Kuin Sukoagoa
Yêu
- Xu
- 0
Đừng đong đo cân đếm tình bạn
Tôi có thể viết bao nhiêu chữ với blog này? Khoảng trên 5 ngàn kí tự, nhưng chừng ấy là chưa thấm được so với số lương chữ tôi viết hằng ngày, hằng tuần, nhiều nhiều lắm. Tôi có thể lấy bao nhiêu kí tự từ bạn? Không một kí tự nào. Nhưng tôi lấy được từ bạn một chút ít thời gian, khoảng 2 hoặc 3 phút khi bạn đọc những dòng này. Tôi lời rồi nhé. Nhưng đó là sự ngụy biện!. Tôi bỏ khoảng chừng chục phút để suy nghĩ và viết hoàn chỉnh bài này, trong khi lấy được của bạn chừng 3p. À, 7 phút còn lại, tôi lỗ rồi Chuyện bạn bè cũng vậy, nếu tôi đong đo không kĩ thì thể nào tôi cũng mất nhiều hơn là được. Nhưng khi mục đích của tôi chỉ để được nhận, được cái gì đó từ bạn bè: kẹo nè, hoa hồng nè, bài vở, tiền bạc, hay tình cảm, mục đích đó sẽ không bao giờ đạt tới được bởi cái giá phải trả sẽ đắt, đắt hơn cái mà tôi nhận được. Tôi muốn kẹo, tôi phải trả cho bạn tôi một vài cây kẹo, hay thứ gì đó tương đương. Bạn thấy là ở ví dụ trên tôi chứng minh tôi lỗ những 7p chỉ để lời 3p của bạn chứ? Nó đấy. Tôi sẽ mất 7 cây kẹo chỉ để lấy của bạn 3 cây kẹo mà thôi Cuộc sống là vậy, bạn không thể đong đo cân đếm, nhất là trong mối quan hệ bạn bè. Bạn càng đong đếm, bạn càng muốn ở một mình: ở với chúng nó chỉ toàn mình lỗ thôi. Và khi ở một mình, bạn có còn là bạn?Tôi dạo qua nhiều blog, nhiều nickname và nhiều cái thấy vui nhộn quá: họ muốn ở một mình và trả thù đời. Ở một mình đây là cô đơn. Tại sao bạn lại muốn bị dìm trong cô đơn và sự im lặng đến như thế chứ? Xung quanh bạn có vô vàn thứ làm bạn phải chú ý tới, bạn dán căng mắt vào màn hình, rê chuột khắp 4 góc cái Desktop và tự nhủ: mình đang muốn yên tịnh. Bạn nhắn với mọi người: tôi muốn ở yên một chỗ, tôi đang cô đơn…trong khi bạn thực sự cần ai đó hiểu cái gì đó sâu trong bạn, sâu tuốt mị mị trong tim mình… Yên tĩnh có thể ở mọi nơi, chỉ cần bạn ngừng suy nghĩ về mọi vấn đề, hãy để mọi thứ trôi qua bên cạnh bạn, và bạn nhìn nó, nhìn, chứ không suy nghĩ, một vài giây thôi, khoảng 6 giây, hay 10 giây nếu bạn thích. Và bạn sẽ thấy điều gì đó vui vui và hiền lành ở chúng. Yên tĩnh ở sâu trong bạn, ở ngay trong bạn, không cần ai cho bạn sự yên tĩnh, không cần tìm kiếm nó, nghỉ ngơi tí đi, và bạn thấy yên tĩnh ngay. Sự im lặng bên ngoài cho bạn cảm giác rờn rợn, còn sự yên tĩnh bên trong cho bạn cảm giác bình yên, an toàn. Khi bạn thấy rờn rợn, bạn cần ai đó để chia sẻ nỗi sợ hãi, còn khi bạn cảm thấy an toàn, bạn không cần ai nữa, nếu có, thì bạn chỉ muốn chia sẻ sự bình yên này cho người khác mà thôi. Nghe tôi đi, bạn luôn muốn chia sẻ những thứ tốt đẹp cho mọi người. Khi xung quanh im lặng, bạn còn đong đếm nữa không? Bạn chưa có gì hết và bạn rất, rất cần ai đó. Bạn đếm xem mình đã có gì, và định cho người ta những gì để bù lại sự cô đơn. Nhưng bạn chưa có và làm sao cho đây? Rắc rối to khi bạn không có mà lại muốn cho, muốn được nhận khi mình không cho gì hết. Khi xung quanh bạn bình yên, bạn thấy an toàn, và không còn đong đếm nữa. Mọi thứ, bạn có thể chia sẻ niềm vui này cho bất cứ ai, và nhận lấy niềm vui. Bạn có lỗ không khi làm như thế? Khi bạn cho và nhận lại? Lúc bạn không còn đong đếm mình lời mình lỗ bao nhiêu nữa, lúc đó bạn sẽ luôn thấy mình đầy đủ. Để tôi nói nhỏ nhé, bạn chỉ cần 1 cây kẹo để mút thôi, và khi bạn cho người ta những 7 cây kẹo, họ trao lại bạn 3 cây, quá đủ (và có thừa) để bạn mút rồi! Nhỡ họ không cho bạn thì sao? Không đâu. Khi sự bình yên làm bạn sung sướng tới mức cho mọi người nhiều tình cảm, bạn luôn nhận thấy cũng ngần ấy (hay hơn) tình cảm dạt dào trở về với cội nguồn, về với trái tim của bạn. Đừng đong đo cân đếm trong tình bạn, bạn nhé.
Sưu tầm.
Tôi có thể viết bao nhiêu chữ với blog này? Khoảng trên 5 ngàn kí tự, nhưng chừng ấy là chưa thấm được so với số lương chữ tôi viết hằng ngày, hằng tuần, nhiều nhiều lắm. Tôi có thể lấy bao nhiêu kí tự từ bạn? Không một kí tự nào. Nhưng tôi lấy được từ bạn một chút ít thời gian, khoảng 2 hoặc 3 phút khi bạn đọc những dòng này. Tôi lời rồi nhé. Nhưng đó là sự ngụy biện!. Tôi bỏ khoảng chừng chục phút để suy nghĩ và viết hoàn chỉnh bài này, trong khi lấy được của bạn chừng 3p. À, 7 phút còn lại, tôi lỗ rồi Chuyện bạn bè cũng vậy, nếu tôi đong đo không kĩ thì thể nào tôi cũng mất nhiều hơn là được. Nhưng khi mục đích của tôi chỉ để được nhận, được cái gì đó từ bạn bè: kẹo nè, hoa hồng nè, bài vở, tiền bạc, hay tình cảm, mục đích đó sẽ không bao giờ đạt tới được bởi cái giá phải trả sẽ đắt, đắt hơn cái mà tôi nhận được. Tôi muốn kẹo, tôi phải trả cho bạn tôi một vài cây kẹo, hay thứ gì đó tương đương. Bạn thấy là ở ví dụ trên tôi chứng minh tôi lỗ những 7p chỉ để lời 3p của bạn chứ? Nó đấy. Tôi sẽ mất 7 cây kẹo chỉ để lấy của bạn 3 cây kẹo mà thôi Cuộc sống là vậy, bạn không thể đong đo cân đếm, nhất là trong mối quan hệ bạn bè. Bạn càng đong đếm, bạn càng muốn ở một mình: ở với chúng nó chỉ toàn mình lỗ thôi. Và khi ở một mình, bạn có còn là bạn?Tôi dạo qua nhiều blog, nhiều nickname và nhiều cái thấy vui nhộn quá: họ muốn ở một mình và trả thù đời. Ở một mình đây là cô đơn. Tại sao bạn lại muốn bị dìm trong cô đơn và sự im lặng đến như thế chứ? Xung quanh bạn có vô vàn thứ làm bạn phải chú ý tới, bạn dán căng mắt vào màn hình, rê chuột khắp 4 góc cái Desktop và tự nhủ: mình đang muốn yên tịnh. Bạn nhắn với mọi người: tôi muốn ở yên một chỗ, tôi đang cô đơn…trong khi bạn thực sự cần ai đó hiểu cái gì đó sâu trong bạn, sâu tuốt mị mị trong tim mình… Yên tĩnh có thể ở mọi nơi, chỉ cần bạn ngừng suy nghĩ về mọi vấn đề, hãy để mọi thứ trôi qua bên cạnh bạn, và bạn nhìn nó, nhìn, chứ không suy nghĩ, một vài giây thôi, khoảng 6 giây, hay 10 giây nếu bạn thích. Và bạn sẽ thấy điều gì đó vui vui và hiền lành ở chúng. Yên tĩnh ở sâu trong bạn, ở ngay trong bạn, không cần ai cho bạn sự yên tĩnh, không cần tìm kiếm nó, nghỉ ngơi tí đi, và bạn thấy yên tĩnh ngay. Sự im lặng bên ngoài cho bạn cảm giác rờn rợn, còn sự yên tĩnh bên trong cho bạn cảm giác bình yên, an toàn. Khi bạn thấy rờn rợn, bạn cần ai đó để chia sẻ nỗi sợ hãi, còn khi bạn cảm thấy an toàn, bạn không cần ai nữa, nếu có, thì bạn chỉ muốn chia sẻ sự bình yên này cho người khác mà thôi. Nghe tôi đi, bạn luôn muốn chia sẻ những thứ tốt đẹp cho mọi người. Khi xung quanh im lặng, bạn còn đong đếm nữa không? Bạn chưa có gì hết và bạn rất, rất cần ai đó. Bạn đếm xem mình đã có gì, và định cho người ta những gì để bù lại sự cô đơn. Nhưng bạn chưa có và làm sao cho đây? Rắc rối to khi bạn không có mà lại muốn cho, muốn được nhận khi mình không cho gì hết. Khi xung quanh bạn bình yên, bạn thấy an toàn, và không còn đong đếm nữa. Mọi thứ, bạn có thể chia sẻ niềm vui này cho bất cứ ai, và nhận lấy niềm vui. Bạn có lỗ không khi làm như thế? Khi bạn cho và nhận lại? Lúc bạn không còn đong đếm mình lời mình lỗ bao nhiêu nữa, lúc đó bạn sẽ luôn thấy mình đầy đủ. Để tôi nói nhỏ nhé, bạn chỉ cần 1 cây kẹo để mút thôi, và khi bạn cho người ta những 7 cây kẹo, họ trao lại bạn 3 cây, quá đủ (và có thừa) để bạn mút rồi! Nhỡ họ không cho bạn thì sao? Không đâu. Khi sự bình yên làm bạn sung sướng tới mức cho mọi người nhiều tình cảm, bạn luôn nhận thấy cũng ngần ấy (hay hơn) tình cảm dạt dào trở về với cội nguồn, về với trái tim của bạn. Đừng đong đo cân đếm trong tình bạn, bạn nhé.
Sưu tầm.