từ thuở ấy, bọn chuột đã có tính ăn vụng, nghĩa là tính ăn cắp đồ. Chúng vội vàng tha bức tượng phụ nữ đi, vì lúc ấy bức tượng vẫn còn mùi xương.
Thượng đế ngủ trưa tỉnh dậy. Ngài đi tắm, uống một ly trà sâm, ăn một cái bánh bao hấp sẵn rồi bắt tay làm tiếp. Nhưng quái lạ, tìm mãi cũng chả thấy mô hình phụ nữ đâu cả. Thượng đế đã chui cả xuống gầm giường, trèo cả lên trần nhà, thậm chí lục tung mọi ngăn kéo trong bếp mà bức tượng phụ nữ vẫn mất hút.
Thượng đế rất bực mình. Ngài đành bẻ một khúc xương sườn khác, nhỏ hơn và làm lại từ đầu. Vừa làm Thượng đế vừa hát bài Kiếp đỏ đen.
Cuối cùng thì đàn bà cũng làm xong. Thượng đế thổi linh hồn vào. Bức tượng lập tức ngồi dậy, chạy nhảy, kêu la, múa hát và nhõng nhẽo khiến Thượng đế rất yêu và hài lòng.
Chính trong lúc ấy, bọn chuột khiêng bức tượng đầu tiên ra. Chúng gặm nó nham nhở nhưng không nuốt nổi vì nó vừa cứng lại vừa dai.
Thượng đế nhìn thấy, suy nghĩ mãi không biết giải quyết thế nào. Vứt đi thì phí, mà đưa lại vào làm xương sườn thì sợ nhiễm trùng. Cuối cùng, Ngài tặc lưỡi, hơ lửa rồi nặn lại. Phần vì tức giận, phần vì mệt mỏi nên "sản phẩm" lần này không có được nét mềm mại, mượt mà. Bù lại, do được hơ lửa hai lần nên nó rất rắn chắc và cứng cói.
Khi chuẩn bị thổi hồn vào bức tượng ấy, Thượng đế chợt thấy còn một mẩu vụn bị bỏ sót, ngài vê nó lại rồi định cắm cho bức tượng một cái đuôi để chọc tức lũ chuột. Khổ nỗi do tuổi cao mắt kém nên ngài lại... cắm nhầm khiến chiếc "đuôi" bị mọc ngược.
- Chậc, kệ! - Thượng đế nghĩ rồi thổi phù một cái, bức tượng mới cựa quậy và được Thượng đế gọi tên là đàn ông.
Sưu tầm