benoinhieu_kg
New member
- Xu
- 40
Cách đây 12 năm, cô bé Trần Thị Hoan đã chạy theo mẹ khi lần đầu tiên được đưa đến làng Hòa Bình, bệnh viện Từ Dũ, TP.HCM. Nay những bước đi của Hoan đã cứng cáp hơn nhiều, đôi chân tật nguyền đã đưa em tự tin bước vào giảng đường Đại học, trở thành sinh viên năm thứ nhất khoa Công nghệ thông tin, Đại học Huflit với sức học được bạn bè và thầy cô công nhận.
Học tập với người bình thường đã là vất vả, nhưng với một cô bé bị nhiễm chất độc da cam chỉ còn một tay như Hoan thì còn khó gấp trăm lần. Chính lá thư từ những người bạn phương xa, đặc biệt là những lá thư của Hạnh - người bạn đầu tiên qua thư, khuyên em về giá trị thực sự của một con người chính là ở tâm hồn, đã giúp Hoan tự tin hơn trong cuộc sống, nỗ lực phấn đấu thi đua học tập với các bạn.
Còn chị Bùi Thị Nguyên, mẹ của Hoan, vốn chỉ có một mong ước giản dị là con mình sẽ có được đôi chân để đi lại như người bình thường, nay không khỏi tự hào khi đứa con gái nhỏ tật nguyền đang từng ngày phấn đấu vượt qua số phận.
Điều khiến mọi người cảm phục ở Trần Thị Hoan không chỉ ở nỗ lực vượt qua nỗi đau da cam để sống có ích, mà còn ở suy nghĩ chín chắn về hạnh phúc của em. Hoan ý thức rõ, mình vẫn còn hạnh phúc hơn nhiều người khác. 60 đứa trẻ bị nhiễm chất độc da cam ở làng Hòa Bình, nhiều em đã bị cha mẹ chối bỏ, nhưng trong các em vẫn tồn tại một tâm hồn khao khát được sống, khao khát được yêu thương. Những nụ cười tươi luôn nở trên môi các em - dù tật nguyền.
Đối với Trần Thị Hoan, điều ý nghĩa nhất hiện nay không chỉ là nỗ lực học tập, mà còn phải làm sao thổi bùng khao khát sống ấy trong những đứa trẻ tật nguyền như em, giúp chúng có thêm niềm tin và nghị lực trong cuộc sống. Đúng như Hoan đã từng viết trong nhật ký: "Những người xung quanh - có người tốt, có người xấu, chỉ mong người nào cũng hiểu hơn về khát khao của tôi, khát khao của một người khuyết tật".
Học tập với người bình thường đã là vất vả, nhưng với một cô bé bị nhiễm chất độc da cam chỉ còn một tay như Hoan thì còn khó gấp trăm lần. Chính lá thư từ những người bạn phương xa, đặc biệt là những lá thư của Hạnh - người bạn đầu tiên qua thư, khuyên em về giá trị thực sự của một con người chính là ở tâm hồn, đã giúp Hoan tự tin hơn trong cuộc sống, nỗ lực phấn đấu thi đua học tập với các bạn.
Còn chị Bùi Thị Nguyên, mẹ của Hoan, vốn chỉ có một mong ước giản dị là con mình sẽ có được đôi chân để đi lại như người bình thường, nay không khỏi tự hào khi đứa con gái nhỏ tật nguyền đang từng ngày phấn đấu vượt qua số phận.
Điều khiến mọi người cảm phục ở Trần Thị Hoan không chỉ ở nỗ lực vượt qua nỗi đau da cam để sống có ích, mà còn ở suy nghĩ chín chắn về hạnh phúc của em. Hoan ý thức rõ, mình vẫn còn hạnh phúc hơn nhiều người khác. 60 đứa trẻ bị nhiễm chất độc da cam ở làng Hòa Bình, nhiều em đã bị cha mẹ chối bỏ, nhưng trong các em vẫn tồn tại một tâm hồn khao khát được sống, khao khát được yêu thương. Những nụ cười tươi luôn nở trên môi các em - dù tật nguyền.
Đối với Trần Thị Hoan, điều ý nghĩa nhất hiện nay không chỉ là nỗ lực học tập, mà còn phải làm sao thổi bùng khao khát sống ấy trong những đứa trẻ tật nguyền như em, giúp chúng có thêm niềm tin và nghị lực trong cuộc sống. Đúng như Hoan đã từng viết trong nhật ký: "Những người xung quanh - có người tốt, có người xấu, chỉ mong người nào cũng hiểu hơn về khát khao của tôi, khát khao của một người khuyết tật".
Nguồn Tin: VTV