Nó đang tự hỏi "Nó đang làm gì vậy nhĩ ??"
Viết xàm xàm cái gì thế này
Nhật kí
Phải chăng nó đang viết "Nhật kí"
Ôi
Ngạc nhiên thật đấy
COn người như nó mà cũng biết viết Nhật Kí nữa cơ đấy
Có lẽ ai đó sẽ bảo là tôi Khùng
Vì tôi tự nói, tự hỏi và tự chửi mình
Ừm
Tôi chấp nhận
Con người tôi là vậy mà
...[Thoáng]...
Bỗng mún viết 1 cái gì đó sau cơn mưa
Chả biết là mình sẽ viết gì
Nhưng chỉ đơn giản là mún viết
Thế thôi
Văn từ của nó ko đc hay
Đầu óc của nó thì chậm chạp
Con người nó thì lệch lạc với những con người khác
Nó chả giống ai cả
Nó lạnh, nó điêu, nó điên và nó...
Chẳng thể nói hết đc về nó
Nhìu quá...
Mà cũng chả phải là những từ "Tốt đẹp" gì
Nên thôi
Nó ko nói thì sẽ tốt hơn
Tự để người khác nhận xét về nó đi
Vậy nó sẽ ko phải nghĩ ngợi nữa
...[Mặc]....
...[Nó ko cần]...
Nó mệt mỏi
Nó chán nản
Nó sợ
QUá nhìu thứ
Để nó phải lo nghĩ
...[Mưa]...
Nó bắt đầu yêu mưa từ lúc nào ko biết
...[Cảm xúc]...
...[Quá khứ]...
...[Hiện tại]...
...[Cuộc sống]...
...[Con người]...
...[...]...
Tất cả đều hiện lên trong đầu nó
Nó hồi tưởng
Nó suy nghĩ
Nó nhớ
Nó cười chế nhạo
Nó cười hạnh phúc
Nó gượng cười
Rồi....Nó lại khóc
Nó chầm chậm lướt đi trên con đường đó
Ngắm nhìn mọi vật xung quanh
Nó thấy...
Thấy tất cả mọi thứ đang...sống, đang hiện diện trước mắt nó
Một đứa bé đang tung tăng nô đùa dưới cơn mưa
Nụ cười của cô bé ấy....
Nó nhìn mà "thèm"
Nó "thèm" nó đc cười "hạnh phúc" như thế
Nó "thèm" nó đc cười ko chút gượng gạo, ko chút đắn đo và ko chút giả dối
Nhưng khó quá
Nó ko thế
Nó "ướt"...
Tất cả
Như đang rất vội vã để né tránh cơn mưa, để mau về đến nhà dùng bữa tối
Còn nó ???
Chậm thôi
Nó mún hứng hết cả cơn mưa vào mặt
Nó mún nó ướt
Nó mún cái "tát" đau điếng người của giọt mưa
Nó mún cái lạnh thấu sương của gió
Nó mún....
"Chết"
Hài không nào
Thế đấy
Nói thế thôi :">
Có bao giờ nó làm đc đâu
Đó là cách nó vơi đi 1 chút
1 chút hụt hẫng, 1 chút đau, 1 chút nỗi bùn và 1 chút nước mắt
Hoà vào thành nhìu hơn "1 chút" sự nhẹ nhõm
Hiện tại nó mệt mỏi nhìu quá
Nó sợ phải đối diện nữa rồi
Nó cảm thấy mình lun "lạc lõng" giữa bao người
Khi người ta nói thì nó lại im lặng vì nó biết nó ko có chỗ để chen vào
Khi người ta nhục mạ nó thì nó im lặng vì nó biết nó ko có quyền cãi lại
Khi người ta bước đi thì nó chỉ có thể dõi theo bước chân của họ vì nó biết nó lun là người chờ đợi
Khi người ta tay trong tay thì nó bùn và hụt hẫng vì nó biết nó ko có quyền đc yêu
Khi người ta hạnh phúc thì lúc đó nó lại đang rất đau khổ vì nó biết nó ko xứng đáng để có đc hạnh phúc "thật sự"
Khi người ta....
Quá nhìu rồi
Nó ko có rất nhìu
Nó thiếu thốn
Và nó "cần"
Rất "cần"
Nhưng ai sẽ cho nó đây
Và "cho" theo nghĩa nào thì cũng chưa biết đc
Nó ko dám nhận vì nó biết sẽ chả ai cho nó đâu
1 chút thương hại cũng ko lun mà
Trớ trêu quá nhĩ
Người ta bảo cho đi để rồi nhận lại
Nhưng nó đã cho rất nhìu
Nó ko cần nhận lại nhìu như vậy đâu
Nhưng "cho" nó lại 1 chút đc ko ???
Nó rất "cần"
Nó khó chịu lắm
Nó đau lắm
Nhưng nó chịu đựng
Nó quen rồi...
Nó biết là nó ko đáng để nhận đc gì từ bất cứ ai
Nhưng sao nó vẫn cứ tiếp tục cho thế này
Nó có "ngốc" quá ko
Ai làm gì cũng sẽ phải có lợi cho mình
Nhưng nó thì ko
Nó ko thể
Nó chỉ biết làm theo trái tim nó
Nó làm theo bản tính của nó
Thế đấy.....
Cho nó hõi bạn 1 câu đc ko
Nếu bạn cho ngta quá nhìu, rất nhìu là đằng khác
Nhưng bạn lại chẳng nhận đc gì từ họ
Thì bạn sẽ nghĩ gì
Bạn có tiếp tục cho hay là dừng lại
Bẻ sang hướng khác để "cho" có "lợi nhuận"
Hay lại tiếp tục "cho" mà ko cần "Nhận" dù là 1 chút
Cám ơn đã đọc cái bài Nhảm Nhí này
Bạn đọc đến đây chắc là nổi khùng lên rồi phải ko
Nếu đọc rồi thì tloi` dùm nó đi
Nó mong câu tl từ mỗi người
Chửi nó cũng đc
Nhưng hãy tloi` nhé
Cám ơn
Viết xàm xàm cái gì thế này
Nhật kí
Phải chăng nó đang viết "Nhật kí"
Ôi
Ngạc nhiên thật đấy
COn người như nó mà cũng biết viết Nhật Kí nữa cơ đấy
Có lẽ ai đó sẽ bảo là tôi Khùng
Vì tôi tự nói, tự hỏi và tự chửi mình
Ừm
Tôi chấp nhận
Con người tôi là vậy mà
...[Thoáng]...
Bỗng mún viết 1 cái gì đó sau cơn mưa
Chả biết là mình sẽ viết gì
Nhưng chỉ đơn giản là mún viết
Thế thôi
Văn từ của nó ko đc hay
Đầu óc của nó thì chậm chạp
Con người nó thì lệch lạc với những con người khác
Nó chả giống ai cả
Nó lạnh, nó điêu, nó điên và nó...
Chẳng thể nói hết đc về nó
Nhìu quá...
Mà cũng chả phải là những từ "Tốt đẹp" gì
Nên thôi
Nó ko nói thì sẽ tốt hơn
Tự để người khác nhận xét về nó đi
Vậy nó sẽ ko phải nghĩ ngợi nữa
...[Mặc]....
...[Nó ko cần]...
Nó mệt mỏi
Nó chán nản
Nó sợ
QUá nhìu thứ
Để nó phải lo nghĩ
...[Mưa]...
Nó bắt đầu yêu mưa từ lúc nào ko biết
...[Cảm xúc]...
...[Quá khứ]...
...[Hiện tại]...
...[Cuộc sống]...
...[Con người]...
...[...]...
Tất cả đều hiện lên trong đầu nó
Nó hồi tưởng
Nó suy nghĩ
Nó nhớ
Nó cười chế nhạo
Nó cười hạnh phúc
Nó gượng cười
Rồi....Nó lại khóc
Nó chầm chậm lướt đi trên con đường đó
Ngắm nhìn mọi vật xung quanh
Nó thấy...
Thấy tất cả mọi thứ đang...sống, đang hiện diện trước mắt nó
Một đứa bé đang tung tăng nô đùa dưới cơn mưa
Nụ cười của cô bé ấy....
Nó nhìn mà "thèm"
Nó "thèm" nó đc cười "hạnh phúc" như thế
Nó "thèm" nó đc cười ko chút gượng gạo, ko chút đắn đo và ko chút giả dối
Nhưng khó quá
Nó ko thế
Nó "ướt"...
Tất cả
Như đang rất vội vã để né tránh cơn mưa, để mau về đến nhà dùng bữa tối
Còn nó ???
Chậm thôi
Nó mún hứng hết cả cơn mưa vào mặt
Nó mún nó ướt
Nó mún cái "tát" đau điếng người của giọt mưa
Nó mún cái lạnh thấu sương của gió
Nó mún....
"Chết"
Hài không nào
Thế đấy
Nói thế thôi :">
Có bao giờ nó làm đc đâu
Đó là cách nó vơi đi 1 chút
1 chút hụt hẫng, 1 chút đau, 1 chút nỗi bùn và 1 chút nước mắt
Hoà vào thành nhìu hơn "1 chút" sự nhẹ nhõm
Hiện tại nó mệt mỏi nhìu quá
Nó sợ phải đối diện nữa rồi
Nó cảm thấy mình lun "lạc lõng" giữa bao người
Khi người ta nói thì nó lại im lặng vì nó biết nó ko có chỗ để chen vào
Khi người ta nhục mạ nó thì nó im lặng vì nó biết nó ko có quyền cãi lại
Khi người ta bước đi thì nó chỉ có thể dõi theo bước chân của họ vì nó biết nó lun là người chờ đợi
Khi người ta tay trong tay thì nó bùn và hụt hẫng vì nó biết nó ko có quyền đc yêu
Khi người ta hạnh phúc thì lúc đó nó lại đang rất đau khổ vì nó biết nó ko xứng đáng để có đc hạnh phúc "thật sự"
Khi người ta....
Quá nhìu rồi
Nó ko có rất nhìu
Nó thiếu thốn
Và nó "cần"
Rất "cần"
Nhưng ai sẽ cho nó đây
Và "cho" theo nghĩa nào thì cũng chưa biết đc
Nó ko dám nhận vì nó biết sẽ chả ai cho nó đâu
1 chút thương hại cũng ko lun mà
Trớ trêu quá nhĩ
Người ta bảo cho đi để rồi nhận lại
Nhưng nó đã cho rất nhìu
Nó ko cần nhận lại nhìu như vậy đâu
Nhưng "cho" nó lại 1 chút đc ko ???
Nó rất "cần"
Nó khó chịu lắm
Nó đau lắm
Nhưng nó chịu đựng
Nó quen rồi...
Nó biết là nó ko đáng để nhận đc gì từ bất cứ ai
Nhưng sao nó vẫn cứ tiếp tục cho thế này
Nó có "ngốc" quá ko
Ai làm gì cũng sẽ phải có lợi cho mình
Nhưng nó thì ko
Nó ko thể
Nó chỉ biết làm theo trái tim nó
Nó làm theo bản tính của nó
Thế đấy.....
Cho nó hõi bạn 1 câu đc ko
Nếu bạn cho ngta quá nhìu, rất nhìu là đằng khác
Nhưng bạn lại chẳng nhận đc gì từ họ
Thì bạn sẽ nghĩ gì
Bạn có tiếp tục cho hay là dừng lại
Bẻ sang hướng khác để "cho" có "lợi nhuận"
Hay lại tiếp tục "cho" mà ko cần "Nhận" dù là 1 chút
Cám ơn đã đọc cái bài Nhảm Nhí này
Bạn đọc đến đây chắc là nổi khùng lên rồi phải ko
Nếu đọc rồi thì tloi` dùm nó đi
Nó mong câu tl từ mỗi người
Chửi nó cũng đc
Nhưng hãy tloi` nhé
Cám ơn