Trả lời chủ đề

Trong vòng buổi trưa ngày thử hai, 27-4, Tướng Minh  gọi điện cho tôi với lời mời tới thăm nhà ông ta ở gần Dinh Tổng thống. Chúng  tôi nhâm nhi trà Trung Quốc nóng và ông ta giải thích kết thúc đã tới gần và sự  khôn ngoan của ông ta cho thấy lực lượng cộng sản tới gần Biên Hòa ở hướng đông  và Củ Chi ở hướng tây và tất cả chuẩn bị dồn vào từ mọi hướng theo hình com pa.  Có những pháo binh lớn xếp hàng để thổi tung Sài Gòn thành từng mảnh, các đơn vị  thám thính của cộng sản thử đụng độ với lực lượng phòng thủ của Sài Gòn. Ông ta  miêu tả những gì gọi là "nhiễm độc khủng hoảng" đang tràn ngập lực lượng Sài  Gòn. Đội hình chỉ huy và lãnh đạo đã mệt mỏi, tan rã và khởi hành trong những  trực thăng dành cho những chỉ huy chạy trốn.


Tôi nói rằng tôi vẫn đang cố  gắng tìm kiếm tọa độ yêu cầu cho hành trình của ông ta nhưng ông ta vẫy tay gạt  đi và nói đã biết vị trí chung của hạm đội và khi thời gian đến sẽ bay ra để  tìm.


Ông ta chỉ cho tôi xem ngôi nhà được trang hoàng như cung điện với  những bức tranh sơn mài lớn về phong cảnh Việt Nam truyền thống có những người  phụ nữ vấn tóc ngồi bên bể nước và những con ngựa đang phi nước đại.


Ông  ta lắc đầu buồn bã: "Giờ đã quá muộn để tôi mang được chúng đi" và quay sang  tuyên bố "Những thứ này là của cậu, tất cả cho cậu. Tôi biết cậu đánh giá cao  nghệ thuật và đây là bức đẹp nhất của Việt Nam". Tôi khẳng định với ông ta rằng  tôi cũng không thể mang những bức tranh ra khỏi Việt Nam nhưng ông ta cố nài nỉ  và khi tôi ra đến vườn thì hai tay lính đã buộc những bức tranh lên nóc một  chiếc xe jeep. Tôi nói với Tướng Minh rằng, tôi có mấy việc lặt vặt phải làm và  sẽ trở về muộn. Sau đó, tôi lái xe đi và biết rằng tôi sẽ không thể gặp lại  Tướng Minh hay những bức tranh đó nữa.


Vào sáng sớm ngày thứ ba, đường  băng và những nhà ga tại sân bay Tân Sơn Nhất đầy súng pháo binh mà cộng sản kéo  xuống từ núi. Đạn bắn phá thức tỉnh thành phố. Tôi nhảy ra khỏi giường tại Khách  sạn Caravelle khi những viên đạn đầu tiên chạm đất lúc 4 giờ sáng và chạy lên  nóc khách sạn nơi có vài đồng nghiệp đã tập trung, máy bay và các tòa nhà bốc  cháy.


Một bình minh đầy lửa toé lên những mái nhà Sài Gòn, chúng tôi nhìn  thấy rất nhiều người dân đang chứng kiến như chúng tôi, một vài chiếc trực thăng  dũng cảm chiến đấu với những tay súng dưới mặt đất, những khẩu súng nhỏ nhả đạn  khi những chiếc tên lửa bay về phía họ. Tôi nhìn thấy hai máy bay rơi  xuống.

Tôi điện thoại cho Esper từ quầy bay Khách sạn Caravelle. Chúng tôi  đồng ý rằng trận bắn phá có thể kết thúc việc di tản ở sân bay và thực hiện  phương án 4, sự rút lui cuối cùng.


Tấn công rocket cũng kết thúc những  bài nói chuyện xa hơn về thỏa thuận chính trị. Khi việc vận chuyển hàng không bị  hủy bỏ, quyết định di tản nhân sự cần thiết bằng trực thăng được đưa ra. Đó là  cơ hội cuối cùng rời đi. Esper cộc lốc thông báo tình hình về New York và ba  chúng tôi sẽ ở lại, Esper, tôi và Matt Franjola.


Gallagher phản đối việc  để Franjola ở lại vì ông ta lo điều đó tăng thêm nguy hiểm cho tất cả chúng tôi,  nhưng ông ta đồng ý khi Esper khuyên nhủ: "Franjola quyết tâm ở lại và nếu chúng  ta buộc anh ta rời đi, anh ta sẽ ở lại cho người khác. Yêu cầu ông xem xét lại  và hãy để tôi làm câu chuyện này một cách tích cực nhất". Tôi biết nên đưa ra  lời giải thích đầy đủ hơn cho quyết định ở lại của chính mình vì với nhiều  người, điều đó dường như là điên rồ, đặc biệt là với Ninh. Tôi hứa sẽ rời đi khi  tới lúc.


Tôi gửi một thông điệp cho Gallagher nói rằng tôi đã ở Việt Nam  từ đầu, tôi cảm thấy đáng mạo hiểm ở đó để viết về những giờ khắc cuối cùng khi  kết thúc.


Tôi không nói cho ông ta biết ý định nhỡ chuyến bay cuối cùng  nếu ông ta nài nỉ tôi rời đi.


Top