rubi_mos2002
New member
- Xu
- 0
Một nghiên cứu mới trong tờ Journal for Consumer Research quan tâm đến việc chúng ta cảm thấy như thế nào về chuyện một mình làm mọi thứ. Jesse Singal, người viết về các cuộc nghiên cứu cho tạp chí New York, nói rằng việc đi ăn một mình với anh ấy là ổn, nhưng đi xem phim hoặc đến một buổi hòa nhạc một mình là không thoải mái chút nào.
Và thế nên cuộc nghiên cứu – dù vẫn còn khá hạn chế – đã nhận thấy rằng mặc dù mọi người sợ rằng họ sẽ không thích thú với việc một mình làm mọi thứ (trong nghiên cứu này, là việc đi vòng quanh phòng triển lãm nghệ thuật), họ chấm dứt việc tự mình cảm thấy vui thích cũng như việc một ai đó đi chung với nhóm bạn của mình.
Điều này cũng không làm tôi ngạc nhiên, nhưng sau đó, tôi đã không còn gặp vấn đề với việc phải một mình làm mọi thứ nữa. Mặc định rằng chúng ta phải tập quen với việc đi ăn một mình ở nhà hàng sang trọng, nhưng giờ tôi ổn rồi. Là cần thiết nếu bạn đi du lịch một mình, đó cũng là một trong những điều tôi yêu thích. (Tôi cũng có chiến thuật riêng của mình. Ví dụ, tôi cố ăn thật sớm để không phải dùng bữa một mình tại nhà hàng đông khách. Nếu không có gì xảy ra, tôi sẽ được phục vụ tốt hơn, hơn cả việc gây khó chịu cho người khác vì đã chiếm dụng cả một bàn cho riêng mình. Có lẽ điều đó là không đúng, nhưng đấy là thực tế).
Bảo tàng và phòng triển lãm nghệ thuật một mình? Không vấn đề gì. Tôi yêu thích việc đắm chìm bản thân trong các buổi triển lãm. Xem phim một mình? Cực kì hạnh phúc – cảm giác vô cùng tuyệt vời. Leo núi một mình? Vâng, chính thế. (Mặc dù nguy hiểm). Đến các buổi ca nhạc một mình không phải là điều tôi ưa thích, nhưng vẫn sẽ làm nếu đó là sự lựa chọn giữa đi một mình và chẳng đi đâu cả. Tôi cũng không phải loại phát cuồng việc ở trong quán bar một mình, mặc dù một trong những việc làm buổi tối khi đi du lịch một mình là dùng bữa ở quán bar của nhà hàng hay khách sạn, việc thường làm tôi thấy thoải mái và vui vẻ hơn.
Nhưng đây là điều khiến tôi bận tâm: Nhiều người không thích phải làm mọi thứ một mình vì họ sợ người khác sẽ đánh giá mình và nghĩ rằng họ không có nhiều bạn.
Điều này tôi chưa từng nghĩ tới.
Khi thấy ai đó một mình, nếu phải nghĩ một điều gì đó về họ, thì đó là: những người tách biệt là người bình tĩnh, tự tin, dám mạo hiểm, và trần tục. Nếu ai đó quyết định làm điều đó mà không lẩn tránh mình sau cái điện thoại hoặc cuốn sách, thì tôi thậm chí còn cảm thấy ấn tượng hơn nữa. Những người duy nhất mà tôi nghĩ có lẽ họ cô đơn là những người cố gắng bấu víu vào những cuộc nói chuyện với bất cứ ai xung quanh họ. Có lẽ tôi chỉ cần lập kế hoạch; tôi thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn khi đi du lịch một mình, và đó là những khi tôi cố gắng nhiều nhất để gặp mọi người.
Trường hợp xấu nhất: Giả sử ai đó đi ngang phòng và nghĩ rằng tôi cô đơn và không thân thiện? Ai quan tâm chứ? Trừ khi họ chỉ vào và cười nhạo tôi, nếu thế, họ còn gặp vấn đề lớn hơn cả tôi nữa.
Tôi chẳng có gì ngoài suy nghĩ tích cực khi thấy mọi người cảm thấy ổn khi làm những việc bình thường ấy một mình.
Thực tế, một lần, lúc tôi đang trong kì nghỉ tại Hi Lạp cùng người chồng yêu dấu với khoảng thời gian tuyệt vời. Một buổi chiều, chúng tôi đang ăn ở al fresco Athens, một phụ nữ trẻ ngồi một mình ở bàn gần chúng tôi. Người phục vụ đặt một tách cappuccino trước mặt cô ta, cô lấy điện thoại ra (là loại đời trước của những chiếc smartphone) và chụp vài tấm ảnh, ngồi co rúm trong một góc bàn, di chuyển đến chỗ ngồi khác cho những người còn lại. Cô ấy, tôi nghĩ, đang tóm lấy những khoảnh khắc đáng yêu trong chuyến phiêu lưu một mình của mình tại Hy Lạp.
Tôi có cảm thấy tiếc cho cô không? Không tí nào. Thực ra, tôi cảm thấy một chút ghen tị.
Trần Gia An dịch
Nguồn: PsychologyToday