missyouloveyou
New member
- Xu
- 44
VĂN HỌC VÀ CUỘC SỐNG
Nó vớ lấy quyển “Phía đông vườn địa đàng” - đã nằm trên giá sách rất lâu và bây giờ mới được nó chiếu cố sờ đến. Nó đã đọc ngấu nghiến và việc nó muốn làm ngay sau khi đọc xong là giãi bày những suy nghĩ của nó về tác phẩm này với mọi người. Một tác phẩm của John Steinbeck đoạt giải Nobel năm 1962 - tác phẩm quan trọng nhất trong sự nghiệp của ông.
“Cuộc sống là cuộc sống, nó không uốn theo ý tốt của chúng ta đâu, đừng lý tưởng hoá. Bởi vì ta lý tưởng hoá cho nên ta liệt người này người khác vào loại xấu. Thực ra họ chỉ là sản phẩm khách quan của cuộc sống. Nếu ta biết nhìn họ một cách thực tế, không định kiến thì ta sẽ thấy họ đều có khả năng chế ngự cái phần xấu ở họ.” - ấy là tư tưởng chủ đạo của cuốn tiểu thuyết.
“Mỗi người trong mỗi thế hệ đều cần được tẩy uế… cho nên cuộc sống yêu cầu mỗi người phải khoan dung, độ lượng với đồng loại của mình. Sự khoan dung độ lượng ấy là cần thiết, là yếu tố quyết định để mỗi người có thể vượt qua thử thách và hoàn thiện mình.”
Nhà văn bày tỏ một quan niệm sống rất nhân đạo, một chủ nghĩa nhân đạo không phải trên lý thuyết xa vời, đẹp thì có đẹp nhưng vô ích vì không thể vươn tới được, mà một chủ nghĩa nhân đạo thực tiễn, nói là thực dụng cũng được, phù hợp với kích thước, hoàn cảnh của con người.
Phía đông vườn địa đàng - đấy là cuốn truyện về con người. Nhân vật trung tâm mang cái tên Adam, con người đầu tiên của nhân loại. Với nó nhà văn muốn đặt cơ sở cho một chủ nghĩa nhân đạo hữu hiệu. Steinbeck khẳng định niềm tin vào con người, vào cuộc sống, nhưng không phải một niềm tin lý tưởng hoá. Niềm tin ấy phải là cái cây đứng chắc, bắt rễ sâu vào miếng đất thực tế có cả đất màu mỡ lẫn sỏi đá, biết tránh sỏi đá, hút màu mỡ mà sinh trái ngọt.
Hãy giữ nụ cười. Cuộc sống là cuộc sống. Nó là thế. Vậy thì nhăn nhó cau có cũng chẳng thay đổi được gì. Tốt hơn là hãy giữ lấy nụ cười. Đó là chủ nghĩa thực dụng. Nó không phải dở, hay là khác. John Steinbeck đã chọn 2 nhân vật để thuyết minh cho tư tưởng của ông. Hai con người bình thường. Dường như John Steinbeck gửi gắm một ý nghĩ vào trong sự lựa chọn của mình : một người đơn giản hồn nhiên kiểu trẻ thơ và một người đã được thừa kế, một gia tài khôn ngoan của một nền văn hoá lâu đời vào bậc nhất trên hành tinh này. Hai người gặp nhau thống nhất với nhau trong một quan niệm : chỉ có thực tiễn là chân lý.
Cuốn tiểu thuyết này chứa đựng những bi kịch về tình vợ chồng, mẹ con, anh em và tình yêu tuổi trẻ, Thiện và Ác, Tình yêu và Dục vọng, Sự sống và Cái chết.
“… Nỗi kinh hoàng lớn lao nhất của một đứa trẻ là không được thương yêu. Sự ruồng bỏ là điều mà nó sợ hãi nhất. Tôi tin rằng mọi người trên thế gian này không nhiều thì ít, đều không thích bị ruồng bỏ. Khi bị ruồng bỏ, người ta dễ sinh ra giận dữ, từ sự giận dữ đi đến tội ác để trả thù vì bị ruồng bỏ không xa mấy nữa. Đó là tất cả nguyên nhân những vụ phạm pháp của loài người. Một đứa trẻ, khi bị từ chối tình yêu mà nó khao khát, nó có thể trút hờn tủi bực tức vào cú đá một con mèo đến tắt thở rồi che dấu tội ác của mình hoặc làm những việc rồ dại khác như ăn cắp tiền để tiêu xài cho thoả thê.
Để trả thù, người ta dễ phạm từ tội ác này đến tội ác khác. Loài người chỉ là một thứ động vật dễ phạm tội. Theo tôi nghĩ, chuyện cổ tích xưa và kinh khủng này rất quan trọng, bởi vì nó tiêu biểu cho tâm hồn của con người, những tâm hồn bị ruồng bỏ, bí mật hay phạm tội…”
Một cuốn tiểu thuyết đầy tính nhân văn mà nó đã được đọc
Sưu tầm