Trả lời chủ đề

Dưới ánh nến thỉnh thoảng sáng hơn bởi ánh đèn bập  bùng từ chiếc đèn máy điện, Horalek và các bác sĩ đang giúp những người bị  thương với niềm hy vọng trực thăng cứu viện sẽ đến không lâu. Ngay sau khi chúng  tôi chuẩn bị rời khỏi đó thì lính pháo binh mất điều xa xỉ cuối cùng: một luồng  đạn pháo dã vào boongke nơi họ để chiếc ti vi đen trắng 12 inh.


Sự tỉnh  ngộ trong doanh trại phản ánh cuộc khủng hoảng rộng lớn hơn về lòng tin vì Mỹ cố  gắng rút ra khỏi cuộc chiến mà không cần tìm kiếm giải pháp hoặc chấp nhận thất  bại. Tôi đặt nhan đề cho câu chuyện của mình là “Những người đàn ông bị lãng  quên của Bến Hết" và cố gắng viết về những đắng cay bao trùm khu vực đó. 


Tổng tư lệnh Bộ tham mưu Liên quân Hoa Kỳ, Tướng Earle Wheeler phàn nàn  câu chuyện với Thượng nghị sĩ Harry Byrd và với Gallagher, người rất hài lòng  với bài viết của tôi. Những lời lẽ cuối cùng về sự việc đó là lời của những  người lính Bến Hết trong một bức thư gửi cho tôi theo địa chỉ văn phòng AP ở New  York ngày 7-7:


“Chúng tôi là những người lính của đội pháo, Tiểu đoàn 3,  Pháo binh 3 mong muốn được thể hiện sự biết ơn và lời cảm ơn sâu sắc nhất của  mình tới một người phóng viên đã mang bóng tối ra ánh sáng. Trong khi anh ở tại  đội pháo A mặc dù chỉ là thời gian ngắn nhưng anh đã chứng kiến tình thế khó  khăn của chúng tôi. Một vài ngày sau khi anh đi, chúng tôi đã nhận được thư và  báo từ nhà, và những người đàn ông của Đội pháo A cuối cùng cũng được đọc câu  chuyện của chính họ. Anh sẽ không thể tin được nhuệ khí của chúng tôi lên cao  như thế nào khi biết những người ở nhà hiểu được cái địa ngục chúng tôi đang  phải trải qua, và biết chúng tôi không còn là những người lính bị lãng quên nữa.  Điều này mang đến cho chúng tôi hy vọng và lòng tin mới vào đất nước chứng ta.  Chúng tôi nhận được hàng tấn đạn dược, và thực phẩm tiếp tế. Những phóng viên  như anh đã phải đấu tranh sinh tồn tại những điểm nóng để có được sự thật và  viết nên sự thật, xứng đáng với lòng biết ơn của những người lính Đội pháo A.  Cảm ơn chúa vì những người đàn ông dũng cảm và chịu đựng giống như anh". 


Những nỗ lực quân sự của Mỹ ở Việt Nam đang tan rã được chứng minh rõ  ràng nhất bằng vụ thảm sát Mỹ Lai, và hơn nữa là những lời đồn đại về một số sĩ  quan không thực hiện mệnh lệnh, nghiện thuốc phiện, giết người. Horst và tôi gặp  một ví dụ về nhuệ khí binh lính đang tan ra như mây khói khi chúng tôi tiếp tục  nhiệm vụ buồn tẻ tìm lại xác của Ollie Noonan, người đã chết trong vụ nổ trực  thăng cuối tháng 8 ở thung lũng Sông Chàng xa xôi phía nam Đà Nẵng. 


Horst tham gia cùng Tiểu đoàn 3, Lữ đoàn bộ binh Tia chớp 196 di chuyển  theo sườn núi đá của Núi Lớn xuống vị trí vụ nổ. Tôi ở lại căn cứ doanh trại  tiểu đoàn ở trung tâm vùng hạ cánh trên đỉnh núi cùng chiếc bộ đàm liên lạc với  Horst và truyền thông tin về văn phòng Sài Gòn khi thi thể Ollie được tìm thấy.  Đại đội A của tiểu đoàn đang tản ra tìm kiếm. Họ rơi vào mê cung những hầm của  người Bắc Việt và bị tổn thất nặng nề.


Sau đó năm ngày, những người đàn  ông đó lĩnh đủ. Đại tá Robert C.Bacon yêu cầu Đại đội trưởng, Trung úy Eugene  Shurtzir tiến về mục tiêu phía trước. "Tôi xin lỗi thưa ngài, những người của  tôi từ chối đi. Chúng tôi không thể ra ngoài," Shurtz gọi bộ đàm trở lại. Khi  Horst nghe thấy, Đại tá Bacon hỏi: “xin hãy nhắc lại, anh có nói với họ điều này  có nghĩa là không tuân lệnh trong trận chiến không?".


Câu trả lời là:  "Tôi nghĩ họ hiểu nhưng một số đơn giản đã lĩnh đủ họ mất nhuệ khí rồi. Có những  cậu bé ở đây chỉ còn 90 ngày nữa là rời Việt Nam. Họ muốn về nhà bình yên. Vấn  đề ở đây là tâm linh".


Đại tá Bacon chen vào: "Anh đang nói về các binh  nhì hay các hạ sĩ?" và Trung úy Shurtz đáp lại "Đó là khó khăn ở đây, chúng tôi  gặp cả khó khăn chỉ đạo, hầu hết đội của chúng tôi và các chỉ huy trung đội đã  bị giết hoặc bị thương".


Đại tá Bacon lặng lẽ khuyên anh ta: "Hãy đi nói  chuyện với họ một lần nữa và nói với họ rằng theo những gì chúng ta biết thì giờ  các boong ke đều trống không, Việt Cộng đã rút. Nhiệm vụ của Đại đội A là tìm  kiếm xác chết. Họ không có lý do gì để sợ. Hãy đếm xem bao nhiêu người thực sự  không muốn đi".


Trung úy quay trở lại đội lính sau vài phút. "Đại tá, họ  sẽ không đi, và tôi không đề nghị giơ tay vì tôi sợ rằng tất cả sẽ ngấm ngầm với  nhau”. Cuối cùng Đại tá ra lệnh cho anh ta: "Bỏ lại những người lính ở trên đồi  và điều động đơn vị không quân chỉ huy tới mục tiêu."


Top