Trả lời chủ đề

Mọi bước chân ngoài khách sạn và mọi cuộc phỏng vấn  trong suốt khủng hoảng vùng Vịnh được chính quyền Iraq kiểm duyệt. Những thông  tin trì hoãn là sự quan trọng quân sự sống còn. Nếu các đồng nghiệp của chúng  tôi ở nơi tránh bom có thể làm chủ điều đó. Tôi đoán các nhân viên quân sự ở  Baghdad cũng có thể làm được.


Chúng tôi nghe thấy truyền hình CNN từ Tel  Aviv, một phóng viên nói Bộ Ngoại giao Israel đang xem CNN và đài phát thanh  quốc gia Israel đang phát phần bình luận của chúng tôi, các nhân viên quản lí  của CNN khẳng định điều đó.


Holliman đề nghị Bernie một chiếc sandwich  kẹp cá thu. Có tiếng gió thổi qua cửa sổ mở và Holliman đề cập thậm chí vậy  nhưng tất cả chúng tôi vẫn đang toát mồ hôi. Mọi thứ chúng tôi nói đều được  truyền trực tiếp. Cảm ơn chúa wiener đã không ở đó với vốn từ vựng phong phú của  anh ta.


Chúng tôi có nhiều thời gian trên hình. Cuộc tấn công diễn ra cứ  15 phút một lần. Chúng tôi so sánh cuộc đánh bom với một triệu con đom đóm với  màn trình diễn pháo hoa ngày 4-7, với cơn bão, với sao băng, với tàu vũ trụ khởi  hành. Shaw nói rằng nó giống như trung tâm của địa ngục.


Chúng tôi hiếm  khi phủ định lẫn nhau, nhưng có một lần Bernie thách thức sự miêu tả của  Holliman về một vụ ném bom như là "cái đẹp". Anh ta bình luận đanh thép, "John,  điều đó với tôi không đẹp".


Chúng tôi chạy hết từ mặt bên này khách sạn  tới mặt bên kia để kiểm tra khung cảnh. Dồn dập bom và tên lửa tấn công các khẩu  pháo bắn phá máy bay, vị trí radar, các bộ ngành chính phủ, mục tiêu công  nghiệp, các đầu mối liên lạc với chiến trường Kuwait. Nhưng chúng tôi có thể  nhìn thấy những chiếc cầu vẫn nằm trên sông Tigris.


Có tiếng đập cửa. Tôi  nhìn Bernie, John và gợi ý họ trốn đi. Tôi sẽ giải quyết việc quấy rầy. Holliman  luồn vào phòng kế bên rúc xuống một chiếc giường. Shaw vào một phòng và trốn  dưới bàn.


Tôi bật công tắc điện thoại, đèn màu vàng và mở cửa. Ba chiếc  đèn pin rọi vào mặt tôi và tôi bị đẩy vào trong phòng. Họ là những nhân viên an  ninh và to cao hơn tôi rất nhiều. Một người xoay tôi vào tường trong khi những  người khác đi vòng quanh phòng của chúng tôi, mở tủ và đóng các cửa sổ. Họ lấy  máy quay của chúng tôi khỏi khung máy và mang chúng ra hành lang yêu cầu tôi  xuống boong ke. Không còn cách nào khác, tôi buộc phải đi xuống cầu  thang.


Tôi ngồi xuống trong lối cửa ra vào. Tôi tuyên bố rằng tôi sợ bị  giam giữ. Tôi chứng minh bằng đôi tay run lên sợ hãi trong một khoảng không đóng  kín. Tôi nói rằng tôi đã có 10 năm ở Việt Nam và những trận đánh bom bên ngoài  không làm tôi lo lắng nhưng ở đây trong một căn phòng đóng kín tôi như phát  điên.


Những nhân viên an ninh cố gắng một cách hời hợt kéo tôi đi và sau  đó bỏ đi cùng máy quay của chúng tôi. Tôi nhìn theo ánh đèn pin của họ biến mất  vào cầu thang và sau đó trở lại phòng.


Atlanta nghĩ rằng họ đã mất chúng  tôi. David French đã nói với khán giả, "Tôi không mong muốn cảnh báo bất kì ai"  nhưng sự liên lạc với chúng tôi đã bị mất. Wolf Blitzer truyền tin từ Lầu Năm  góc rằng tắc nghẽn điện tử cuối cùng đã làm chúng tôi mất phát sóng. Tôi bật hệ  thống bốn dây lên và nói với Atlanta rằng chúng tôi đã trở lại nhiệm  vụ.


Bernie nói anh ta lo tất cả chúng tôi có thể bị rời đi. "Tôi sẽ  chuyển míc cho John, cho anh, Peter, và tôi sẽ trốn dưới bàn, không phải vì tôi  sợ những gì đang diễn ra ngoài kia mà tôi muốn đảm bảo nếu có cuộc làm phiền  khác và nếu hai anh bị đưa đi thì ít nhất còn một trong chúng ta sẽ ở  đây".


Bây giờ các phát thanh viên đang gọi chúng tôi là "Những cậu bé của  Baghdad" khi Bernie lên hình thì có tiếng gõ cửa mạnh một lần nữa ngắt quãng anh  ta. Anh ta thì thào: "Chúng ta phải trốn" và ném microphone vào tôi.


Top