Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Vị cô đơn - Lợi Nguyễn Hữu
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="DOO DOO" data-source="post: 165203"><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Vị cô đơn</span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span>[ATTACH]15520[/ATTACH]</p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Bất chợt ta lại nhớ người ấy, người từng có một bàn tay ấm và một trái tim nồng dành cho ta, hạnh phúc của người ấy giờ ra sao nhỉ? Bình yên với ta có lẽ vẫn là một cái gì đó quá xa xỉ thì phải. Em vẫn là em nhưng anh đã không còn là của anh như ngày xưa.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">***</span></span></p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nửa đêm, nhâm nhi ly cà phê, cảm nhận cái đắng đến nao lòng trong từng giọt. Cái đắng mà ngày xưa mình chưa bao giờ cảm nhận thấy, cuộc sống và những ngã rẽ của nó vẫn khiến con người ta phải ngoái đầu lại để nhìn con đường đã qua ấy. Và rồi ai đó giật mình khi con đường đó nó không như mình nghĩ. Những dấu chân để lại, có cái rất nhẵn nhụi nhưng cũng có cái bị biến dạng theo thời gian.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Xa rời cái quá khứ để sống trong một con người mới, người ta vẫn tự hào rằng mình đang làm được nhiều thứ hơn mình nghĩ, nhưng có phải ai cũng như vậy đâu đúng không? Nặng nề những ngày như thế này, màn đêm ngoài kia không tĩnh mịch như cái vẻ bề ngoài người ta vẫn nghĩ, cũng phải nó che giấu tốt nhất hình dạng một con người nhưng ai biết trong cái tĩnh mịch ấy có cái gì đang xảy ra?</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Trải qua cuộc đời với nhiều bài học xương máu, chẳng biết rồi con người có nhận ra rằng ban ngày mình chỉ sống với cái vỏ bọc của mình thôi hay không nữa, chỉ chắc chắn rằng, đêm xuống người ta sẽ phải trăn trở nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn về bản thân, về bạn bè và về tất cả mọi thứ trong cuộc sống đầy lo toan này. Người ta bàng hoàng khi nhận ra rằng mình cũng yếu đuối, cũng mong manh và dễ vỡ như cái bình thủy tinh ngay trước mặt vậy. Mấy ai dám đối mặt với những điều đó đâu?</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Đêm nay, bên điếu thuốc tàn và ly cà phê đắng ta lại nhận ra những điều không phải mới nhưng lại khiến ta trăn trở nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn về những thứ đã qua và những gì sắp tới. Có mấy ai biết đằng sau sự lầm lì, ít cười và mạnh mẽ bề ngoài ta cũng cần một hạnh phúc nhỏ nhoi như bao con người ngoài kia, và chắc cũng chẳng ai biết rằng giờ này ta cũng cần lắm một bàn tay để nắm chặt lấy tay ta như ngày trước, đơn độc, lạc lõng giữa nơi mà chẳng lúc nào không có người, nhưng ai biết điều đó không? Khó khăn rồi lại đến, và chẳng hiểu sao những lúc như thế ta lại càng đơn độc, càng lẻ loi, bạn bè ta nhiều lắm chứ? Nhưng ai rồi sẽ sẵn sàng bên ta những lúc như thế này? Ai sẵn sàng đi sau ôm lấy ta để ta cảm nhận rằng dù sao cũng còn ai đó với một trái tim sẵn sàng chờ ta trong con đường ấy?</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Bất chợt ta lại nhớ người ấy, người từng có một bàn tay ấm và một trái tim nồng dành cho ta, hạnh phúc của người ấy giờ ra sao nhỉ? Bình yên với ta có lẽ vẫn là một cái gì đó quá xa xỉ thì phải. Em vẫn là em nhưng anh đã không còn là của anh như ngày xưa, em đã có một gia đình nhưng trong gia đình đó không có chỗ cho anh như những gì hai đứa từng mong muốn. Cuộc sống lại cuốn anh đi theo một hướng khác em à. Không biết nếu nhìn thấy anh bây giờ em sẽ vui hay sẽ buồn nhỉ? Chắc là em sẽ vui vì anh đã mạnh mẽ hơn, anh đang đứng bằng đôi chân của chính mình và đang đi những bước của chính bản thân nhưng chắc là em sẽ buồn lắm nếu biết rằng người em từng gọi là ông xã ngày xưa giờ đang phải chống lại với sự cô đơn từng ngày.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Em biết không, rất nhiều đêm anh nhớ em lắm đấy. Nhưng rồi anh cũng vượt qua được điều đó em à. Lâu quá rồi chúng mình không gặp nhau đúng không em? Cầu mong em bình an như những gì em mong ước. Lại một bài học cuộc đời cho những thứ chúng ta tạo ra trong cuộc sống và đêm nay mong rằng sẽ là đêm cuối cùng ta cảm thấy mình đang đơn độc như thế trên con đường này.</span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="DOO DOO, post: 165203"] [CENTER][SIZE=4][FONT=arial]Vị cô đơn [/FONT][/SIZE][ATTACH=CONFIG]15520[/ATTACH][/CENTER] [SIZE=4][FONT=arial]Bất chợt ta lại nhớ người ấy, người từng có một bàn tay ấm và một trái tim nồng dành cho ta, hạnh phúc của người ấy giờ ra sao nhỉ? Bình yên với ta có lẽ vẫn là một cái gì đó quá xa xỉ thì phải. Em vẫn là em nhưng anh đã không còn là của anh như ngày xưa. [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial]***[/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] Nửa đêm, nhâm nhi ly cà phê, cảm nhận cái đắng đến nao lòng trong từng giọt. Cái đắng mà ngày xưa mình chưa bao giờ cảm nhận thấy, cuộc sống và những ngã rẽ của nó vẫn khiến con người ta phải ngoái đầu lại để nhìn con đường đã qua ấy. Và rồi ai đó giật mình khi con đường đó nó không như mình nghĩ. Những dấu chân để lại, có cái rất nhẵn nhụi nhưng cũng có cái bị biến dạng theo thời gian. Xa rời cái quá khứ để sống trong một con người mới, người ta vẫn tự hào rằng mình đang làm được nhiều thứ hơn mình nghĩ, nhưng có phải ai cũng như vậy đâu đúng không? Nặng nề những ngày như thế này, màn đêm ngoài kia không tĩnh mịch như cái vẻ bề ngoài người ta vẫn nghĩ, cũng phải nó che giấu tốt nhất hình dạng một con người nhưng ai biết trong cái tĩnh mịch ấy có cái gì đang xảy ra? Trải qua cuộc đời với nhiều bài học xương máu, chẳng biết rồi con người có nhận ra rằng ban ngày mình chỉ sống với cái vỏ bọc của mình thôi hay không nữa, chỉ chắc chắn rằng, đêm xuống người ta sẽ phải trăn trở nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn về bản thân, về bạn bè và về tất cả mọi thứ trong cuộc sống đầy lo toan này. Người ta bàng hoàng khi nhận ra rằng mình cũng yếu đuối, cũng mong manh và dễ vỡ như cái bình thủy tinh ngay trước mặt vậy. Mấy ai dám đối mặt với những điều đó đâu? [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] Đêm nay, bên điếu thuốc tàn và ly cà phê đắng ta lại nhận ra những điều không phải mới nhưng lại khiến ta trăn trở nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn về những thứ đã qua và những gì sắp tới. Có mấy ai biết đằng sau sự lầm lì, ít cười và mạnh mẽ bề ngoài ta cũng cần một hạnh phúc nhỏ nhoi như bao con người ngoài kia, và chắc cũng chẳng ai biết rằng giờ này ta cũng cần lắm một bàn tay để nắm chặt lấy tay ta như ngày trước, đơn độc, lạc lõng giữa nơi mà chẳng lúc nào không có người, nhưng ai biết điều đó không? Khó khăn rồi lại đến, và chẳng hiểu sao những lúc như thế ta lại càng đơn độc, càng lẻ loi, bạn bè ta nhiều lắm chứ? Nhưng ai rồi sẽ sẵn sàng bên ta những lúc như thế này? Ai sẵn sàng đi sau ôm lấy ta để ta cảm nhận rằng dù sao cũng còn ai đó với một trái tim sẵn sàng chờ ta trong con đường ấy? Bất chợt ta lại nhớ người ấy, người từng có một bàn tay ấm và một trái tim nồng dành cho ta, hạnh phúc của người ấy giờ ra sao nhỉ? Bình yên với ta có lẽ vẫn là một cái gì đó quá xa xỉ thì phải. Em vẫn là em nhưng anh đã không còn là của anh như ngày xưa, em đã có một gia đình nhưng trong gia đình đó không có chỗ cho anh như những gì hai đứa từng mong muốn. Cuộc sống lại cuốn anh đi theo một hướng khác em à. Không biết nếu nhìn thấy anh bây giờ em sẽ vui hay sẽ buồn nhỉ? Chắc là em sẽ vui vì anh đã mạnh mẽ hơn, anh đang đứng bằng đôi chân của chính mình và đang đi những bước của chính bản thân nhưng chắc là em sẽ buồn lắm nếu biết rằng người em từng gọi là ông xã ngày xưa giờ đang phải chống lại với sự cô đơn từng ngày. Em biết không, rất nhiều đêm anh nhớ em lắm đấy. Nhưng rồi anh cũng vượt qua được điều đó em à. Lâu quá rồi chúng mình không gặp nhau đúng không em? Cầu mong em bình an như những gì em mong ước. Lại một bài học cuộc đời cho những thứ chúng ta tạo ra trong cuộc sống và đêm nay mong rằng sẽ là đêm cuối cùng ta cảm thấy mình đang đơn độc như thế trên con đường này.[/FONT][/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Vị cô đơn - Lợi Nguyễn Hữu
Top