Trả lời chủ đề

Bức tranh di tản đau thương như anh ta miêu tả và được đánh điện bằng rađio về  New York tối hôm đó. Đó cũng là đầu tiên và cuối cùng của anh ấy mà chúng tôi  nhìn thấy. vào thứ Bảy, Bernie giữ cuộc hẹn với những lính nhảy dù, đi cùng máy  ảnh của mình ở ghế sau máy bay ném bom chiến đấu diễn tập cho một cuộc tấn công  tốt xa hơn vào vị trí Việt Cộng ở vùng núi Bình Định thì bất ngờ lao vào chiếc  máy bay khác. Kolenberg là người đầu tiên của AP chết trong chiến tranh và cái  chết của anh ta làm chúng tôi sợ. Anh ta mới thực hiện nhiệm vụ được một tuần  trong khi chúng tôi đã dấn thân vào những mạo hiểm tương tự trong nhiều năm và  chúng tôi vẫn còn sống.


Horst luôn tìm kiếm những tân binh cho những gì  chúng tôi gọi là “quân đội của Fass”, một nhóm cộng tác viên dũng cảm có mặt  trên những con đường bị tấn công tan tác và những trận chiến nóng bỏng chỉ để  lấy vài đô la cho một bức ảnh kèm với tin tức hàng ngày của AP chuyển về New  York. Cương lĩnh của Horst là bạn không thể có quá nhiều người chụp quá nhiều  ảnh. Anh ta đặc biệt ấn tượng với một trong những cộng tác viên của chúng tôi,  kỹ thuật viên âm thanh của CBS Huỳnh Công La, và Horst dụ dỗ thành công, thuê  anh ta làm nhân viên chính thức đã làm cho nhân viên âm thanh người Việt Nam  khác tên là Hà Thúc Cần rất phẫn nộ (người sau này trở thành người quay phim ưa  thích của Morley Safer). Công La có thân hình nhẹ nhàng, đặc trưng của những  người đàn ông Việt Nam: bề ngoài mềm yếu nhưng ẩn chứa năng lượng dồi dào. Tôi  thích đi vào chiến trường cùng anh ta vì anh ta có khiếu hài hước và giành được  sự tin tưởng của quân đội Việt Nam và nhân viên dân sự. Anh ta dũng cảm hơn tôi  nhiều. Anh ta băng qua rừng cùng người dẫn đầu đại đội trong khi tôi ở vị trí  khá an toàn của đội chỉ huy và những cố vấn Mỹ. Đôi khi anh ta bò trở lại chỗ  chúng tôi trong suốt trận bắn phá khốc liệt để nói “Có quá nhiều đạn ở đằng đó”  và lại bò về vị trí cũ trong thời gian ngừng bắn. Horst huấn luyện anh ta công  việc chụp ảnh và phân tích những bức ảnh của anh ta. Dần dần cùng những lời  khuyên về cách đặt khung máy và nội dung, anh ta nhanh chóng tiến bộ trong kỹ  năng của mình.


Những bức hình chiến trường của Công La và sự khốc liệt  luôn giúp chúng tôi tạo ra một khoảng cách cạnh tranh với UPI. Một ngày anh ta  nhặt được chiếc mũ sắt méo mó từ chiến trường, vẽ chữ AP đằng trước bằng mực đen  và luôn đội nó mỗi khi vào chiến trường, nhiều khi nó lắc lư trên đầu anh ta.  Công La có cuộc sống thú vị với bốn năm làm tin chiến trường cho CBS và AP mà  không một vết xước trên cơ thể. Nhưng Công La đã nếm mùi chết chóc trong một  ngày tháng 5 bùn lầy ở Đồng Bằng sông Cửu Long khi bị một tay bắn tỉa hạ gục.  Anh ta bò lên bờ ruộng chụp hình, những viên đạn lao vào bắn nát cánh tay của  anh. Trước khi bất tỉnh, anh ta yêu cầu một người lính chụp lại nơi anh ta nằm.  Cuốn phim đó được rửa trong văn phòng ngày hôm sau, đó là tấm hình Công La bất  tỉnh trong vũng máu của mình trên nền xanh non của ruộng lúa quê hương. Điều đó  có thể làm chùn bước một người đàn ông khác, nhưng mối quan tâm lớn nhất của  Công La là những bài báo về vết thương của anh ta sẽ thu hút sự chú ý của ban  quân dịch mà anh ta đã tránh trong nhiều năm làm công việc văn phòng. Anh ta đổi  tên mình thành Huỳnh Thành Mỹ.


CBS đề nghị trả gấp ba mức lương 100 đô la  1 tuần hiện tại để anh ta trở lại với họ làm người quay phim nhưng Thành Mỹ từ  chối. “Tôi cũng không thích máy quay phim, quá to”, anh ta nói với chúng tôi,  thích thú gõ vào những chiếc máy ảnh nhỏ 35mm của AP mà anh ta mang. Anh ta được  nghỉ xả hơi một ngày tháng 10 và tự hào khoe những bức hình về đứa con trai bảy  tháng tuổi khi Eddie Adams phải bỏ nhiệm vụ đi cùng Tiểu đoàn Đặc nhiệm 44 Việt  Nam để làm những công việc văn phòng. Thành Mỹ nài nỉ được viết câu chuyện đó,  nói rằng tiểu đoàn đó có những người bạn của mình và sau đó anh ta về lấy mũ sắt  và nhảy lên một chiếc máy bay đi Cần Thơ.


Horst trở về văn phòng từ  chuyến đi thực tế trước đó hai ngày khi chúng tôi nghe những lời đồn đại gây sốc  rằng Thành Mỹ có thể đã bị thương nặng và thậm chí còn tệ hơn nữa là anh ta đã  chết trên chiến trường đầy bùn phía nam Cần Thơ. Trong khi Horst đi an ủi gia  đình Thành Mỹ, Ed White tới thành phố Cần Thơ để hỏi về xác của anh ta. Ed thuật  lại sụ việc cho chúng tôi khi về. Lính đặc nhiệm 44 bị tấn công dữ dội đầu buổi  chiều và Thành Mỹ bị thương vào vai, di chuyển về phía sau chờ máy bay y tế tới  chuyển đi. Vào buổi tối, trước khi có sự giúp đỡ tới, Việt Cộng mở một trận tấn  công lớn, chiếm đóng điểm tập kết và Thành Mỹ bị bắn chết bởi một viên đạn vào  cổ. Cả văn phòng buồn rầu trong nhiều ngày, đặc biệt là Horst. Anh ta không  ngừng nói “Chúng ta phải có được những bức hình, đó là nhiệm vụ của chúng ta  nhưng cách duy nhất tôi có thể cho các phóng viên ra ngoài nếu tôi cũng tiếp tục  tự mình đi”.


Top