Tự thú của một sociopath (người có nhân cách bệnh lý)

rubi_mos2002

New member
Xu
0
Tại sao bạn nên đọc bài này? Những đánh giá gần đây nói rằng cứ 25 người thì có 1 người là sociopath.
-------------


Tôi chưa bao giờ giết ai, nhưng tôi chắc chắn muốn giết. Có thể tôi có một chứng rối loạn, nhưng tôi không điên. Trong một thế giới đầy sự u ám và tầm thường, mọi người bị thu hút trước tính khác thường của tôi, giống như con thiêu thân lao vào lửa. Đây là câu chuyện của tôi.


Trong một lần đi thăm Washington, D.C., tôi sử dụng một thang máy đã đóng, và một công nhân Metro chế nhạo tôi về việc đó.


Anh ta: “Bạn không nhìn thấy cái tấm chắn màu vàng à?”


Tôi: “Tấm chắn màu vàng?”


Anh ta: “Tôi vừa đặt tấm chắn lên, và bạn phải đi bộ vòng qua nó!”


Tôi: [Im lặng. Mặt tôi ngây ra.]


Anh ta: “Đó là sự vi phạm! Bạn đã sai khi vi phạm! Thang máy đang đóng, bạn phá luật,”


Tôi: [Tôi im lặng nhìn anh ta chằm chằm.]


Anh ta: [Lo lắng vì không thấy tôi phản ứng] “Lần tới, bạn sẽ không vi phạm, okay?”


Không okay. Khi giải thích về những hành động kinh khủng của họ, con người thường nói rằng nó “chợt xảy ra”. Tôi biết cảm giác đó. Tôi đứng đó một lúc, để cho cơn thịnh nộ của tôi chạm đến khu vực ra quyết định của bộ não của tôi. Tôi chớp mắt và bắt đầu đi theo anh ta. Adrenaline bắt đầu dâng lên; miệng tôi nhợt nhạt. Tôi cảnh giác cao độ trước mọi thứ xung quanh tôi, cố gắng dự đoán chuyển động của đám đông. Tôi hy vọng anh ta sẽ đi vào một hành lang vắng vẻ nơi tôi sẽ thấy anh ta ở một mình. Tôi cảm thấy rất chắc chắn về bản thân tôi, rất tập trung vào một việc mà tôi phải làm. Một hình ảnh xuất hiện trong đầu: đôi tay tôi bóp cổ anh ta, ngón tay cái của tôi móc họng anh ta, sự sống của anh ta trôi qua dưới cú bóp chặt tàn nhẫn của tôi. Nhưng tôi biết mình đang mắc vào một hoang tưởng tự đại. Và cuối cùng nó không còn quan trọng nữa; tôi đã mất dấu của anh ta.


Tôi là một Sociopath (Người có nhân cách bệnh lý)


Sự ăn năn, hối hận là xa lạ đối với tôi. Tôi có một thiên hướng lừa dối. Nhìn chung, tôi không bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc vô lý. Tôi thông minh và tự tin, cẩn thận và có chiến lược, nhưng tôi cũng nỗ lực để phản ứng một cách phù hợp trước những tín hiệu xã hội gây bối rối của người khác


Tôi không phải là một nạn nhân của bạo hành trẻ em, và tôi không phải là một kẻ sát nhân hay một tên tội phạm. Tôi chưa bao giờ trốn sau bức tường của nhà tù, tôi thích tường phòng nhà tôi giăng đầy dây thường xuân. Tôi là một luật sư thành đạt và giảng viên luật, một học giả trẻ đáng kính thường xuyên viết bài cho các tạp chí luật và những lý thuyết về luật cao cấp. Tôi ủng hộ 10% thu nhập của tôi cho từ thiện và dạy học vào Chủ nhật cho nhà thờ Mormon. Tôi có một nhóm bạn bè và gia đình gần gũi – những người mà tôi yêu và họ cũng rất yêu tôi. Điều này nghe có giống bạn không? Những đánh giá gần đây nói rằng cứ 25 người thì có 1 người là sociopath. Nhưng bạn không phải là một kẻ giết người hàng loạt, chưa bao giờ bị bỏ tù? Vâng, đa số chúng ta không. Chỉ 20% số đàn ông và phụ nữ trong tù là sociopath, mặc dù chúng ta có lẽ chịu trách nhiệm cho khoảng một nửa số vụ tội phạm nghiêm trọng. Không phải đa số sociopath đều bị tống giam. Trong thực tế, phần lớn sociopath sống tự do và ẩn danh, có nghề nghiệp, kết hôn, có con. Chúng tôi đông vô số và gồm nhiều loại khác nhau.


Bạn sẽ thích tôi nếu bạn gặp tôi. Tôi có kiểu cười thường thấy ở các nhân vật trên truyền hình và hiếm có trong đời thực và khả năng bộc lộ sự lôi cuốn, hấp dẫn. Tôi là mẫu người tình mà bạn sẽ thích đưa tôi đến dự đám cưới của người yêu cũ của bạn – người đàn ông để hẹn hò vui vẻ, thú vị, hoàn hảo. Và tôi là mẫu người thành đạt đến nỗi bố mẹ bạn sẽ rất vui nếu bạn đưa tôi về nhà bạn.


image30.jpg



Có lẽ mặt nổi bật nhất của sự tự tin của tôi đó là cách tôi duy trì tương tác mắt. Một số người gọi nó là “cái nhìn của kẻ săn mồi.” Sociopath không bối rối bởi tương tác mắt liên tục. Việc không thể nhìn đi chỗ khác một cách lịch sự của chúng tôi cũng bị xem là gây hấn hoặc quyến rũ. Nó có thể làm con người bối rối, mất phương hướng, nhưng thường theo một cách thú vị, phỏng theo cảm xúc của sự mê đắm. Bạn đã từng thấy bản thân bạn sử dụng sự tự tin và sức mê hoặc, quyến rũ để khiến người khác làm việc gì đó cho bạn mà bình thường họ sẽ không làm? Một số người có thể gọi nó là sự dẫn dụ, nhưng tôi thích cho rằng tôi đang sử dụng cái mà Trời ban cho tôi.


Tôi là một đứa trẻ cảm nhận được, nhưng tôi không thể quan hệ với mọi người vượt xa hơn việc lừa gạt, dụ dỗ họ, mà đó chỉ là một cách khác để tôi khiến họ làm hoặc hành động theo mong muốn của tôi. Tôi không thích bị chạm vào người và tôi từ chối tình cảm. Sự tiếp xúc cơ thể duy nhất mà tôi thường tìm kiếm đòi hỏi phải có bạo lực. Bố của một người bạn thời phổ thông đã kéo tôi ra ngoài và nghiêm khắc yêu cầu tôi dừng đánh con gái của ông. Cô ta là một người gầy còm như sợi dây với một nụ cười ngu ngốc, như thể cô ta đang yêu cầu được tát. Tôi không biết rằng tôi đang làm một việc gì đó xấu xa. Tôi thậm chí không nghĩ rằng nó sẽ làm tổn thương cô ấy hoặc cô ấy có thể không thích việc đó.


Một nền giáo dục hỗn loạn


Tôi là con giữa trong một gia đình có một người cha bạo lực và một người mẹ thờ ơ, đôi lúc cuồng loạn. Tôi ghét bố tôi. Ông ta không phải là trụ cột kinh tế của gia đình. Ông ta tiêu tốn hàng ngàn đôla cho những thú vui đắt tiền, trong khi chúng tôi mang những quả cam từ vườn đến trường để ăn trưa. Giấc mơ đầu tiên lại tái diễn mà tôi có thể nhớ là giết chết ông ta với đôi tay trần của tôi. Có một thứ gì đó làm rộn ràng, hồi hộp về bạo lực, đập một cánh cửa nhiều lần vào đầu ông ta, cười khi ông ta nằm im trên sàn nhà.


Tôi không ngại tranh cãi với ông ấy. Có một lần khi tôi ở đầu tuổi thiếu niên, chúng tôi tranh cãi về ý nghĩa của một bộ phim mà chúng tôi đã xem. Tôi nói với ông ta “Bố tin điều mà bố muốn tin,” sau đó rời đi. Tôi vào phòng tắm, đóng và khoá cửa. Tôi biết ông ấy ghét nhất câu đó (mẹ tôi từng sử dụng nó trước đây), và sự lặp lại của tôi về nó đại diện cho bóng ma của thế hệ phụ nữ khác trong ngôi nhà của ông ấy, người từ chối tôn trọng hoặc cảm kích ông ấy, mà thay vào đó là khinh thường ông. Tôi cũng biết ông ấy ghét những cánh cửa bị khoá. Tôi biết những thứ đó sẽ làm tổn thương ông, mà đó là điều tôi muốn.


“Mở ra! Mở ra!” Ông ấy đục một lỗ trên cửa và tôi có thể nhìn thấy tay ông bị chảy máu và sưng phồng. Tôi không quan tâm đến bàn tay của ông, và tôi cũng không vui mừng khi ông ấy bị thương.


Bố mẹ tôi phớt lờ những nỗ lực lừa dối và dụ dỗ người khác của tôi. Họ không chú ý đến việc tôi kết giao với những người quen thời thơ ấu mà không thiết lập những mối quan hệ, không bao giờ xem họ như bất kì điều gì ngoài những vật thể chuyển động. Tôi thường xuyên nói dối. Tôi cũng ăn cắp, nhưng tôi thường sẽ lừa gạt trẻ em để chúng đưa những thứ đó cho tôi. Tôi mường tượng những người trong cuộc sống của tôi như những con robot dừng hoạt động khi tôi không tương tác với họ. Tôi đột nhập vào nhà người khác và sắp xếp lại những vật dụng của họ. Tôi phá hỏng đồ, đốt cháy đồ và đánh người.


Một thứ tôi khao khát nhất là nỗi sợ tôi gây ra cho người khác. Tôi biết mình là người có quyền lực.


Gây hấn, mạo hiểm, và thiếu quan tâm đến sức khoẻ của bản thân hoặc của người khác, là những dấu hiệu xác nhận của sociopathy. Khi tôi 8 tuổi, tôi suýt bị chết đuối ở biển. Mẹ tôi nói rằng khi những người cứu hộ kéo tôi lên và hô hấp cho tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là bật cười. Tôi biết rằng cái chết có thể đến bất kì lúc nào, nhưng tôi không bao giờ có nỗi sợ cái chết.


Trước sinh nhật 16 tuổi của tôi, tôi ốm nặng. Tôi thường giữ kín những chuyện đó. Tôi không thích những người khác liên quan đến những vấn đề cá nhân của tôi, vì nó như một sự mời gọi những người khác can thiệp vào cuộc đời tôi. Nhưng ngày đó, tôi nói với mẹ về cơn đau dữ dội dưới xương ức của tôi. Sau khi bà bộc lộ cơn tức giận thường thấy của bà, bà cho tôi uống thuốc thảo dược và nói tôi nghỉ ngơi. Tôi đi đến trường ngay cả khi tôi đang đau. Mỗi ngày, bố mẹ tôi có một cách điều trị mới; tôi mang theo một túi thuốc nhỏ—Tums, Advil, phép chữa vi lượng đồng cân.


Nhưng tôi vẫn đau. Tất cả năng lượng mà tôi thường dùng để quyến rũ người khác thì bây giờ được chuyển sang kiểm soát cơn đau. Tôi dừng gật đầu và mỉm cười; thay vào đó tôi nhìn chằm chằm bọn họ với cặp mắt vô hồn. Tôi tiết lộ những suy nghĩ thầm kín của tôi; tôi nói với bạn bè rằng họ trông xấu xí như thế nào và họ đáng bị những chuyện xấu xảy đến với họ. Không có sức chịu đựng để xác định sức ảnh hưởng của tôi lên người khác, tôi chấp nhận sự xấu tính của tôi.


Cơn đau bụng lan sang lưng của tôi. Cả buổi chiều tôi ngủ trong xe hơi của anh tôi. Sau đó, bố tôi nhìn thân trên của tôi và thấy có điều gì đó không ổn. Ông nói một cách miễn cưỡng: “Chúng ta sẽ đi gặp bác sỹ vào ngày mai.”


Ngày tiếp theo, tại phòng của bác sỹ, ông ấy nói với giọng tức giận. Bác sỹ hỏi: Nếu bạn cảm thấy đau, thì bạn đã làm gì trong 10 ngày qua? Sau đó tôi bất tỉnh. Khi tôi tỉnh, tôi nghe tiếng la hét và bố tôi đang thuyết phục bác sỹ đừng gọi xe cấp cứu.


Tôi có thể nhìn thấy nỗi hoảng sợ trong đôi mắt của bố. Ông ấy và mẹ để cho tôi bị đau hơn 1 tuần vì sau này tôi khám phá ra, bảo hiểm y tế của gia đình chúng tôi đã hết hạn. Khi tôi tỉnh dậy sau phẫu thuật, tôi thấy bố đứng bên tôi với sự tức giận mệt mỏi. Ruột thừa của tôi đã bị đục lỗ, các chất độc mưng mủ trong ruột của tôi, tôi bị nhiễm trùng, và các cơ lưng của tôi trở nên hoại tử. “Con có thể đã chết; các bác sỹ rất tức giận,” bố tôi nói, như thể tôi nên xin lỗi tất cả mọi người. Tôi nghĩ nhân cách bệnh lý của tôi đã được kích hoạt phần lớn vì tôi chưa bao giờ học được cách làm thế nào để tin tưởng.


image32.jpg



Tại sao Toà án là nơi ưa thích của một Sociopath


Tính tự yêu bản thân (narcissism) của bố tôi làm ông ấy yêu tôi vì những thành tích của tôi vì chúng phản ánh tích cực về bản thân ông, nhưng nó cũng làm ông ấy ghét tôi vì tôi chưa bao giờ tin vào hình ảnh bản thân của ông, mà đó là tất cả những gì ông ấy quan tâm. Tôi nghĩ mình đã làm nhiều việc giống như ông ấy – chơi bóng chày, tham gia một ban nhạc, học trường luật – để ông ấy sẽ biết rằng tôi giỏi hơn.


Tôi thích đạt được điểm cao ở trường; nó có nghĩa là tôi có thể thoát khỏi những thứ mà các sinh viên khác không thể. Khi tôi còn trẻ, điều làm tôi phấn khích đó là sự mạo hiểm khi biết rằng tôi có thể học ít và vẫn đạt điểm A. Điều đó cũng tương tự khi trở thành một luật sư. Trong bài kiểm tra quán bar California, mọi người la hét vì stress. Trung tâm hội nghị nơi bài kiểm tra diễn ra trông như một trung tâm cứu tế thảm hoạ; mọi người nỗ lực kinh khủng để nhớ lại mọi thứ họ đã từng ghi chép 8 tuần trước – những tuần mà tôi dành cho kỳ nghỉ ở Mexico. Mặc dù chuẩn bị kém, tôi vẫn có thể giữ được bình tĩnh và sự tập trung đủ để huy động kiến thức tôi đã có. Tôi đậu trong khi những người khác trượt.


Bất kể tính lười biếng và thiếu hứng thú của tôi, tôi thực sự là một luật sư tuyệt vời khi tôi cố gắng. Có thời, tôi làm uỷ viên công tố trong văn phòng luật sư quận. Những đặc điểm nhân cách bệnh lý của tôi khiến tôi trở thành một luật sư đặc biệt xuất sắc. Tôi bình tĩnh dưới áp lực. Tôi không cảm thấy tội lỗi hoặc ăn năn hối hận. Sociopath chúng tôi phần lớn không bị ảnh hưởng bởi sự sợ hãi. Ngoài ra, bản chất của tội ác không phải là mối quan tâm đạo đức đối với tôi; tôi chỉ hứng thú với việc chiến thắng trò chơi pháp luật.


Khi tôi ở một công ty luật, tôi được phân công làm việc với một chuyên viên cao cấp tên là Jane. Tôi làm trong một trong những văn phòng con của công ty, vì vậy tôi gặp cô ấy cứ mỗi vài tuần một lần. Trong các công ty luật, bạn nên đối xử với chuyên viên cao cấp của bạn như thể cô ấy là người có thẩm quyền tối cao, và Jane xem trọng hệ thống cấp bậc này.


Tôi không phải là người cộng tác tốt nhất của cô ấy, và Jane tin rằng tôi không xứng đáng với tất cả những gì tôi đã đạt được. Cô nỗ lực nhiều trong chuyện ăn mặc phù hợp, còn tôi thì đi dép và mặc áo thun ở mỗi cuộc gặp.


Một ngày nọ chúng tôi vào thang máy cùng với nhau. Có hai người đàn ông cao to, đẹp trai đã ở sẵn trong đó. Họ đều làm việc ở công ty đầu tư mạo hiểm trong toà nhà. Bạn có thể nói rằng họ nhận được hàng triệu đôla tiền thưởng. Người đàn ông đang thảo luận về buổi hoà nhạc mà họ đã tham dự tối qua – Tôi cũng đã tham dự, dù tôi không hay đi nghe hoà nhạc. Tôi ngẫu hứng hỏi họ về buổi hoà nhạc. Mặt họ sáng ngời lên. “Thật may mắn khi gặp bạn! Có lẽ bạn có thể xử lý một sự bất đồng ý kiến; bạn tôi cho rằng đó là buổi hoà nhạc thứ hai của Rachmaninoff được biểu diễn tối qua, nhưng tôi nghĩ đó là buổi hoà nhạc thứ ba của ông ấy.” “Đó là buổi hoà nhạc thứ hai của ông ấy.” Câu trả lời đúng là gì hầu như không quan trọng đối với tôi.


Người đàn ông cảm ơn tôi và rời thang máy, để lại Jane và tôi đi lên văn phòng của cô, đủ im lặng để cô ấy thưởng thức những chiều kích của sự ưu việt về trí tuệ và xã hội của tôi. Cô bồn chồn lúc chúng tôi bước vào văn phòng của cô mà ở đó chúng tôi đáng lẽ nên nói về dự án công việc của chúng tôi. Thay vào đó, chúng tôi nói về những lựa chọn cuộc đời của cô từ độ tuổi 18, những nỗi lo lắng và bất an của cô về công việc và cơ thể của cô, sự thu hút của cô đối với phụ nữ mặc dù cô đang yêu một người đàn ông.


Sau đó, tôi biết rằng bất cứ khi nào cô nhìn tôi, trái tim của cô sẽ xao xuyến; cô sẽ lo lắng về những bí mật dễ tổn thương mà cô đã thổ lộ với tôi, và cô sẽ tự hỏi nó sẽ như thế nào khi cởi bỏ quần áo của tôi hoặc tát vào mặt tôi. Tôi biết điều đó trong một thời gian dài vì tôi đã ám ảnh những giấc mơ của cô. Quyền lực bản thân nó đã là phần thưởng,


Một tam giác tình yêu do tôi tạo nên


Tôi thích tưởng tượng cảnh mình trở thành ‘kẻ hủy diệt’ hoặc đối tượng quyến rũ ai đó không thể chống cưỡng lại mình nổi
. Tôi hẹn hò Cass một thời gian, nhưng cuối cùng tôi mất hứng thú. Anh ấy thì không mất hứng thú. Một đêm, anh ấy và tôi đi dự một buổi tiệc ở đó chúng tôi gặp Lucy. Cô ấy nổi bật, đặc biệt cô ấy có nét giống tôi, khiến tôi muốn huỷ hoại cô ấy. Tôi đã tính toán – Lucy say mê Cass, Cass đang say mê tôi, tôi có quyền lực với Lucy. Theo sự điều khiển của tôi, Cass bắt đầu theo đuổi Lucy. Tôi tìm thấy mọi thứ về Lucy từ những người bạn thiện chí của cô: Lucy và tôi sinh cùng ngày; chúng tôi có những sở thích giống nhau, những than phiền giống nhau. Theo tôi thì cô ấy là cái tôi biến đổi của tôi.


Chỉ cần Lucy hẹn hò với Cass, tôi giữ anh ấy như bộ phận ở bên cạnh của tôi: Tôi sẽ xui anh ấy hẹn hò và sau đó huỷ cuộc hẹn với cô ấy để ở bên tôi. Anh ấy biết tôi đang lợi dụng anh để quậy phá Lucy. Khi anh ấy bắt đầu cảm thấy xấu hổ, có lỗi, thì tôi cắt đứt quan hệ với anh. Tôi đợi cho đến khi anh ấy tập trung tất cả sự chú ý vào Lucy, đợi đến khi những hy vọng của cô ấy tăng lên, thì khi đó tôi gọi điện lại cho anh. Tôi nói với anh rằng chúng tôi là dành cho nhau và tôi chỉ đang thử thách anh.


Lucy làm sự việc tệ hơn với cô – cô không biết giữ kín chuyện cá nhân, đặc biệt với người như tôi có thể dùng thông tin đó để chống lại cô. Trong khi đó, bạn bè cô thỉnh thoảng cho rằng tôi là cô. Sự việc không thể trở nên hoàn hảo hơn.


Điều thú vị là tôi thực sự thích Lucy. Tôi gần như muốn trở thành một người bạn thực sự. Chỉ cần nghĩ về điều này đã làm tôi chảy nước bọt. Nhưng khi cô ấy trở thành một món tráng miệng quá béo, tôi bắt đầu tránh cô ấy. Tôi làm Cass cắt đứt quan hệ với cô để tốt cho cô.


Tôi đã làm gì với Lucy? Không gì cả. Cô ấy túm lấy một anh chàng và hôn anh ta. Cô thích chàng trai này. Cô gặp anh ta đôi lần một tuần, đôi lúc với người bạn làm sởn gai ốc của anh – tôi. Một lát sau, nó không có kết quả. Kết thúc. Tôi không huỷ hoại bất kì thứ gì của cô ấy. Bây giờ cô ấy đã kết hôn và có một công việc tốt. Điều tồi tệ nhất tôi đã làm là lan truyền một tình yêu mà cô ấy tin là chân thành, một tình yêu mà tôi đã sắp xếp (một cách tốt nhắt có thể) để làm tan vỡ trái tim cô ấy. Tôi biết trái tim tôi xấu xa, độc ác và lạnh lùng hơn đa số mọi người; có lẽ đó là lí do tại sao việc làm tan vỡ trái tim của họ thật lôi cuốn.


Cái ác là gì?


Người Mormon tin rằng tất cả mọi người có tiềm năng để trở nên giống Chúa – tôi tin điều này bao gồm cả tôi. Những hành động của tôi là điều quan trọng, chứ không phải những ý nghĩ tàn nhẫn của tôi, hay những động cơ hung ác, bất chính của tôi. Mọi người là một người có tội, và tôi không bao giờ cảm thấy mình ở bên ngoài chuẩn tắc này.


Khi tôi học ở Brigham Young—các sinh viên ở đó thậm chí còn đáng tin hơn cả người Mormon bình thường—có vô số cơ hội cho mưu đồ bất lương.


Nhưng tôi về mặt chức năng là một người tốt—tôi mua một ngôi nhà cho người bạn thân nhất của tôi, tôi cho em trai tôi $10,000, và tôi được xem là một giảng viên hay giúp đỡ. Tôi yêu gia đình và bạn bè của tôi. Nhưng tôi không bị thúc đẩy hoặc bị kìm chế bới những thứ mà đa số người tốt bị.


Tôi không có ý tạo ấn tượng cho bạn rằng bạn không nên lo lắng về sociopath. Chỉ vì tôi không bạo lực và có trí tuệ cao không có nghĩa là ngoài kia không có nhiều sociopath ngu ngốc, nguy hiểm và tự do. Bản thân tôi cố gắng tránh những người như thế.


Mặc dù đã tưởng tượng điều đó nhiều lần, tôi chưa bao giờ cắt cổ ai. Tôi tự hỏi, nếu tôi được nuôi dưỡng trong một gia đình nhiều bạo hành thì liệu tôi sẽ chịu trách nhiệm cho cái chết của ai đó. Những người phạm tội ác cực kỳ tàn ác – người có nhân cách bệnh lý – không gây hại nhiều hơn bất kì ai khác, nhưng họ dường như có ít thứ để mất hơn. Nếu tôi không có ai để yêu thương hoặc không có thứ gì để đạt được, có lẽ. Thật khó nói.






* Trích từ cuốn sách Confessions of a Sociopath, Copyright 2013 by M.E. Thomas. Published by Crown Publishers, a division of Random House, Inc., on May 14, 2013


Nguồn: www.psychologytoday.com
 
Bài này trích từ cuốn sách Tự thú của sociopath. Những dòng mình bôi đậm là đặc điểm của sociopath (người có nhân cách bệnh lý, theo ước tính thì cứ 25 người có 1 người là sociopath).
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top