D
DOO DOO
Guest
Khi những con đường không thể dẫn anh về với ngày xưa – nơi anh và em đã một lần vô tình bước chân qua khỏi nỗi nhớ
Khi anh trở về tìm lại bàn tay không còn nắm thật chặt tay anh nữa,
chỉ còn nghe đâu đó trong gió tiếng cười như hời hợt của em.
Những con đường trải bằng ký ức bao giờ cũng dài thêm,
dẫu anh có đi trọn bằng hết kỷ niệm đã qua cũng chỉ thấy phía xa một miền hun hút mắt…
Niềm tin không đủ gượng dậy mỗi lần trái tim khẽ thắt trong lồng ngực; anh chật vật một mình trong cái nhìn dò dẫm của thời gian.
Không còn em, mọi con đường đều dẫn về vắng ngắt điêu hoang;
yêu thương lầm lũi như mặt trời ngày tàn phải trả giá cho một lần cùng bình minh thức sáng;
anh lầm lũi hồ nghi về tất cả bước chân mình cùng qua phải chăng là xứng đáng?
dẫu Thương – dẫu Giận vô cùng rồi tất cả cũng lầm lũi trở về với đúng nghĩa “bằng không…”
Đã chẳng dễ gì gặp lại giữa tám triệu người tất tả trên phố đông,
nói chỉ tình cờ chạm mặt trên những con đường mà chỉ riêng một người còn nhớ đến!?
Anh vẫn một mình bước tiếp ở ngã đường hoang hoải yêu thương đã vắng đi vòng tay em trìu mến,
vẫn sợ nỗi nhớ sẽ có lúc lơ đễnh
và niềm quên buộc mình phải buông hẳn ngày xưa.
Nên luôn canh cánh hỏi lòng liệu cố chấp như thế đã đủ hay chưa?
liệu những cơn mơ có so vừa cho mỗi lần thức giấc,
để ngờ vực tin vào những điều tự nhủ rằng rất thật
“em vẫn còn gần dù ngày cũ đã sang trang…”
Thôi thì cứ nặng lòng với những viên mãn dở dang
những ngụy tạo miễn sao còn đong đủ niềm vui cho mình tiếp tục bước
Giấc mơ anh dẫu hoang đường nhưng không sao khác được
bởi chỉ có thể dẫn anh về với những con đường lúc trước cùng em!
Khép mắt cùng đêm, mơ giấc thật êm
và tin vào những điều hoang đường rằng những con đường hoang sẽ một ngày choàng tỉnh để nhận ra người thương cũ thân quen
là lúc, anh gặp lại em…
Khi anh trở về tìm lại bàn tay không còn nắm thật chặt tay anh nữa,
chỉ còn nghe đâu đó trong gió tiếng cười như hời hợt của em.
Những con đường trải bằng ký ức bao giờ cũng dài thêm,
dẫu anh có đi trọn bằng hết kỷ niệm đã qua cũng chỉ thấy phía xa một miền hun hút mắt…
Niềm tin không đủ gượng dậy mỗi lần trái tim khẽ thắt trong lồng ngực; anh chật vật một mình trong cái nhìn dò dẫm của thời gian.
Không còn em, mọi con đường đều dẫn về vắng ngắt điêu hoang;
yêu thương lầm lũi như mặt trời ngày tàn phải trả giá cho một lần cùng bình minh thức sáng;
anh lầm lũi hồ nghi về tất cả bước chân mình cùng qua phải chăng là xứng đáng?
dẫu Thương – dẫu Giận vô cùng rồi tất cả cũng lầm lũi trở về với đúng nghĩa “bằng không…”
Đã chẳng dễ gì gặp lại giữa tám triệu người tất tả trên phố đông,
nói chỉ tình cờ chạm mặt trên những con đường mà chỉ riêng một người còn nhớ đến!?
Anh vẫn một mình bước tiếp ở ngã đường hoang hoải yêu thương đã vắng đi vòng tay em trìu mến,
vẫn sợ nỗi nhớ sẽ có lúc lơ đễnh
và niềm quên buộc mình phải buông hẳn ngày xưa.
Nên luôn canh cánh hỏi lòng liệu cố chấp như thế đã đủ hay chưa?
liệu những cơn mơ có so vừa cho mỗi lần thức giấc,
để ngờ vực tin vào những điều tự nhủ rằng rất thật
“em vẫn còn gần dù ngày cũ đã sang trang…”
Thôi thì cứ nặng lòng với những viên mãn dở dang
những ngụy tạo miễn sao còn đong đủ niềm vui cho mình tiếp tục bước
Giấc mơ anh dẫu hoang đường nhưng không sao khác được
bởi chỉ có thể dẫn anh về với những con đường lúc trước cùng em!
Khép mắt cùng đêm, mơ giấc thật êm
và tin vào những điều hoang đường rằng những con đường hoang sẽ một ngày choàng tỉnh để nhận ra người thương cũ thân quen
là lúc, anh gặp lại em…