Trả lời chủ đề

Các quan chức khẳng định không có mục tiêu quân sự ở  Al Dour và một người nói với tôi: "Hãy nhìn về chân trời. Anh sẽ chẳng nhìn thấy  gì". Tôi đã nhìn thấy khói bốc lên từ "cơ sở đào tạo kĩ thuật" vài dặm phía nam.  Dường như theo tôi có thể Al Dour bị đánh bom tình cờ bởi máy bay của đồng minh  tấn công căn cứ quân sự.


Trong đống đổ nát của một ngôi nhà tôi tìm thấy  bản copy bìa mềm bị rách cuốn tiểu thuyết Hội chợ phù hoa của Thackeray. Trang  đầu viết tên Raeda Abdul Aziz, người chết trong vụ tấn công, những người hàng  xóm nói rằng, cậu bé đó 19 tuổi đang học Văn học Anh tại Đại học Baghdad. Cậu ta  có rất nhiều ghi chú ở lề và trong một tờ giấy riêng cậu ta viết: "Rebecca Sharp  không phải là người tốt bụng và độ lượng. Cô ta nói rằng cả thế giới đối xử với  cô ta tồi tệ. Nhưng thế giới đối xử với con người như họ xứng đáng được hướng.  Thế giới là một tấm gương. Nếu bạn nhìn nó tức giận thì nó sẽ nhìn lại bạn tức  giận. Nếu bạn cười với nó... nó sẽ là người bạn tốt bụng và nhân hậu". 


Tôi cầm cuốn tiểu thuyết méo mó đì như một vật kỉ niệm nhưng không có ý  định đề cập nó trong bản tin truyền hình của mình. Tôi biết sẽ phải đấu tranh  với trái tim mình rất nhiều khi làm tin về cuộc đánh bom gây tranh cãi về người  dân Iraq trong không khí không ủng hộ hiện tại.


Sadoun không thay đổi gì  trong câu chuyện của tôi, thậm chí tôi đã viết xe tải đi lại nhiều trên đường.  Holliman truyền hình bản tin buổi tối và tôi miêu tả đầy đủ mức độ tàn phá và  phần tin về những người sống sót. Trong phần bình luận đầu tiên, anh ta nói với  tôi nhiều người Mỹ nghĩ tôi đang bị lừa bịp.


Người xem sẽ phải quen khi  nghe những bản tin giống như vậy về Al Dour, tôi đáp lại. Bạn không thể trút  xuống hàng nghìn tấn bom trên một đất nước với 17 triệu dân mà không mong đợi  tổn thương dân thường. Tôi nói vào năm 1966 Harrison Salisbury của tờ Thời báo  New York được đưa tới những nơi ở miền Bắc Việt Nam, nơi các cộng đồng dân cư bị  đánh bom và người dân bị thương trong những đợt tấn công không quân của Mỹ. Anh  ta bị bình luận rất nhiều khi làm tin về mức độ tàn phá.


Tôi nói bây giờ  tôi hy vọng tất cả chúng ta đều hiểu quy luật của chiến tranh, nhưng Holliman  xen vào, "Không có cách nào, điều này chỉ là sự kiện dàn trước cho bạn chứng  kiến phải không? Ý tôi là nó không thực sự xảy ra phải không, Peter?". 


Tôi muốn đấm vào mũi anh ta nhưng không thể, ít nhất tôi muốn hét lên  lời báng bổ nhưng quy định truyền hình đã kìm tôi, tôi nói chậm rãi, "Không thể  nào là một sự kiện dàn xếp, John. Tôi đã nhìn thấy sự tàn phá của bom qua 17  cuộc chiến diễn ra trong vòng 30 năm qua. Nó đáp ứng đầy đủ cấp độ và sự hiện  diện của một trận đánh bom. Những người dân xác nhận điều đó. Đây không phải là  sự dàn xếp".


Holliman hỏi tôi có ý kiến mới nào về việc làm tin chiến  tranh từ phía kẻ thù không. Tôi đáp lại tôi hy vọng người Mỹ đủ tinh tế để biết  những người dân vô tội đang bị tổn thương trong cuộc chiến và Nhà Trắng có thể  thanh minh điều đó trong bức tranh rộng hơn về cuộc chiến. "Tôi nghĩ chút nhỏ  nhặt chúng tôi đóng góp ở đây có giá trị".


Anh ta hỏi tôi đánh giá những  nỗ lực chiến tranh lớn hơn nhưng tôi không thể đưa ra. Tôi nói tôi không biết  chiến tranh sẽ đi xa ra sao ngoài điểm quan sát bị giới hạn của mình. Tôi không  thể xác nhận Lầu Năm góc tuyên bố rằng đồng minh có sức mạnh không quân đánh bại  lực lượng Iraq. Từ những tờ báo địa phương, tôi trích lời Saddam Hussein nói  rằng sự tàn phá mà đất nước phải gánh chịu sẽ chứng minh cho một chiến thắng  toàn vẹn. Tôi nghĩ điều này có nghĩa những mất mát của ông ta là to lớn. 


Khi Holliman hỏi liên tiếp các câu hỏi, mưa dột qua chiếc ô của Sadoun  làm ướt áo anh ta và tôi đang khàn giọng. Tôi cũng đói. Tôi nói với John liên  lạc sắp cắt, tiếng ồn quá tải và tắt tín hiệu. Một điều thuận lợi khi một mình  một câu chuyện là không ai ở xung quanh để cãi lại những quyết định như vậy.


Top