Tuổi 17... tôi sẽ nhớ mãi
Dành cho những ai đã, đang và sẽ bước sang tuổi 17…
Tuổi 17, lứa tuổi trải qua nhiều chuyển biến trong cuộc sống. Tuổi 17, con người bắt đầu lớn lên với biết bao niềm tin, hi vọng...
Tuổi 17, tôi bắt đầu biết thích cô bạn ngồi bên, biết viết thư tỏ tình rồi đỏ mặt khi người ta chẳng nói. Vui sướng như điên khi nhận được bức thư hồi âm! Tim dao động rồi như muốn rớt ra ngoài! Tuổi 17, tôi đã biết chút chút về tình yêu, biết bẽn lẽn ngồi hỏi má: “Khi xưa ba má yêu thế nào?”. Tuổi 17, tôi bắt đầu biết rung cảm với tình yêu đầu, rồi hẹn hò vu vơ, rồi giận rồi hờn...
Tuổi 17, tôi biết xót lòng khi nhìn mẹ quên ăn mà vắt sức ra làm cho việc học của anh em tôi! Tôi bắt đầu có cái suy nghĩ bỏ học để đi làm đỡ đần cho mẹ nhưng cái suy nghĩ thiếu chín chắn ấy đã bị mẹ gạt đi rồi mắng cho một trận ra trò!
Tuổi 17, tôi ngốc lắm, vẫn chưa biết gì nhiều lắm đâu, đôi khi vẫn là thằng nhóc mãi nũng nịu với mẹ! Nói ra mà hai má đỏ bừng lên! Tuổi 17 mà cứ ngỡ còn con nít lắm!
Tuổi 17, tôi bắt đầu chú ý đến những việc xung quanh, những việc mà xưa nay tôi chỉ cho rằng người lớn mới nên quan tâm tới! Biết buồn cho một cơn bão tràn qua nước bạn, biết vui vì nước mình phát triển hội nhập. Biết tự hào vì nước nhà đăng quang nhiều giải thưởng lớn!
Tuổi 17 tôi cũng đã mang trong mình một ngọn lửa tình yêu, tình yêu Tổ quốc đến cháy bỏng! Nhiệt huyết của tuổi 17 sao mà tràn trề thế, tuổi 17 - tuổi của sức trẻ, tuổi mà tôi phải sống để cống hiến!
Tuổi 17, tôi bắt đầu nhận ra mình phải dẹp ngay mấy trò vu vơ với thằng em trai, dẹp ngay những buổi phá làng phá xóm khiến người ta mắng vốn ỏm tỏi. Tuổi 17, thương lắm cánh diều trên đê mà chỉ biết ngắm chứ không dám tham gia. 17 rồi còn gì! Người lớn chút đi là vừa! Tự bảo thế rồi lại cười vu vơ! Thì ra 17 tuổi cũng có nhiều cái hay lắm chứ!
Tuổi 17, chẳng hiểu sao nhiều người lại biết đến sinh nhật của tôi đến thế! Mẹ dành trọn tháng lương để làm cho tôi một buổi tiệc nho nhỏ. Lần đầu tiên trong đời thằng con trai khóc vì cảm động. Tuổi 17, tôi ôm mẹ rồi tự dưng nước mắt cứ tuôn trào. Tuổi 17 của tôi tương đương với 17 năm mẹ phải bươn chải ngược xuôi, vất vả lo cho tôi đầy đủ như mấy đứa bạn cùng trang lứa!
Tuổi 17, tôi sắp phải xa mái trường cấp ba, xa thầy cô. Yêu lắm thầy giám thị, ngày nào còn bày trò chọc phá thầy vì thầy cứ hay bắt con này nọ, thế mà hôm nay ôm thầy khóc nức nở khi sắp phải rời xa! Tuổi 17 tôi biết rung cảm mạnh trước những đổi thay quá lớn của cuộc đời! Ừ thì tuổi 17 - sống sao cho đáng với 17 năm mẹ tất tả ngược xuôi! Ừ thì tuổi 17, cái tuổi không quá lớn nhưng cũng không còn nhỏ để có những hành động thiếu suy nghĩ!
Con thầm cảm ơn mẹ, cảm ơn thầy cô vì 17 năm qua đã luôn bên con. Nâng đôi cánh cho con để bây giờ con sắp sẽ bay thật xa, tung đôi cánh lên bầu trời cao! Vẫn mãi sẽ là tuổi 17, nhớ lắm tuổi 17 yêu thương…