Ngây ngô
“Ánh trăng kia
Ngu ngơ, ngây ngô tìm về núi
Làm đôi mắt nhỏ
Bơ vơ, sầu tủi
Cho tim ai, tim ai dại khờ, là thế
Trăng kia!
Cứ lặng lẽ từng đêm
Dâng cho đời những vầng mật ngọt
Nhận về mình
Đơn giản, chút âm thầm đắng cay
Trăng, sao, mây, gió…!
Vẽ cuộc đời hai vòng nhật nguyệt
Để đến lúc…
Ngây ngô, luân thời chuyển thế
Phan Văn Tân- ĐH Quy Nhơn