Hai thuộc tính của hàng hoá là giá trị và giá trị sử dụng. Giá trị được thực hiện trước, thông qua lao động và lưu thông, giá trị sử dụng được thực hiện sau thông qua tiêu dùng.
Có thể vận dụng lý thuyết này đối với nền kinh tế hàng hoá ở nước ta như sau:
Trước hết là giá trị hàng hoá, cần tăng cường cơ sở hạ tầng về giao thông sao cho nguyên liệu đến nhà máy nhanh nhất, thuận tiện nhất.
Mở các nhà máy ở gần khu nguyên liệu để việc vận chuyển nguyên liệu được thực hiện dễ dàng. Ví dụ, việc đặt nhà máy lọc dầu ở Dung Quất không hợp lý lắm vì nó xa khu nguyên liệu là Vũng Tàu. (Tất nhiên người ta làm vậy là có lý do khác, ở đây chúng ta đang xét về việc vận dụng lý thuyết trên).
Hình thành nên các chuỗi sản xuất giúp giảm giá thành nguyên liệu.
Tập trung khai thác tốt các thế mạnh như khai thác và chế biến thuỷ sản, nhằm tăng giá trị cho hàng hoá.
Mở rộng đường sá, chú ý đến việc vận chuyển thành phẩm đến nơi tiêu thụ.
Đào tạo công nhân lành nghề và chuyên sâu nhằm tăng giá trị cho hàng hoá.
Thứ hai, về giá trị sử dụng:
Tăng cường khảo sát về nhu cầu sử dụng của người dân, sản xuất những sản phẩm có giá trị sử dụng cao.
Không ngừng mở rộng thị trường lên các tỉnh miền núi.
Tạo môi trường kinh doanh thông thoáng, cạnh tranh lành mạnh, tránh độc quyền hàng hoá.