T
Tuyền Nguyễn
Guest
Tôi không khóc
Có câu nói: “Mây là của trời – hãy để gió mang đi.”
Chuyện ai kể mà nghe, lời ai thấu mà thưa, cứ lê bước dài về con phố vắng rồi va đập vào những thứ không hình dạng – tưởng quên.
Buồn mang trao đổi về thương hại, vốn đã hạnh phúc có ai bán mà mua. Em òa khóc khi năm tháng trôi nhanh quá, mãi nhặt nhanh niềm đau em quên cả nắng, lạc cả mưa, cứ loay hoay tìm chỗ nhét vừa một trái tim bị vỡ.
Vì ngày ấy, chẳng có gì là đủ để ôm siết, chẳng có gì là vừa để ngừng đợi mong.
Vì ngày ấy, phải thêm rất nhiều để thành yêu, còn bây giờ phải bỏ đi rất nhiều để chấm dứt.
Mãi không yêu được một người trọn vẹn.
Lá xanh nối tiếp những cọng vàng rơi xuống mặt đất vô tâm không báo trước.
Thế nên mây theo gió đi rồi, thỉnh thoảng em ướt – nắng – khô – mưa.
Có câu nói: “Mây là của trời – hãy để gió mang đi.”
Chuyện ai kể mà nghe, lời ai thấu mà thưa, cứ lê bước dài về con phố vắng rồi va đập vào những thứ không hình dạng – tưởng quên.
Buồn mang trao đổi về thương hại, vốn đã hạnh phúc có ai bán mà mua. Em òa khóc khi năm tháng trôi nhanh quá, mãi nhặt nhanh niềm đau em quên cả nắng, lạc cả mưa, cứ loay hoay tìm chỗ nhét vừa một trái tim bị vỡ.
Vì ngày ấy, chẳng có gì là đủ để ôm siết, chẳng có gì là vừa để ngừng đợi mong.
Vì ngày ấy, phải thêm rất nhiều để thành yêu, còn bây giờ phải bỏ đi rất nhiều để chấm dứt.
Mãi không yêu được một người trọn vẹn.
Lá xanh nối tiếp những cọng vàng rơi xuống mặt đất vô tâm không báo trước.
Thế nên mây theo gió đi rồi, thỉnh thoảng em ướt – nắng – khô – mưa.
Sửa lần cuối: