sweetlove123
New member
- Xu
- 0
Trong những ngày đó, người đó ở nhà tôi và luôn miệng xưng mình = ba còn tôi nhất định ko chịu gọi người đó = ba và từ chối mọi sự quan tâm của người đó đến mức tôi thấy mình hơi quá đáng
Hôm đó, trong bữa cơm người đó gắp cho tôi 1 cái trứng cá to vàng để vào chén tôi, tôi liền lấy đũa xoi vào chén, bất thần hất cái trứng ra làm cơm văng tung tóe cả mâm. Giận quá và ko kịp suy nghĩ người đó vung tay đánh vào mông tôi hét lên:
-Sao mầy cứng đầu quá vậy,hả?Người đó chắc tưởng tôi sẽ lăn ra khóc ,sẽ giẫy,sẽ đạp đổ mâm cơm hoặc sẽ chạy vụt đi nhưng ko tôi ngồi im cúi đầu gắp lại cái trứng cá để vào chén rồi lặng lẽ đứng dậy bước ra khỏi mâm.Và tôi chạy xuống bến ,tôi nhảy xuống xuồng mở lòi toi cố làm cho dây lòi toi khua rỗn rãng khua thật to, lấy dầm bơi qua sông. Chiều đó mẹ tôi sang dỗ dành tôi ko về .Tối đó bà hỏi tôi:
-Ba con, sao con ko nhận?
-Không phải-Đang nằm tôi giẫy lên
-Sao con bt là ko phải?Ba con đi lâu con quên rồi chứ gì?
-Ba không giống cái hình ba chụp vs má
-Sao ko giống cái hình ba chụp vs má
-Sao ko giống đi lâu ba con già hơn trước thôi
-Cũng ko phải già mặt ba con không có vết thẹo trên mặt nhu vậy.
Thì ra là vậy bây giờ bà mới bt: tôi không nhận ba vì cái vết thẹo và bà cũng cho tôi bt ba tôi đi đánh tây bị Tây bắn bị thương trong trận càn của giặc.Nghe bà kể tôi nằm im và có lúc lại thở dài .Cả đêm tôi trằn trọc ko ngủ được cà cứ suy nghĩ mãi :
-Tại sao mình đối xử như vậy?Chẳng bt ba có giận mình ko?Bây giờ tôi thấy ân hận quá vì cách đối xử của mình vs ba trong những ngày wa chẳng bt làm cách gì để xin lỗi ba, ngày mai ba đi rồi ,chẳng bt bao giờ ba sẽ về với mình , mình phải làm sao đây...?Và tôi thấy căm thù bọn giặc quá tôi muốn giết chúng cho xong để trả thù cho ba vì nó mà cha con tôi phài xa lìa 8 năm ròng, khiến ba phải đau đớn ,phải biến dạng khiến tôi không nhận ra và đó cũng làm nguyên nhân khiến tôi ko nhận ba và chắc má chắc má buồn lắm.Bây giờ tôi chỉ muốn ước 1 điếu rằng:"Con xin lỗi ba má vì con đã làm ba má buồn .Ba ơi ba hãy ở lại vs con đi để con có thể sữa chữa lổi lầm mà con đã gay ra"
Hôm đó, trong bữa cơm người đó gắp cho tôi 1 cái trứng cá to vàng để vào chén tôi, tôi liền lấy đũa xoi vào chén, bất thần hất cái trứng ra làm cơm văng tung tóe cả mâm. Giận quá và ko kịp suy nghĩ người đó vung tay đánh vào mông tôi hét lên:
-Sao mầy cứng đầu quá vậy,hả?Người đó chắc tưởng tôi sẽ lăn ra khóc ,sẽ giẫy,sẽ đạp đổ mâm cơm hoặc sẽ chạy vụt đi nhưng ko tôi ngồi im cúi đầu gắp lại cái trứng cá để vào chén rồi lặng lẽ đứng dậy bước ra khỏi mâm.Và tôi chạy xuống bến ,tôi nhảy xuống xuồng mở lòi toi cố làm cho dây lòi toi khua rỗn rãng khua thật to, lấy dầm bơi qua sông. Chiều đó mẹ tôi sang dỗ dành tôi ko về .Tối đó bà hỏi tôi:
-Ba con, sao con ko nhận?
-Không phải-Đang nằm tôi giẫy lên
-Sao con bt là ko phải?Ba con đi lâu con quên rồi chứ gì?
-Ba không giống cái hình ba chụp vs má
-Sao ko giống cái hình ba chụp vs má
-Sao ko giống đi lâu ba con già hơn trước thôi
-Cũng ko phải già mặt ba con không có vết thẹo trên mặt nhu vậy.
Thì ra là vậy bây giờ bà mới bt: tôi không nhận ba vì cái vết thẹo và bà cũng cho tôi bt ba tôi đi đánh tây bị Tây bắn bị thương trong trận càn của giặc.Nghe bà kể tôi nằm im và có lúc lại thở dài .Cả đêm tôi trằn trọc ko ngủ được cà cứ suy nghĩ mãi :
-Tại sao mình đối xử như vậy?Chẳng bt ba có giận mình ko?Bây giờ tôi thấy ân hận quá vì cách đối xử của mình vs ba trong những ngày wa chẳng bt làm cách gì để xin lỗi ba, ngày mai ba đi rồi ,chẳng bt bao giờ ba sẽ về với mình , mình phải làm sao đây...?Và tôi thấy căm thù bọn giặc quá tôi muốn giết chúng cho xong để trả thù cho ba vì nó mà cha con tôi phài xa lìa 8 năm ròng, khiến ba phải đau đớn ,phải biến dạng khiến tôi không nhận ra và đó cũng làm nguyên nhân khiến tôi ko nhận ba và chắc má chắc má buồn lắm.Bây giờ tôi chỉ muốn ước 1 điếu rằng:"Con xin lỗi ba má vì con đã làm ba má buồn .Ba ơi ba hãy ở lại vs con đi để con có thể sữa chữa lổi lầm mà con đã gay ra"