Đừng khóc

  • Thread starter Thread starter liti
  • Ngày gửi Ngày gửi

liti

New member
Nó đang tự hỏi "Nó đang làm gì vậy nhĩ ??"
Viết xàm xàm cái gì thế này
Nhật kí
Phải chăng nó đang viết "Nhật kí"
Ôi
Ngạc nhiên thật đấy
COn người như nó mà cũng biết viết Nhật Kí nữa cơ đấy

Có lẽ ai đó sẽ bảo là tôi Khùng
Vì tôi tự nói, tự hỏi và tự chửi mình
Ừm
Tôi chấp nhận
Con người tôi là vậy mà

...[Thoáng]...
Bỗng mún viết 1 cái gì đó sau cơn mưa
Chả biết là mình sẽ viết gì
Nhưng chỉ đơn giản là mún viết
Thế thôi

Văn từ của nó ko đc hay
Đầu óc của nó thì chậm chạp
Con người nó thì lệch lạc với những con người khác
Nó chả giống ai cả
Nó lạnh, nó điêu, nó điên và nó...

Chẳng thể nói hết đc về nó
Nhìu quá...
Mà cũng chả phải là những từ "Tốt đẹp" gì
Nên thôi
Nó ko nói thì sẽ tốt hơn
Tự để người khác nhận xét về nó đi
Vậy nó sẽ ko phải nghĩ ngợi nữa
...[Mặc]....
...[Nó ko cần]...

Nó mệt mỏi
Nó chán nản
Nó sợ
QUá nhìu thứ
Để nó phải lo nghĩ

...[Mưa]...

Nó bắt đầu yêu mưa từ lúc nào ko biết
...[Cảm xúc]...
...[Quá khứ]...
...[Hiện tại]...
...[Cuộc sống]...
...[Con người]...
...[...]...
Tất cả đều hiện lên trong đầu nó

Nó hồi tưởng
Nó suy nghĩ
Nó nhớ
Nó cười chế nhạo
Nó cười hạnh phúc
Nó gượng cười
Rồi....Nó lại khóc

Nó chầm chậm lướt đi trên con đường đó
Ngắm nhìn mọi vật xung quanh
Nó thấy...
Thấy tất cả mọi thứ đang...sống, đang hiện diện trước mắt nó

Một đứa bé đang tung tăng nô đùa dưới cơn mưa
Nụ cười của cô bé ấy....
Nó nhìn mà "thèm"
Nó "thèm" nó đc cười "hạnh phúc" như thế
Nó "thèm" nó đc cười ko chút gượng gạo, ko chút đắn đo và ko chút giả dối
Nhưng khó quá
Nó ko thế
Nó "ướt"...

Tất cả
Như đang rất vội vã để né tránh cơn mưa, để mau về đến nhà dùng bữa tối
Còn nó ???
Chậm thôi
Nó mún hứng hết cả cơn mưa vào mặt
Nó mún nó ướt
Nó mún cái "tát" đau điếng người của giọt mưa
Nó mún cái lạnh thấu sương của gió
Nó mún....
"Chết"

Hài không nào
Thế đấy
Nói thế thôi :">
Có bao giờ nó làm đc đâu

Đó là cách nó vơi đi 1 chút
1 chút hụt hẫng, 1 chút đau, 1 chút nỗi bùn và 1 chút nước mắt
Hoà vào thành nhìu hơn "1 chút" sự nhẹ nhõm

Hiện tại nó mệt mỏi nhìu quá
Nó sợ phải đối diện nữa rồi
Nó cảm thấy mình lun "lạc lõng" giữa bao người
Khi người ta nói thì nó lại im lặng vì nó biết nó ko có chỗ để chen vào
Khi người ta nhục mạ nó thì nó im lặng vì nó biết nó ko có quyền cãi lại
Khi người ta bước đi thì nó chỉ có thể dõi theo bước chân của họ vì nó biết nó lun là người chờ đợi
Khi người ta tay trong tay thì nó bùn và hụt hẫng vì nó biết nó ko có quyền đc yêu
Khi người ta hạnh phúc thì lúc đó nó lại đang rất đau khổ vì nó biết nó ko xứng đáng để có đc hạnh phúc "thật sự"
Khi người ta....

Quá nhìu rồi
Nó ko có rất nhìu
Nó thiếu thốn
Và nó "cần"
Rất "cần"
Nhưng ai sẽ cho nó đây
Và "cho" theo nghĩa nào thì cũng chưa biết đc
Nó ko dám nhận vì nó biết sẽ chả ai cho nó đâu
1 chút thương hại cũng ko lun mà

Trớ trêu quá nhĩ
Người ta bảo cho đi để rồi nhận lại
Nhưng nó đã cho rất nhìu
Nó ko cần nhận lại nhìu như vậy đâu
Nhưng "cho" nó lại 1 chút đc ko ???
Nó rất "cần"
Nó khó chịu lắm
Nó đau lắm
Nhưng nó chịu đựng
Nó quen rồi...
Nó biết là nó ko đáng để nhận đc gì từ bất cứ ai
Nhưng sao nó vẫn cứ tiếp tục cho thế này
Nó có "ngốc" quá ko

Ai làm gì cũng sẽ phải có lợi cho mình
Nhưng nó thì ko
Nó ko thể
Nó chỉ biết làm theo trái tim nó
Nó làm theo bản tính của nó
Thế đấy.....

Cho nó hõi bạn 1 câu đc ko
Nếu bạn cho ngta quá nhìu, rất nhìu là đằng khác
Nhưng bạn lại chẳng nhận đc gì từ họ
Thì bạn sẽ nghĩ gì
Bạn có tiếp tục cho hay là dừng lại
Bẻ sang hướng khác để "cho" có "lợi nhuận"
Hay lại tiếp tục "cho" mà ko cần "Nhận" dù là 1 chút

Cám ơn đã đọc cái bài Nhảm Nhí này
Bạn đọc đến đây chắc là nổi khùng lên rồi phải ko
Nếu đọc rồi thì tloi` dùm nó đi
Nó mong câu tl từ mỗi người
Chửi nó cũng đc
Nhưng hãy tloi` nhé
Cám ơn
 
Dạo này mệt mỏi lắm. Có gì đó làm cho nó phải khóc, làm cho nó phải nghĩ ngợi rất nhìu. Nó không muốn chút nào, nó ko muốn phải sống trong cái thế giới lúc nào cũng đầy sự u ám. Nhưng mà....làm sao để nó thoát khỏi đây khi mà cuộc sống luôn "đối xử" với nó 1 cách ko công bằng như thế....

Nó mệt lắm. Ngày nào nó cũng khóc, ngày nào đầu nó cũng muốn nổ tung với vô vàn cái ý nghĩ ngu ngốc nào đó trong đầu. Nó thực sự rất mệt, ko muốn dừng lại nhưng ko được nữa rồi. Có gì đó đã ko cho phép nó làm điều đó. Có cái gì đó làm cho nó Đau, Đau đến phát khóc, Đau đến phát điên và .... Đau 1 cách ngu ngốc, tệ hại nhất

Câu chuyện đời nó chả giống ai cả, chả ra cái gì cả. Nó phải tiếp nhận tất cả: nhịn nhục, chịu đựng, gượng "cười" chỉ để "sống qua ngày". Thế đấy, cuộc sống của nó chỉ vỏn vẹn có nhiu đó thôi đấy. Nó mệt mỏi, nó cô đơn, nó lạnh, nó khóc,...và cũng chỉ mình nó gánh chịu.....

Cuộc sống ko cho phép nó đc tự do làm bất cứ gì nó muốn. Nó cứ phải e dè, sợ sệt, đắn đo,....Nó ko dám làm vì nó sợ, nó tự ti, nó ko dám tin là nó có thể làm được. Vì nó biết dù nó có làm thì cũng sẽ chả ai động viên nó, sẽ chả ai ủng hộ nó, biết nó đang và sẽ làm gì. Thế nên nó dừng lại. Nó ko muốn tiếp tục. Nó ko muốn sống trong 1 cái thế giới mà dường như nó đang vô hình. Nó ghét cuộc sống này. Nó ghét lắm. Vì....cuộc sống này đã lấy đi của nó nhìu thứ lắm

Nó sợ sệt, nó lo lắng, nó hụt hẫng,....Nó chưa bao giờ "nếm" được cái vị của sự "hạnh phúc" là gì. Toàn là sự giả tạo, nhu nhược, khốn nạn, ti tiện, giả dối của mọi người xung quanh "dành" cho nó mà thôi. Nó ko muốn đối diện nữa, nó muốn né tránh, tất cả...Nó muốn đc yên tĩnh 1 mình, sống cho mình, ko cần phải sống vì người khác...nó ước được như vậy thì giờ đây có lẽ cuộc sống của nó sẽ tốt hơn chăng ???

Một điều ước cùng 1 câu hỏi ngớ ngẫn nhĩ . Hiện thực vẫn là như thế. Nó đã từng cố tránh né mọi thứ từ cuộc sống này. Nhưng kết quả mà nó nhận được chỉ là con số 0. Có thể có 1 chút gì đó yên tĩnh nhưng đổi lại là sự cô đơn vây trùm, sự ứ đọng của những cảm xúc mà ko thể bộc lộ được

Có 1 thời gian nó đã từng VÔ CẢM. Nó vô cảm với tất cả, Nó thờ ơ, lạnh lùng 1 cách đáng sợ. Bởi nó cố để mà hoà nhập với cái thế giới mới của nó nhưng nó làm ko được. Thực sự là quá khó đối với "con người" như nó. Và rồi nó trở nên lạnh lùng 1 cách "kiêu ngạo" , chẳng nói, chẳng rằng, cứ như là 1 con câm. Nó ko muốn nghe và cũng chả thèm nói. Nó mệt, nó biết là lời nói của nó sẽ chẳng bao giờ có giá trị đối với bất cứ ai, sẽ chả ai thèm quan tâm đến việc nó đang nói cái gì, nói về ai....nên thôi, nó thà ko nói sẽ tốt hơn, nó thà ko nói để có thể nhìn thấy được những nụ cười "nở rộ" trên khuôn mặt của người khác. Ấy vậy mà nó cảm thấy dễ chịu hơn

Cuộc sống của nó là vậy. Nó ko cảm nhận đc gì ngoài sự bất hạnh, cô đơn, lạnh lẽo và ..... . Chỉ bấy nhiu đó thôi cũng đủ tạo nên 1 "con người" hoàn toàn khác . Hiện tại nó đã thay đổi quá nhìu. Nó nói nhìu hơn trước, nó cười nhìu hơn trước và 1 điều đặc biệt là nó có nhìu "bạn" hơn trước . Cứ ngỡ như rằng cuộc sống của nó sẽ tốt hơn .....nhưng hoàn toàn ngược lại là đằn khác . Nó đang tập sống trong giả dối đấy . Nó nói nhìu hơn để mọi người ko nghĩ rằng nó "kênh kiệu", nó cười nhìu hơn để mọi người thấy rằng nó "luôn vui" , nó gặp nhìu "bạn" hơn để nó tự an ủi nó rằng :"Nó ko đơn độc". Nó tự tạo dựng cho mình 1 cuộc sống dường như tốt đẹp hơn. Nhưng có lẽ nó đang tự giết nó 1 cách "Chầm chậm" thì phải . Nhưng vậy cũng tốt, nó có thể trụ được càng lâu có thể ...

Cuộc sống không đơn giản như nó đã từng nghĩ. Quá nhìu rắc rối, quá nhìu mưu mô, xảo trá, đê tiện. Nó thực sự quá bất ngờ trước những gì đang diễn ra trước mắt nó. Nó đã từng Shock rất nặng, nó đã từng oà khóc ngay trong lớp học,....Thế đấy, cuộc sống này đã tạo nên con người này đây. Nó cảm thấy "nhục" cho bản thân nó. Nó đang tự hỏi tại sao nó lại yếu đuối quá vậy, tại sao nó lại ko kiềm chế được những cảm xúc bên trong vậy. Nó thật là quá ngu ngốc mà. Nó đã từng rất lạnh và nó ghét khi nó khóc mà bị ai đó nhìn thấy. Ấy vậy mà giờ đây nó khóc còn nhìu hơn trước. Bất cứ việc gì làm đau nó nó cũng có thể khóc. Nhục thật, nhục cho 1 con người dường như đã "chai sạn" như nó . Thật là quá ngu ngốc mà . Nó ước gì nó ko thể khóc nữa, nó muốn là 1 người mạnh mẽ, ko ai có thể làm nó khóc đc.....

Nhưng rồi thì sao chứ. Trước giờ cứ luôn đinh ninh rằng sẽ không bao giờ khóc vì 1 thằng con trai . Nó ghét con trai, nó ghét sự đê tiện, đểu cáng của họ. Ấy vậy mà giờ đây nó lại xiêu lòng đâu đó 1 thằng con trai mà chính nó còn ko biết là ai . NGhe thì có vẻ khùng thật. Nhưng đó là 1 sự thật ngu ngốc nhất mà nó từng làm. Ai đó gặp nó, ai đó thích nó và rồi ai đó yêu nó. Nó ko dám tin vào mặt mình rằng có người sẽ "thích" nó huống chi là "yêu" nó. Nó xấu xí, nó chẳng có 1 nét gì đặc biệt cả, nó lạnh, nó chìm lắm, nó ko bao giờ tin là sẽ có người nào thích nó. Rồi 1 ngày, 1 ai đó nc với nó, làm bạn với nó. Nó tâm sự, nó làm bạn và rồi nó dần thấy thích "con người" mà nó chưa 1 lần gặp mặt. Thật là điên rồ quá, ngu ngốc quá,....!!!!

Nó ko biết từ lúc nào nó đã "yêu" con người đó quá nhìu rồi. No yêu 1 cách điên cuồng, nó không thể dứt bỏ tình cảm có thể nói là "ảo tưởng" đó. Nó ko biết là nó có đang đi đúng hướng hay ko. Nó đang chờ đợi 1 cái gì đó có lẽ là trong vô vọng. Nó biết điều đó nhưng.....Ai đó ít nói nhưng lại làm cho nó thích cái tính cách đó. Ai đó bảo yêu nó nhưng ai đó lun né tránh nó, lun muốn nó buông ai đó ra. Nó mệt mõi lắm ai đó biết ko. Ai đó luôn làm cho nó phải suy nghĩ, phải đắn đo, phải tự lừa dối mình rằng ai đó sẽ ko làm vậy nữa đâu....

Nó thật ngốc mà. Ai đó làm nó "Đau" nhìu lắm, làm nó khóc nhìu lắm. Ai đó làm tổn thương nó nhưng nó vẫn cứ.....Nó chưa bao giờ đặt niềm tin, đặt tình cảm của mình vào bất cứ ai vì nó biết nó ko xứng với bất cứ ai. Nó mệt mõi lắm, nó đau khổ và tủi thân lắm. Nhưng rồi 1 ngày, có 1 ai đó đã tự đến với nó, làm nó cảm thấy nó được tôn trọng, nó còn được quan tâm và nó cảm kích điều đó lắm. Nó cứ luôn mộng tưởng rằng "Một ngày nào đó hoàng tử của mình sẽ đến" và nó cho rằng ai đó là "hoàng tử" của nó. Thật là quá ngu ngốc và lố bịch mà . Người ta đã bảo là ko thích mình, chỉ đối xử với mình như mọi người mà ....Sao giờ mình lại "đau" vì những lời nói ấy nhĩ...

SUy nghĩ nhiều lắm, đau nhìu lắm và cảm thấy tủi thân. Có lẽ nó thực sự ko xứng đáng để nhận được bất cứ thứ gì. Nó luôn thua thiệt người khác về mọi mặt. 17 năm trời nó cố gắng nhịn nhục, bước tiếp trong âm thầm, đón nhận sự "thương hại" của những ai thực sự "yêu thương" nó. Và dường như là nó lại tiếp tục nhận được sự thương hại từ ai đó rồi . Nó nghĩ như vậy. Nó bùôn, nó khóc, nó tự trách bản thân mình rằng tại sao mày lại đuợc sinh ra mà chả được cái gì nên hồn vậy . Nó chỉ biết bùôn, biết khóc rồi cười cho qua chuyện, thế thôi !!!

Mệt mõi lắm rồi, đau lắm rồi. Không muốn phải suy nghĩ nữa, không muốn phải đau nữa. Nó sợ, nó sợ 1 ngày nào đó, ai đó sẽ tiếp tục làm nó đau 1 lần nữa. Nên thôi, nó sẽ cố ko quan tâm nữa, nó sẽ "tạm quên" ai đó, làm những việc nó đáng ra phải làm trước. Nó chỉ có thể chờ đợi ai đó, chờ đợi 1 câu nói từ ai đó, chờ đợi sự quan tâm, tình cảm thực sự mà ai đó dành cho nó. Nó chỉ mong 1 ngày nào đó ai đó nhận ra đc sự "quan trọng" của nó...Nó hi vọng...bởi nó nghĩ nó cần ngta quá nhìu nên đã làm ngta ko biết tôn trọng tình cảm của nó...Nó cần thay đổi...nó phải thay đổi để ai đó đừng đối xử với nó như vậy nữa. NÓ THỰC SỰ RẤT MỆT...Nó sẽ ko từ bỏ hi vọng, nó sẽ tiếp tục yêu ai đó nhưng chỉ trong âm thầm....Nó sẽ chờ đợi 1 ngày ai đó sẽ Từ Bỏ Cái "tôi" của mình để đứng trước mặt nó và nói ra tất cả....Nó...



Mệt ngày quá nhìu cảm xúc
Không thể kiềm nén thêm được nữa
Khóc trong mưa
Buồn trong mưa
Và rồi mém chết trong mưa
Quá đủ rồi
Mệt mõi rồi
Tiếp tục cố gắng
Tiếp tục hi vọng
1 ngày.....
 

VnKienthuc lúc này

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top