Trả lời chủ đề

Sự gặp gỡ của Balestier với phía Cochinchina rất  giống với cuộc đối đầu của Edmund Roberts.(15) Chiếc thuyền Plymouth, chuyên chở  Balestier và thư ký của ông tên Dean, thả neo ở vịnh Đà Nẵng hôm 25 tháng Hai  năm 1850. Chiếc thuyền tức thời được thăm viếng bởi hai viên chức Cochinchina ở  “cấp thấp,” dò hỏi về lý do của cuộc thăm viếng. Balestier đã trao cho họ một  bức thư trình bày các duyên cớ thân thiện của phái bộ mà các viên chức đã đọc  qua nhưng từ chối không tiếp nhận. Tuy nhiên, họ có đồng ý là sẽ chuyển đạt nội  dung của bức thư lên thượng cấp của họ.


Tiếp sau đó, một lần nữa, là  nhiều cuộc gặp mặt sơ bộ, có tính cách nghi lễ với nhiều quan chức Việt Nam cấp  thấp khác nhau. Các quan chức sau này thì lịch sự nhưng dè dặt, cho hay họ đã bị  lừa gạt bởi những người nước ngoài đi trên tàu chiến, đã đến như các kẻ thân  thiện nhưng lại gây ra các hành vi thù nghịch, triệt hủy các thuyền tàu của họ  và giết hại hàng trăm người dân.


Ngày 6 tháng Ba, các người khách của  Balestier yêu cầu ông thông báo cho họ nội dung lá thư của Tổng Thống gửi cho  Hoàng Đế. Áp lực của thời gian đã khiến Balestier chiều theo lời yêu cầu trái  với sự phán đoán vững chắc hơn của ông. Khi ông làm như thế, phía Cochinchina,  như đã đối xử vớI Roberts hai mươi năm trước đây, đã phản đối các cách thức xưng  hô cũng như các ý kiến nơi cuối thư của Tổng Thống, mà họ đã giải thích như là  một sự đe dọa. Balestier đã cố gắng giải thích cho qua các sai lầm trong nghi  lễ. Liên quan đến sự đe dọa hàm chứa trong lá thư của Tổng Thống, ông đã lập  luận rằng Tổng Thống đã đưa ra đề nghị thực hiện các sự sửa chữa cho các hành vi  của Thuyền Trưởng Percival nhưng cảnh cáo rằng nếu các thiện chí của Tổng Thống  không được chấp nhận và hoàng đế thực hiện sự đe dọa của Ngài nhằm trả thù cho  các hành vi của Percival đối với các công dân Hoa Kỳ khác, Hợp Chúng Quốc sẽ bị  bắt buộc phái các chiến thuyền đến để đòi hỏi các sự giải thích thỏa  đáng.


Vào ngày 13 tháng Ba, có lời nhắn được gửi đến Balestier rằng Tổng  Đốc tỉnh Kwangnam (Quảng Nam) mời ông lên bờ để nhóm họp. Cuộc hội kiến đã diễn  ra, và vị Tổng Đốc đã thông báo với Balestier rằng lá thư không thể được tiếp  nhận vì nó có đề cập đến việc giết hại người dân Cochinchina bởi thủy thủ đoàn  một tầu chiến của Hoa Kỳ, và sự kiện này đã không thể được xác chứng bởi hồ sơ  lưu trữ của quốc gia. Balestier đã tố cáo rằng phía Cochinchina đã tìm một lý cớ  để bác bỏ sự việc hầu giữ quyền tự do thực hiện các hành vi thù nghịch đối với  người Mỹ. Ông cáo buộc rằng sự từ chối tiếp nhận lá thư của Tổng Thống sẽ là một  sự xúc phạm lớn lao đối với Tổng Thống. Vị Tổng Đốc Quảng Nam không bị lay  chuyển, đã chấm dứt cuộc thảo luận sau ba tiếng đồng hồ, và ra về. Chiếc thuyền  của Balestier vẫn còn lưu lại trong haỉ cảng cho đến ngày 16 để chờ đợi xem có  bất kỳ dấu hiệu quan tâm nào khác hay nỗ lực để tiếp xúc hay không. Khi không có  gì xảy ra, ông đã rời khỏi hải cảng, với ý định sẽ tái tục các nỗ lực của ông  khi chiếc thuyền đến cửa sông nơi kinh đô Huế tọa lạc, nhưng thời tiết đã không  hợp tác, và chiếc thuyền Plymouth thay vào đó đã lái sang Bangkok (Vọng Các).  (16)


Trong các báo cáo gửi Bộ Trưởng Ngoại Giao Clayton về phái bộ của  mình sang Cochinchina, Balestier đã viết rằng một vài viên chức Cochinchina cấp  thấp hơn có nhìn nhận một cách riêng tư với ông rằng chiếc thuyền của Thuyền  Trưởng Percival đã giết chết một số người Cochinchina, nhưng các thẩm quyền ở  Huế đã ra lệnh rằng sự kiện đó bị phủ nhận cùng với việc từ chối lá thư của Tổng  Thống. Balestier đã phân tích các lý do cho sự thất bại và biện hộ cho việc đối  phó với phía Cochinchina -- bằng vũ lực.


Sự tin tưởng vững chắc của tôi  là, bằng cách từ chối sự phủ nhận của Tổng Thống về hành vi xúc phạm, họ xem là  họ sẽ được tự do để trút sự trả thù trên các công dân của chúng ta chẳng may rơi  vào tay họ như thế, với việc không hứa hẹn với chúng ta một đường lối thân  thiện. Tôi bắt buộc phải cảm thấy, như hơn một lần tôi đã có hân hạnh được quan  sát Ngài khi đối thoạI, rằng thật là vô vọng cho việc nỗ lục để thương thảo  nghiêm chỉnh với một dân tộc không thực tế như thế, nếu không có một sức mạnh  kiềm chế trong tay. Giả sử tôi đã đi cùng một hạm đội có ba chiếc thuyền thay vì  một chiếc thuyền duy nhất, và đã đi tới cửa con sông, chỉ còn cách kinh đô vài  dặm, sau khi các cố gắng của tôi đã thất bại trong cuộc thương thuyết tại Turong  (Đà Nẵng), tôi chắc không còn nghi ngờ về cung cách mà tôi sẽ được đón tiếp, và  sự tôn trọng đối vớI lá thư của Tổng Thống. Tôi xin phép Ngài để nhận xét rằng  người Cochinchina giống như mọi dân tộc bị cô lập và không hiểu biết khác, mang  đầy những tham vọng cá nhân hão huyền và tính tự phụ trẻ con -- tự hạ mình làm  nô lệ và phục tùng một cách hèn hạ trước vị chúa tể và các thượng cấp, họ đã  hoàn toàn không đếm xỉa đến các quyền và cảm nghĩ của các kẻ khác, và, trong  khái niệm không giới hạn về tính vĩ đại của chính họ, họ lấy làm hài lòng để  nghĩ rằng phía các người Âu Châu phải bày tỏ một sự tôn kính cao xa đối với họ  trong mọi nỗ lực tiến tới các sự quan hệ thân thiện với ho.


Tôi muốn kính  trình với Ngài rằng đương biên duyên hải chạy dài tại vùng biển Trung Hoa nằm  dưới quyền cai trị của dân tộc này, mà sự chuyên chỏ bằng tàu của chúng ta, cùng  vớI công cuộc hảv vận của các dân tộc khác, bắt buộc phải tiếp cận với hảl lộ  này khi vãng lai vùng biển Trung Hoa, tại bất kỳ phần đất nào trong đó sinh mạng  của các công dân của chúng ta có thể bị phát lộ và phải chịu hy sinh, hay những  người bị cầm tù; và để bảo vệ chống lại các lề lối như thế, điều tuyệt đối cần  thiết để có sự an ninh là một sự biểu tỏ trực tiếp về sự đối xử thân thiện về  phía họ. Để đạt được sự an toàn mong muốn này, tôi nghĩ cần phải đưa ra một yêu  cầu chính thức với Huế, cùng với một lực lượng vũ trang có khả năng cưỡng hành  yêu cầu này. Nhưng, trong ý kiến của tôi, nhiều phần không cần đến một hành vi  thù nghịch nào về phía chúng ta, với việc tin tưởng rằng sự xuất hiện của ba  chiến thuyền trong các hải phận đó sẽ đủ để đạt được mọi điều có thể được yêu  cầu một cách hợp lý nơi họ. (17)


Trong một lá thư gửi thẳng lên Tổng  Thống đề ngày 15 tháng Mười Hai, 1851, trong đó Balestier biện luận cho lời xác  định xin bồi hoàn các chi phí của mình đã chi tiêu trong phái bộ không thành  công của ông, ông đã lượng giá một cách khập khiễng các lý do của sự thất bại  của ông tại Cochinchina:


Về kết quả của cuộc thăm viếng của tôi tại  Cochin China, Xiêm la & Borneo, tôi xin được nói thêm rằng sự thất bại của  tôi về việc [đạt] một hiệp ước với Cochin China nảy sinh từ một sự quyết tâm đã  xác định trước của Chính Phủ của xứ đó là không chịu thương thảo, về ngoại giao  hay thương mại, với các nước Âu Châu bởi có các xúc phạm sau đó đi cùng với việc  chuyên chở bằng tàu và thương mại của họ (các nước Âu Châu).”/


Top