Nhân Kỷ niệm 120 năm ngày sinh nhật Bác, BN post một số câu chuyện nói về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh
BẢN YÊU SÁCH CỦA NHÂN DÂN AN NAM GỬI HỘI NGHỊ VÉC – XÂY
Tháng 6 năm 1919, nghe tin đoàn đại biểu mười mấy nước Đồng minh chiến thắng họp ở Véc – Xây cách thủ đô Paris 14km. Nguyễn Tất Thành bàn với nhà yêu nước Phan Châu Trinh và luật sư, tiến sĩ Phan Văn Trường viết bản “ Yêu sách của nhân dân An Nam” gửi Hội nghị Véc – Xây. Nhà yêu nước họ Phan trịnh trọng nói.
Bảy điều yêu sách nhà Thành nêu ra, theo tôi là thật xác đáng và đúng như bọn mình trao đổi với nhau. Chú Trường xem có nên thêm điều gì không?
Tôi thấy thế là tốt…Thử xem còn vấn đề gì về quyền của nhân dân ta cần đòi…Văn Tường nói và gõ nhẹ vào trán mình theo thói quen của ông khi cần suy tính một điều gì.
Thưa hai bác – Tất Thành lên tiếng – Hôm trước cháu phác thảo ra bảy điều yêu sách đưa hai bác xem, nhưng đêm hôm qua cháu mới nảy thêm một ý. Cháu thấy rằng ở Đông Dương, bọn quan lại chỉ dựa vào các sắc lệnh của tên toàn quyền để cai trị nhân dân mà không hề có luật, cháu muốn đưa thêm một điều yêu sách nữa “ Thay chế độ sắc lệnh bằng chế độ luật pháp”.
Đúng ! đúng ! Luật sư họ Phan sôi nổi hưởng ứng, muốn cho dân ta có tự do thì phải đòi hỏi họ cai trị theo luật pháp!
Tôi cũng tán đồng ! Phan Châu Trinh nói như kết luận buổi gặp mặt. Bây giờ ta làm thế nào để chuyển bản yêu sách đến Hội nghị Véc – Xây?
Tất Thành:
Thưa bác, cháu nghĩ rằng phải nhờ bác Phan Văn Trường viết ngay ra bằng tiếng Pháp thì mới kịp.
Hai ngày sau, Nguyễn Tất Thành đã ngồi bên luật sư Phan Văn Trường, trước bản “ Yêu sách của nhân dân Việt Nam” vừa thảo xong bằng chữ Pháp.
Chúng ta sẽ đứng tên dưới bản yêu sách này như thế nào đây? Bác đứng tên nhé. Nguyễn Tất Thành nêu ý kiến.
Không ! Phan Văn Trường đáp – bản yêu sách này tuy là tôi chấp bút viết ra bằng tiếng Pháp. Nhưng tôi phải viết chỉ vì anh chưa thông thạo Pháp văn mà thôi, chứ sáng kiến lớn lao này là của anh, và hầu hết ý kiến nêu trong bản yêu sách cũng là của anh.
Thưa bác, sáng kiến của cháu cũng chỉ là phản ánh nguyện vọng chung của những người yêu nước chứ có phải của riêng cháu đâu. Bác là một nhân vật có danh tiếng, bà con Việt kiều trên đất Pháp đều biết bác là một luật sư yêu nước dám bênh vực công lý, che chở cho bà con. Bác đứng tên cho bản yêu sách này thì giá trị của nó càng cao, ảnh hưởng của nó càng rộng.
Không ! không thể được! Tôi tuy có chút danh vọng hơn anh ngày nay, nhưng cái tâm, cái chí của anh còn lớn hơn tôi nhiều. Vả lại về nguyên tắc, người trí thức không được phép lấy công của người khác làm công của mình: “ Cái gì của Xê – da thì phải trả lại cho Xê – da. Đó mới là lẽ phải, chẳng những tôi không thể đứng tên, mà bác Hy Mã Phan Châu Trinh cũng không nên đứng tên.
Cuộc trao đổi giữa hai nhà yêu nước đi tới kết luận, dùng một cái tên gì tiêu biểu cho nguyện vọng chung của nhân dân, nhưng phải là một cái tên cá nhân thì tính chất pháp nhân của văn bản mới có giá trị. Cuối cùng anh Nguyễn quyết định tự mình đứng mũi chịu sào với cái tên chung cho tấm lòng của mọi người. Anh ký:
Thay mặt những người yêu nước Việt Nam.
Nguyễn Ái Quốc.
Ngay buổi chiều hôm ấy, sau khi bản yêu sách được gửi đi, anh Nguyễn rời khỏi nhà số 6 đường Vi –la –de – go –bo- lanh, nơi anh vẫn ở với luật sư Phan Văn Trường. Anh sống bí mật, đề phòng sự truy lùng ráo riết của bọn mật thám Bộ Thuộc địa Pháp.
Vào buổi sáng sớm, có người đến bấm chuông ngôi nhà số 6, phố Đô – bi –nhi. Đây là nhà của Giuyn Cam Bong, đại sứ cũ của Pháp ở Đức, hiện là thành viên của đoàn đại biểu Pháp đi dự Hội nghị Véc – Xây. Gionovievotabui cháu gái trẻ của Căm bông ra mở cửa. Sau này cô là một nhà báo nổi tiếng, nhưng lúc bấy giờ cô là thư ký của cậu cô. Người bấm chuông là một thanh niên châu Á, mảnh khảnh, có khuôn mặt cởi mở, dễ mến, đôi mắt to, sáng long lanh. Anh lịch sự chào cô và nói bằng thứ tiếng Pháp không sõi.
Tôi muốn trao cho ngài đại sứ Căm bông một văn kiện.
Gionovievotabui mời khách đến sớm vào nhà rồi ra hiệu cho khách ngồi xuống cạnh chiếc bàn dài chạm trổ theo kiểu đế chế. Chiếc bàn này hiện nay vẫn kê trong phòng khách của gia đình Tu – bu –i. Cô gái hỏi người thanh niên là ai?
Thưa cô, tôi là Nguyễn Ái Quốc, tôi muốn gặp ngài Căm bong.
Chàng thanh niên lấy ra một cuốn giấy buộc bằng dây mảnh. Anh mở ra và trao cho cô gái.
Tôi đến đây để trao cho ngài đại sứ “ bản trần tình” của nhân dân Đông Dương.
Có thể thấy ngay là những tờ giấy trong cuộn giấy viết bằng một thứ chữ rất đẹp. Tờ đầu tiên là bức thư gửi cho chủ nhà.
Thưa ngài đại sứ Căm bong, đại diện toàn quyền của nước Pháp tại Hội nghị Véc – Xây. Tôi là người đại diện cho nhân dân Đông Dương, chúng tôi là một dân tộc chậm phát triển, chúng tôi đã được biết thế nào là nền văn minh của nước Ngài…”
Tài liệu mà người thanh niên châu Á mang đến có tên là “ Bản yêu sách của nhân dân An Nam”. Bản yêu sách viết “ Trong khi chờ đợi nguyên tắc dân tộc sẽ từ lĩnh vực lý tưởng chuyển vào lĩnh vực thực hiện cho chỗ quyền tự quyết thiêng liêng của các dân tộc được thừa nhận thực sự, nhân dân nước An Nam trước kia, nay là xứ Đông – Pháp, xin trình bày với quý Chính phủ Đồng minh nói chung và với Chính phủ Pháp đáng kính nói riêng những yêu sách khiêm tốn sau đây.
1 >Tổng ân xá cho những người bản xứ bị án tù chính trị
2> Cải cách nền pháp lý ở Đông Dương bằng cách cho người bản xứ cũng được hưởng quyền đảm bảo về mặt pháp luật như người châu Âu, xóa bỏ hoàn toàn các tòa án đặc biệt dùng làm công cụ để khủng bố và áp bức bộ phận trung thực nhất trong nhân dân An Nam
3> Tự do báo chí và tự do ngôn luận
4> Tự do lập hội và hội họp
5>Tự do cư trú ở nước ngoài và tự do xuất dương
6> Tự do học tập, thành lập các trường kỹ thuật và chuyên nghiệp ở tất cả các tỉnh cho người bản xứ
7> Thay thế chế độ ra các sắc lệnh bằng chế độ ra các đạo luật.
8> Đoàn đại biểu thường trực của người bản xứ, do người bản xứ bầu ra, tại Nghị viện Pháp để giúp cho Nghị viện biết được những nguyện vọng của người bán xứ.
Vài ngày sau, các đoàn đại biểu khác tham dự Hội nghị và nhiều nghị sĩ Pháp cũng nhận được bản yêu sách tương tự như vậy. Kèm theo bản yêu sách có bức thư ngắn.
Thưa ngài! Nhân dịp chiến thắng của Đồng minh, chúng tôi mạn phép gửi đến Ngài kèm theo đây bản ghi những yêu sách của nhân dân An Nam. Tin tưởng ở sự độc lượng cao cả của Ngài, chúng tôi mong ngài ủng hộ bản yêu sách này trước những người có thẩm quyền.
Thay mặt nhóm những người An Nam yêu nước. Nguyễn Ái Quốc.
Người ta nhiều lần bắt gặp người thanh niên Việt Nam kiên trì này với tập giấy tờ cặp dưới nách tại các nhà hành lang ồn ào, mù mịt khói thuốc của các ban biên tập báo ở Pasri, trong các gian phòng chật chội do các công đoàn và đảng Xã hội thuê để tổ chức các cuộc họp mà mít tinh.
Liuacnu, trưởng ban Đông Dương sở của Mật Thám Pháp, sau này là Chánh Mật thám Pháp ở Đông Dương, nhún vai khi nghe báo cáo về hành động của một người nào đó tên là Nguyễn Ái Quốc và về nội dung của một tài liệu chống Pháp, đang được người đó phân phát khắp nơi. Do nghề nghiệp đòi hỏi, Acnu hều như biết hết mọi người An Nam khả nghi sống ở Paris, được báo cáo tỉ mỉ về bước đi của “ những kẻ chủ mưu gây bất an” từ Đông Dương sang. Một trong những người đó là Phan Châu Trinh. Mở một hiệu ảnh và thực tế đã ngừng hoạt động chính trị. Vả lại, hành động, “ khiêu khích” như vậy vốn không phải là Phan Châu Trinh, vì ông lúc nào cũng có thái độ kính nể nước Pháp. Một người khác là luật sư Phan Văn Trường, cũng sống ở Pasri, được coi là nhà mác – xít, nhưng chỉ là người dịch sách báo chính trị ra tiếng Việt và không bao giờ tham gia những việc như vậy. Chỉ còn một người duy nhất trong số những nhân vật quen biết cũ của Sở mật thám dám cả gan làm việc này là Phan Bội Châu. Nhưng Acnu biết chắc chắn Phan Bội Châu đang ở một nơi nào đó tại miền Nam Trung Quốc, hơn nữa, mới đây ông ta còn cho đăng một bài báo. Lời lẽ rất ôn hòa có lợi cho chủ trương hợp tác Pháp – Việt.
Cả Acnu – kẻ có con mắt cú vọ, nhòm ngó khắp nơi, thậm chí cả những người bạn gần gũi của người yêu nước trẻ tuổi đã cả gan cất lên tiếng nói bảo vệ nhân dân bị áp bức của mình ngay giữa trái tim bọn đế quốc Pháp cũng không biết được và cũng không thể ngờ vào lúc đó rằng. Nguyễn Ái Quốc, tác giả bản Yêu sách, anh Văn Ba, người phụ bếp trên tàu biển, người con trai quan Phó bảng duy nhất ở làng Sen, cậu bé ham hiểu biết Nguyễn Tất Thành – cũng chỉ là một người mà thôi.
Nguồn :NXBGD
BẢN YÊU SÁCH CỦA NHÂN DÂN AN NAM GỬI HỘI NGHỊ VÉC – XÂY
Tháng 6 năm 1919, nghe tin đoàn đại biểu mười mấy nước Đồng minh chiến thắng họp ở Véc – Xây cách thủ đô Paris 14km. Nguyễn Tất Thành bàn với nhà yêu nước Phan Châu Trinh và luật sư, tiến sĩ Phan Văn Trường viết bản “ Yêu sách của nhân dân An Nam” gửi Hội nghị Véc – Xây. Nhà yêu nước họ Phan trịnh trọng nói.
Bảy điều yêu sách nhà Thành nêu ra, theo tôi là thật xác đáng và đúng như bọn mình trao đổi với nhau. Chú Trường xem có nên thêm điều gì không?
Tôi thấy thế là tốt…Thử xem còn vấn đề gì về quyền của nhân dân ta cần đòi…Văn Tường nói và gõ nhẹ vào trán mình theo thói quen của ông khi cần suy tính một điều gì.
Thưa hai bác – Tất Thành lên tiếng – Hôm trước cháu phác thảo ra bảy điều yêu sách đưa hai bác xem, nhưng đêm hôm qua cháu mới nảy thêm một ý. Cháu thấy rằng ở Đông Dương, bọn quan lại chỉ dựa vào các sắc lệnh của tên toàn quyền để cai trị nhân dân mà không hề có luật, cháu muốn đưa thêm một điều yêu sách nữa “ Thay chế độ sắc lệnh bằng chế độ luật pháp”.
Đúng ! đúng ! Luật sư họ Phan sôi nổi hưởng ứng, muốn cho dân ta có tự do thì phải đòi hỏi họ cai trị theo luật pháp!
Tôi cũng tán đồng ! Phan Châu Trinh nói như kết luận buổi gặp mặt. Bây giờ ta làm thế nào để chuyển bản yêu sách đến Hội nghị Véc – Xây?
Tất Thành:
Thưa bác, cháu nghĩ rằng phải nhờ bác Phan Văn Trường viết ngay ra bằng tiếng Pháp thì mới kịp.
Hai ngày sau, Nguyễn Tất Thành đã ngồi bên luật sư Phan Văn Trường, trước bản “ Yêu sách của nhân dân Việt Nam” vừa thảo xong bằng chữ Pháp.
Chúng ta sẽ đứng tên dưới bản yêu sách này như thế nào đây? Bác đứng tên nhé. Nguyễn Tất Thành nêu ý kiến.
Không ! Phan Văn Trường đáp – bản yêu sách này tuy là tôi chấp bút viết ra bằng tiếng Pháp. Nhưng tôi phải viết chỉ vì anh chưa thông thạo Pháp văn mà thôi, chứ sáng kiến lớn lao này là của anh, và hầu hết ý kiến nêu trong bản yêu sách cũng là của anh.
Thưa bác, sáng kiến của cháu cũng chỉ là phản ánh nguyện vọng chung của những người yêu nước chứ có phải của riêng cháu đâu. Bác là một nhân vật có danh tiếng, bà con Việt kiều trên đất Pháp đều biết bác là một luật sư yêu nước dám bênh vực công lý, che chở cho bà con. Bác đứng tên cho bản yêu sách này thì giá trị của nó càng cao, ảnh hưởng của nó càng rộng.
Không ! không thể được! Tôi tuy có chút danh vọng hơn anh ngày nay, nhưng cái tâm, cái chí của anh còn lớn hơn tôi nhiều. Vả lại về nguyên tắc, người trí thức không được phép lấy công của người khác làm công của mình: “ Cái gì của Xê – da thì phải trả lại cho Xê – da. Đó mới là lẽ phải, chẳng những tôi không thể đứng tên, mà bác Hy Mã Phan Châu Trinh cũng không nên đứng tên.
Cuộc trao đổi giữa hai nhà yêu nước đi tới kết luận, dùng một cái tên gì tiêu biểu cho nguyện vọng chung của nhân dân, nhưng phải là một cái tên cá nhân thì tính chất pháp nhân của văn bản mới có giá trị. Cuối cùng anh Nguyễn quyết định tự mình đứng mũi chịu sào với cái tên chung cho tấm lòng của mọi người. Anh ký:
Thay mặt những người yêu nước Việt Nam.
Nguyễn Ái Quốc.
Ngay buổi chiều hôm ấy, sau khi bản yêu sách được gửi đi, anh Nguyễn rời khỏi nhà số 6 đường Vi –la –de – go –bo- lanh, nơi anh vẫn ở với luật sư Phan Văn Trường. Anh sống bí mật, đề phòng sự truy lùng ráo riết của bọn mật thám Bộ Thuộc địa Pháp.
Vào buổi sáng sớm, có người đến bấm chuông ngôi nhà số 6, phố Đô – bi –nhi. Đây là nhà của Giuyn Cam Bong, đại sứ cũ của Pháp ở Đức, hiện là thành viên của đoàn đại biểu Pháp đi dự Hội nghị Véc – Xây. Gionovievotabui cháu gái trẻ của Căm bông ra mở cửa. Sau này cô là một nhà báo nổi tiếng, nhưng lúc bấy giờ cô là thư ký của cậu cô. Người bấm chuông là một thanh niên châu Á, mảnh khảnh, có khuôn mặt cởi mở, dễ mến, đôi mắt to, sáng long lanh. Anh lịch sự chào cô và nói bằng thứ tiếng Pháp không sõi.
Tôi muốn trao cho ngài đại sứ Căm bông một văn kiện.
Gionovievotabui mời khách đến sớm vào nhà rồi ra hiệu cho khách ngồi xuống cạnh chiếc bàn dài chạm trổ theo kiểu đế chế. Chiếc bàn này hiện nay vẫn kê trong phòng khách của gia đình Tu – bu –i. Cô gái hỏi người thanh niên là ai?
Thưa cô, tôi là Nguyễn Ái Quốc, tôi muốn gặp ngài Căm bong.
Chàng thanh niên lấy ra một cuốn giấy buộc bằng dây mảnh. Anh mở ra và trao cho cô gái.
Tôi đến đây để trao cho ngài đại sứ “ bản trần tình” của nhân dân Đông Dương.
Có thể thấy ngay là những tờ giấy trong cuộn giấy viết bằng một thứ chữ rất đẹp. Tờ đầu tiên là bức thư gửi cho chủ nhà.
Thưa ngài đại sứ Căm bong, đại diện toàn quyền của nước Pháp tại Hội nghị Véc – Xây. Tôi là người đại diện cho nhân dân Đông Dương, chúng tôi là một dân tộc chậm phát triển, chúng tôi đã được biết thế nào là nền văn minh của nước Ngài…”
Tài liệu mà người thanh niên châu Á mang đến có tên là “ Bản yêu sách của nhân dân An Nam”. Bản yêu sách viết “ Trong khi chờ đợi nguyên tắc dân tộc sẽ từ lĩnh vực lý tưởng chuyển vào lĩnh vực thực hiện cho chỗ quyền tự quyết thiêng liêng của các dân tộc được thừa nhận thực sự, nhân dân nước An Nam trước kia, nay là xứ Đông – Pháp, xin trình bày với quý Chính phủ Đồng minh nói chung và với Chính phủ Pháp đáng kính nói riêng những yêu sách khiêm tốn sau đây.
1 >Tổng ân xá cho những người bản xứ bị án tù chính trị
2> Cải cách nền pháp lý ở Đông Dương bằng cách cho người bản xứ cũng được hưởng quyền đảm bảo về mặt pháp luật như người châu Âu, xóa bỏ hoàn toàn các tòa án đặc biệt dùng làm công cụ để khủng bố và áp bức bộ phận trung thực nhất trong nhân dân An Nam
3> Tự do báo chí và tự do ngôn luận
4> Tự do lập hội và hội họp
5>Tự do cư trú ở nước ngoài và tự do xuất dương
6> Tự do học tập, thành lập các trường kỹ thuật và chuyên nghiệp ở tất cả các tỉnh cho người bản xứ
7> Thay thế chế độ ra các sắc lệnh bằng chế độ ra các đạo luật.
8> Đoàn đại biểu thường trực của người bản xứ, do người bản xứ bầu ra, tại Nghị viện Pháp để giúp cho Nghị viện biết được những nguyện vọng của người bán xứ.
Vài ngày sau, các đoàn đại biểu khác tham dự Hội nghị và nhiều nghị sĩ Pháp cũng nhận được bản yêu sách tương tự như vậy. Kèm theo bản yêu sách có bức thư ngắn.
Thưa ngài! Nhân dịp chiến thắng của Đồng minh, chúng tôi mạn phép gửi đến Ngài kèm theo đây bản ghi những yêu sách của nhân dân An Nam. Tin tưởng ở sự độc lượng cao cả của Ngài, chúng tôi mong ngài ủng hộ bản yêu sách này trước những người có thẩm quyền.
Thay mặt nhóm những người An Nam yêu nước. Nguyễn Ái Quốc.
Người ta nhiều lần bắt gặp người thanh niên Việt Nam kiên trì này với tập giấy tờ cặp dưới nách tại các nhà hành lang ồn ào, mù mịt khói thuốc của các ban biên tập báo ở Pasri, trong các gian phòng chật chội do các công đoàn và đảng Xã hội thuê để tổ chức các cuộc họp mà mít tinh.
Liuacnu, trưởng ban Đông Dương sở của Mật Thám Pháp, sau này là Chánh Mật thám Pháp ở Đông Dương, nhún vai khi nghe báo cáo về hành động của một người nào đó tên là Nguyễn Ái Quốc và về nội dung của một tài liệu chống Pháp, đang được người đó phân phát khắp nơi. Do nghề nghiệp đòi hỏi, Acnu hều như biết hết mọi người An Nam khả nghi sống ở Paris, được báo cáo tỉ mỉ về bước đi của “ những kẻ chủ mưu gây bất an” từ Đông Dương sang. Một trong những người đó là Phan Châu Trinh. Mở một hiệu ảnh và thực tế đã ngừng hoạt động chính trị. Vả lại, hành động, “ khiêu khích” như vậy vốn không phải là Phan Châu Trinh, vì ông lúc nào cũng có thái độ kính nể nước Pháp. Một người khác là luật sư Phan Văn Trường, cũng sống ở Pasri, được coi là nhà mác – xít, nhưng chỉ là người dịch sách báo chính trị ra tiếng Việt và không bao giờ tham gia những việc như vậy. Chỉ còn một người duy nhất trong số những nhân vật quen biết cũ của Sở mật thám dám cả gan làm việc này là Phan Bội Châu. Nhưng Acnu biết chắc chắn Phan Bội Châu đang ở một nơi nào đó tại miền Nam Trung Quốc, hơn nữa, mới đây ông ta còn cho đăng một bài báo. Lời lẽ rất ôn hòa có lợi cho chủ trương hợp tác Pháp – Việt.
Cả Acnu – kẻ có con mắt cú vọ, nhòm ngó khắp nơi, thậm chí cả những người bạn gần gũi của người yêu nước trẻ tuổi đã cả gan cất lên tiếng nói bảo vệ nhân dân bị áp bức của mình ngay giữa trái tim bọn đế quốc Pháp cũng không biết được và cũng không thể ngờ vào lúc đó rằng. Nguyễn Ái Quốc, tác giả bản Yêu sách, anh Văn Ba, người phụ bếp trên tàu biển, người con trai quan Phó bảng duy nhất ở làng Sen, cậu bé ham hiểu biết Nguyễn Tất Thành – cũng chỉ là một người mà thôi.
Nguồn :NXBGD