su ngọc nguyễn
New member
- Xu
- 0
Trong cuộc đời của mỗi người chắc hẳn ai cũng có ít nhất 1 đứa bạn thân để chia sẻ tâm sự với mình, có thể là bạn cùng giới cũng có khi là khác giới, và cũng có lúc tình bạn tồn tại ở 2 lứa tuổi khác nhau không nhất thiết phải bằng tuổi mới trở thành bạn thân với nhau. Tôi cũng như mọi người cũng có đứa bạn thân nhưng đứa bạn này của tôi hơi đặc biệt hơn bạn của những người khác một chút tại vì đứa bạn thân này là đứa sống chung nhà với tôi, sinh ra trong cùng một giờ, từ nhỏ chúng tôi đã cùng học, cùng ăn, cùng ngủ, cùng chơi với nhau…và thậm chí chúng tôi có cùng một gương mặt và một vóc dáng.Nói đến đây chắc có lẽ mọi người cũng đã biết người bạn thân mà tôi muốn nhắc đến là ai rồi nhỉ? Đó chính là đứa em sinh đôi với tôi.
Cũng chính vì là sinh đôi nên từ nhỏ ba mẹ đã tạo cho hai chị em tôi phong cách hoàn toàn giống nhau, từ mái tóc đến quần áo, giày dép, mũ nón, trang sức…tất cả mọi thứ đều y hệt nhau. Tuy vóc dáng vẻ bề ngoài chúng tôi giống nhau như thế nhưng tính cách thì ngược lại khác hẳn nhau, mỗi đứa một tính cách riêng. Cũng vì tính cách khác nhau nên lúc nhỏ chị em chúng tôi thường xuyên chọc ghẹo, cãi vã nhau, có lúc còn đánh lộn lẫn nhau nữa. Tôi nhớ mãi lúc nhỏ có lần chỉ vì tranh giành cái mũ mới của mẹ em tôi nó cắn tôi đến chảy máu luôn, đến bây giờ vẫn để lại thẹo. Nhưng nói đi nói lại, chị em tôi làm hòa rất nhanh dù có đánh, chữi lộn như thế nào đi chăng nữa cuối cùng khi chuyện đã qua rồi chị em tôi lại đùa giỡn nói chuyện như thường, mà hình như đó là thói quen của chị em tôi thì phải cứ thích đấu đá nhau cho vui vậy thôi chứ chẳng phải ghét bỏ gì. Ở chung nhà vậy đó, ngày nào cũng gặp nhau nói chuyện nhưng vẫn không hết chuyện rãnh lên là ngồi tám xuyên lục địa nói hết chuyện này đến chuyện khác, tâm sự hết cái này đến cái kia, chẳng giấu giếm gì cả. Mặc dù hai tính cách khác nhau nhưng chắc tại bằng tuổi nhau nên khi nói chuyện hai chị em rất hợp nhau, thường xuyên có cùng quan điểm, ý kiến. Vì thế bên cạnh cái tên hai chị em sinh đôi chúng tôi cũng có thể gọi là đôi bạn thân. Nhờ có người bạn đồng hành trên mọi nẻo đường nên chúng tôi thường xuyên tạo động lực cho nhau để cùng cố gắng hơn trong học tập cũng như trong cuộc sống. Là sinh đôi nên chị em tôi có nhiều đặc điểm chung thú vị lắm, lúc còn nhỏ khi một trong hai đứa bị bệnh là đứa kia cũng bệnh theo, nên mỗi lần chị em tôi bệnh thì ba mẹ lại khổ gấp đôi. Còn khi ba mẹ dòng họ có mua quà hay cho chúng tôi thứ gì thì cũng phải mua giống nhau chị em tôi mới chịu, khác một cái là phân bì liền sao của em đẹp hơn, của con xấu hơn, có lúc khi thì của chị đẹp hơn của con xấu hơn. Biết vậy nên về sau khi mua cho chị em tôi bất kì thứ gì thì họ đều phải lựa 2 cái giống hệt nhau để khỏi tranh giành phân bì nhau.Nhưng đó cũng chỉ là lúc nhỏ thôi bây giờ lớn rồi chúng tôi không còn có thói quen dùng đồ giống nhau nữa, mỗi đứa có một sở thích khác nhau.
Có ngoại hình giống nhau nên nhìn thoáng qua ít có ai nhận ra hai chị em tôi đứa nào là chị đứa nào là em cả, cũng vì nguyên nhân đó hàng xóm và gia đình tôi đã có cách gọi khá đặc biệt cho chị em tôi đó là ghép tên cả hai đứa lại để gọi một lần, đứa nào đứng đó thì lên tiếng trả lời khỏi mắc công lộn tên đứa này với đứa khác. Ngoài vấn đề trên chị em tôi còn bắt gặp những tình huống hài hước, trớ trêu hơn nữa như tại tôi và nó học hai lớp khác nhau nên bên cạnh những đứa bạn trong xóm chúng tôi có nhũng đứa bạn riêng, vì không thường xuyên tiếp xúc nên khi đi ngoài đường chúng nó rất hay nhầm chị em tôi, có khi tôi gặp bạn của em tôi tôi chẳng biết người đó là ai mà lại nói chuyện với tôi như quen biết từ lâu,nói chuyện một hồi mới nhận ra là người đó đã nhầm tôi là em tôi, thế là người bạn đó ngại ngùng xin lỗi rồi bỏ đi. Và cũng có lúc bạn tôi gặp em tôi chạy tới cười đùa, nhảy nhót nói lia lịa còn em tôi đứng đó ngơ người ra chẳng biết đó là ai từ phương trời nào tới, về nhà nghe nó kể lại tôi không thể nhịn cười không biết lúc bộ mặt bạn tôi lúc đó thế nào nữa. Không chỉ có bạn bè tôi mà cả giáo viên dạy chị em tôi cũng có không ít người nhầm như thế. Tôi vẫn còn nhớ như in khi tôi còn học cấp 3 trong giờ kiểm tra 1 tiết môn anh văn, hôm đó gia đình thầy dạy chính của tôi có việc bận nên nhờ một thầy khác coi thi giúp, không dạy lớp tôi nên thầy không hề biết tôi có chị em sinh đôi thế là sau khi coi thi lớp em tôi thầy qua lớp tôi thấy tôi thầy liền hét lớn lên tại sao em lại ở đây? Em thi giùm bạn nào đúng không? muốn tôi cho zero khỏi phải thi không? Lúc đó nghe thầy lớn tiếng quá tôi và lớp ngồi im thin thít chẳng hiểu thầy nói ai và chuyện gì đang xảy ra, thế là một lúc sau tôi và lớp mới phá lên cười vì đã hiểu ra chuyện, nói ra thầy mới biết và nói tại sao lại giống nhau đến như thế. Theo tôi nghĩ chắc sự nhầm lẫn tương tự này chúng tôi còn phải gặp nhiều lần nữa trong cuộc đời. Người lớn thường đùa với chị em tôi rằng có khi nào mai sau chị em mày cưới chồng , rồi thằng chồng tụi mày sẽ nhận nhằm vợ không nhỉ…
Có chị em sinh sinh đôi vui thì vui đấy nhưng cũng có một số điều trở ngại, sự không vui tồn tại trong đó vì trong xã hội này bất cứ điều gì cũng có mặt trái của nó cả, có chị em sinh đôi thì vui thú vị thật nhưng đôi lúc tôi cảm thấy áp lực lắm người ngoài nhìn vào thường hay so sánh tại sao con này làm cái này được con kia lại không, rồi con này thế này con kia thế kia. Mà người ta không hề biết tuy là sinh đôi nhưng chúng tôi là hai con người khác nhau, mỗi đứa có một khả năng riêng, không phải hễ sinh đôi là giống nhau về tất cả mọi mặt. Những câu so sánh mà chúng tôi thường xuyên gặp phải là tại sao bằng tuổi nhau mà mày học giở vậy,mày ăn đi chơi hoài vậy thấy em mày không, thấy chị mày không,…hầu như cái gì họ cũng có thể so sánh được.Chính vì vậy mà nhiều lúc tôi bị áp lực lắm và cũng có lúc tôi lại tủi thân tại sao mình cũng cố gắng như nó mà sao mình làm không được, mình phải đối diện với nó như thế nào đây, mọi người nhìn vào sẽ nói gì đây.
Và tôi cũng thường nghe mấy anh chị em sinh đôi khác thường hay ganh tị, tranh giành sự yêu thương của ba mẹ, nhưng riêng đối với chị em tôi thì không chắc có lẽ ba mẹ chúng tôi chia đều tình thương cho hai đứa nên chúng tôi chẳng cần ẩu đã nhau để tranh giành, nhờ vậy khi lớn lên học xa nhà, sống chung trọ chỉ có hai chị em chúng tôi ít cãi cọ hơn, nhường nhịn nhau hơn, biết lắng nghe hơn. Và bây giờ tôi cũng chẳng sợ, chẳng áp lực gì bởi những lời so sánh của người khác về chị em tôi nữa vì tôi lớn rồi, 21 tuổi rồi tôi cũng nhận thức được người khác nói là việc của người ta không mắc mớ gì mình phải bận tâm nhiều để suy nghĩ nhiều. Tuy là vậy nhưng không hẳn những gì người khác nói tôi đều bỏ ngoài tai mà là cái gì hay, cái gì đúng tôi mới để ý mới lắng nghe, tiếp thu và sửa đổi.
Nhìn lại tôi thấy mình quả là một người may mắn thật khi có một đứa em cũng là đứa bạn thân luôn bên cạnh mình để lắng nghe mình nói chuyện tâm sự bất cứ lúc nào.Người khác thì tình bạn có thể kéo dài 5 năm, 10 năm nhưng tình bạn này của tôi có lẽ sẽ kéo dài suốt cả cuộc đời tôi. Tôi đã có một người bạn thân trong cuộc đời và tôi mong mọi người cũng vậy sẽ tìm thấy bạn thân tri kỉ của mình để cùng nhau chia sẻ, giải bày tâm sự. Tôi cũng mong rằng mọi tình bạn trên thế giới này sẽ mãi tươi đẹp và vĩnh hằng.Một tình bạn dược xây dựng từ những trái tim biết cảm thông thật sự, một tình bạn trong sáng, không ai vì những lợi ích của cá nhân mà làm tổn hại đến tình bạn đó.Vì tình bạn là món quà thiêng liêng và cao quý mà chúng ta cần trân trọng, phải có tình bạn thì cuộc sống mới có ý nghĩa, ngoài ra tình bạn ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc đời của mỗi người rất nhiều như Thomas Fuller đã nói: “không ai có thể hạnh phúc mà không có bạn bè, hay chắc chắn về bạn bè mình cho tới khi gặp bất hạnh”.
Cũng chính vì là sinh đôi nên từ nhỏ ba mẹ đã tạo cho hai chị em tôi phong cách hoàn toàn giống nhau, từ mái tóc đến quần áo, giày dép, mũ nón, trang sức…tất cả mọi thứ đều y hệt nhau. Tuy vóc dáng vẻ bề ngoài chúng tôi giống nhau như thế nhưng tính cách thì ngược lại khác hẳn nhau, mỗi đứa một tính cách riêng. Cũng vì tính cách khác nhau nên lúc nhỏ chị em chúng tôi thường xuyên chọc ghẹo, cãi vã nhau, có lúc còn đánh lộn lẫn nhau nữa. Tôi nhớ mãi lúc nhỏ có lần chỉ vì tranh giành cái mũ mới của mẹ em tôi nó cắn tôi đến chảy máu luôn, đến bây giờ vẫn để lại thẹo. Nhưng nói đi nói lại, chị em tôi làm hòa rất nhanh dù có đánh, chữi lộn như thế nào đi chăng nữa cuối cùng khi chuyện đã qua rồi chị em tôi lại đùa giỡn nói chuyện như thường, mà hình như đó là thói quen của chị em tôi thì phải cứ thích đấu đá nhau cho vui vậy thôi chứ chẳng phải ghét bỏ gì. Ở chung nhà vậy đó, ngày nào cũng gặp nhau nói chuyện nhưng vẫn không hết chuyện rãnh lên là ngồi tám xuyên lục địa nói hết chuyện này đến chuyện khác, tâm sự hết cái này đến cái kia, chẳng giấu giếm gì cả. Mặc dù hai tính cách khác nhau nhưng chắc tại bằng tuổi nhau nên khi nói chuyện hai chị em rất hợp nhau, thường xuyên có cùng quan điểm, ý kiến. Vì thế bên cạnh cái tên hai chị em sinh đôi chúng tôi cũng có thể gọi là đôi bạn thân. Nhờ có người bạn đồng hành trên mọi nẻo đường nên chúng tôi thường xuyên tạo động lực cho nhau để cùng cố gắng hơn trong học tập cũng như trong cuộc sống. Là sinh đôi nên chị em tôi có nhiều đặc điểm chung thú vị lắm, lúc còn nhỏ khi một trong hai đứa bị bệnh là đứa kia cũng bệnh theo, nên mỗi lần chị em tôi bệnh thì ba mẹ lại khổ gấp đôi. Còn khi ba mẹ dòng họ có mua quà hay cho chúng tôi thứ gì thì cũng phải mua giống nhau chị em tôi mới chịu, khác một cái là phân bì liền sao của em đẹp hơn, của con xấu hơn, có lúc khi thì của chị đẹp hơn của con xấu hơn. Biết vậy nên về sau khi mua cho chị em tôi bất kì thứ gì thì họ đều phải lựa 2 cái giống hệt nhau để khỏi tranh giành phân bì nhau.Nhưng đó cũng chỉ là lúc nhỏ thôi bây giờ lớn rồi chúng tôi không còn có thói quen dùng đồ giống nhau nữa, mỗi đứa có một sở thích khác nhau.
Có ngoại hình giống nhau nên nhìn thoáng qua ít có ai nhận ra hai chị em tôi đứa nào là chị đứa nào là em cả, cũng vì nguyên nhân đó hàng xóm và gia đình tôi đã có cách gọi khá đặc biệt cho chị em tôi đó là ghép tên cả hai đứa lại để gọi một lần, đứa nào đứng đó thì lên tiếng trả lời khỏi mắc công lộn tên đứa này với đứa khác. Ngoài vấn đề trên chị em tôi còn bắt gặp những tình huống hài hước, trớ trêu hơn nữa như tại tôi và nó học hai lớp khác nhau nên bên cạnh những đứa bạn trong xóm chúng tôi có nhũng đứa bạn riêng, vì không thường xuyên tiếp xúc nên khi đi ngoài đường chúng nó rất hay nhầm chị em tôi, có khi tôi gặp bạn của em tôi tôi chẳng biết người đó là ai mà lại nói chuyện với tôi như quen biết từ lâu,nói chuyện một hồi mới nhận ra là người đó đã nhầm tôi là em tôi, thế là người bạn đó ngại ngùng xin lỗi rồi bỏ đi. Và cũng có lúc bạn tôi gặp em tôi chạy tới cười đùa, nhảy nhót nói lia lịa còn em tôi đứng đó ngơ người ra chẳng biết đó là ai từ phương trời nào tới, về nhà nghe nó kể lại tôi không thể nhịn cười không biết lúc bộ mặt bạn tôi lúc đó thế nào nữa. Không chỉ có bạn bè tôi mà cả giáo viên dạy chị em tôi cũng có không ít người nhầm như thế. Tôi vẫn còn nhớ như in khi tôi còn học cấp 3 trong giờ kiểm tra 1 tiết môn anh văn, hôm đó gia đình thầy dạy chính của tôi có việc bận nên nhờ một thầy khác coi thi giúp, không dạy lớp tôi nên thầy không hề biết tôi có chị em sinh đôi thế là sau khi coi thi lớp em tôi thầy qua lớp tôi thấy tôi thầy liền hét lớn lên tại sao em lại ở đây? Em thi giùm bạn nào đúng không? muốn tôi cho zero khỏi phải thi không? Lúc đó nghe thầy lớn tiếng quá tôi và lớp ngồi im thin thít chẳng hiểu thầy nói ai và chuyện gì đang xảy ra, thế là một lúc sau tôi và lớp mới phá lên cười vì đã hiểu ra chuyện, nói ra thầy mới biết và nói tại sao lại giống nhau đến như thế. Theo tôi nghĩ chắc sự nhầm lẫn tương tự này chúng tôi còn phải gặp nhiều lần nữa trong cuộc đời. Người lớn thường đùa với chị em tôi rằng có khi nào mai sau chị em mày cưới chồng , rồi thằng chồng tụi mày sẽ nhận nhằm vợ không nhỉ…
Có chị em sinh sinh đôi vui thì vui đấy nhưng cũng có một số điều trở ngại, sự không vui tồn tại trong đó vì trong xã hội này bất cứ điều gì cũng có mặt trái của nó cả, có chị em sinh đôi thì vui thú vị thật nhưng đôi lúc tôi cảm thấy áp lực lắm người ngoài nhìn vào thường hay so sánh tại sao con này làm cái này được con kia lại không, rồi con này thế này con kia thế kia. Mà người ta không hề biết tuy là sinh đôi nhưng chúng tôi là hai con người khác nhau, mỗi đứa có một khả năng riêng, không phải hễ sinh đôi là giống nhau về tất cả mọi mặt. Những câu so sánh mà chúng tôi thường xuyên gặp phải là tại sao bằng tuổi nhau mà mày học giở vậy,mày ăn đi chơi hoài vậy thấy em mày không, thấy chị mày không,…hầu như cái gì họ cũng có thể so sánh được.Chính vì vậy mà nhiều lúc tôi bị áp lực lắm và cũng có lúc tôi lại tủi thân tại sao mình cũng cố gắng như nó mà sao mình làm không được, mình phải đối diện với nó như thế nào đây, mọi người nhìn vào sẽ nói gì đây.
Và tôi cũng thường nghe mấy anh chị em sinh đôi khác thường hay ganh tị, tranh giành sự yêu thương của ba mẹ, nhưng riêng đối với chị em tôi thì không chắc có lẽ ba mẹ chúng tôi chia đều tình thương cho hai đứa nên chúng tôi chẳng cần ẩu đã nhau để tranh giành, nhờ vậy khi lớn lên học xa nhà, sống chung trọ chỉ có hai chị em chúng tôi ít cãi cọ hơn, nhường nhịn nhau hơn, biết lắng nghe hơn. Và bây giờ tôi cũng chẳng sợ, chẳng áp lực gì bởi những lời so sánh của người khác về chị em tôi nữa vì tôi lớn rồi, 21 tuổi rồi tôi cũng nhận thức được người khác nói là việc của người ta không mắc mớ gì mình phải bận tâm nhiều để suy nghĩ nhiều. Tuy là vậy nhưng không hẳn những gì người khác nói tôi đều bỏ ngoài tai mà là cái gì hay, cái gì đúng tôi mới để ý mới lắng nghe, tiếp thu và sửa đổi.
Nhìn lại tôi thấy mình quả là một người may mắn thật khi có một đứa em cũng là đứa bạn thân luôn bên cạnh mình để lắng nghe mình nói chuyện tâm sự bất cứ lúc nào.Người khác thì tình bạn có thể kéo dài 5 năm, 10 năm nhưng tình bạn này của tôi có lẽ sẽ kéo dài suốt cả cuộc đời tôi. Tôi đã có một người bạn thân trong cuộc đời và tôi mong mọi người cũng vậy sẽ tìm thấy bạn thân tri kỉ của mình để cùng nhau chia sẻ, giải bày tâm sự. Tôi cũng mong rằng mọi tình bạn trên thế giới này sẽ mãi tươi đẹp và vĩnh hằng.Một tình bạn dược xây dựng từ những trái tim biết cảm thông thật sự, một tình bạn trong sáng, không ai vì những lợi ích của cá nhân mà làm tổn hại đến tình bạn đó.Vì tình bạn là món quà thiêng liêng và cao quý mà chúng ta cần trân trọng, phải có tình bạn thì cuộc sống mới có ý nghĩa, ngoài ra tình bạn ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc đời của mỗi người rất nhiều như Thomas Fuller đã nói: “không ai có thể hạnh phúc mà không có bạn bè, hay chắc chắn về bạn bè mình cho tới khi gặp bất hạnh”.