• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Truyền thuyết tình yêu

  • Thread starter Thread starter Tona
  • Ngày gửi Ngày gửi

Tona

New member
Xu
0
TRUYỀN THUYẾT TÌNH YÊU.

Nếu như bạn thích một người con trai, hãy tặng anh ấy một mầm hoa. Nếu mầm hoa có thể đơm hoa, thì đó nhất định là một người con trai dịu dàng và tình cảm.


Trong khu ký túc xá nữ lưu truyền nhau một truyền thuyết tình yêu: Nếu như bạn thích một người con trai, hãy tặng anh ấy một mầm hoa. Nếu người con trai đó có thể chăm sóc đến lúc mầm này đơm hoa, thì đó nhất định là một người con trai dịu dàng và tình cảm.

Sau khi nghe tôi kể về truyền thuyết đó, Tôn Đào chỉ phá lên cười: “Cái truyền thuyết vớ vẩn ấy ở đâu ra thế? Thật nực cười!” – nói rồi Tôn Đào nhìn tôi đầy giễu cợt. Tôn Đào là bạn học, cũng là hàng xóm của tôi. Nhà anh ta đối diện nhà tôi, hai nhà cách nhau một con đường nhỏ. Tôn Đào vô cùng “nổi tiếng” trong trường với các thành tích “bất hảo” như trốn học, hút thuốc, đánh nhau… Không trò quậy nào anh ta không góp mặt, lúc nào tôi cũng thấy trên người Tôn Đào đầy những vết thương. Và mỗi lần trước khi về nhà, vì sợ bố đánh, Tôn Đào lại trèo lên cây gạo trước cửa nhà tôi để tự “trị liệu” vết thương. Sau đó nằm ngủ ở đó đến nửa đêm mới mò về.

Tôi thường lặng lẽ quan sát Tôn Đào qua cửa sổ mỗi khi thấy anh ta leo thoăn thoắt lên cây. Cuối cùng, có một lần anh ta nhìn tôi cao giọng nạt nộ: “A đầu kia! Ngày nào mi cũng lén nhìn ta không thấy chán sao?”. Bị phát hiện, tôi như con rùa nhỏ ngượng ngùng tụt đầu vào trong. Tiếp theo đó là tiếng cười đắc chí của Tôn Đào. Rồi đến một lần tôi “nhặt” được Tôn Đào khi anh ta bị đánh ngất bên đường, mặt mũi be bét máu. Tôi đưa Tôn Đào vào bệnh viện, và phải trực ở đó một đêm. Đến sáng Tôn Đào vừa tỉnh dậy đã trừng mắt mắng tôi tại sao lại đưa anh ta vào bệnh viện. Tôi liền thẳng tay tát anh ta một cái trước đôi mắt trợn trừng vì kinh ngạc của Tôn Đào. Cũng vì cái tát đó, học cấp 3 tôi trở thành người bạn duy nhất của Tôn Đào.

Lên đại học, Tôn Đào học ở một trường kỹ thuật, còn tôi học ngành quản lý. Tôn Đào vẫn ngổ ngáo như trước, nhưng cuối tuần nào anh ta cũng đến ký túc xá rủ tôi đi chơi. Chúng tôi cùng đi ăn, cùng chơi điện tử, lên mạng trò chuyện thâu đêm với nhau. Vì thân với Tôn Đào nên tôi cũng đã nhiễm một chút những thói xấu của anh ta. Chúng tôi gặp nhau lúc nào cũng chỉ gây gổ và cãi lộ, từ trước đến nay không bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương. Tôn Đào luôn giục tôi đi tìm bạn trai nếu không sẽ biến thành “bà cô hâm dở”. Thực ra, cũng không phải tôi chưa từng có bạn trai mà là ở bên họ tôi thấy rất nhạt nhẽo, trái tim chẳng một chút rung động. Sau đó lại chia tay nhẹ bẫng. Có lẽ tôi không có duyên với tình yêu. Còn Tôn Đào thì mỗi tháng đều dắt một cô gái đến làm quen với tôi. Và lần nào các cô đó cũng tức khí bỏ về giữa chừng vì tôi. Họ ghét tôi vì tôi luôn ở bên Tôn Đào. Điều này làm Tôn Đào cũng dở khóc dở cười. Tôi bảo với Tôn Đào: “Bạn gái anh toàn không hoan nghênh em. Có lẽ họ đang ghen chăng?”. Tôn Đào chẳng tỏ thái độ gì, anh ta thản nhiên nói: “Em là người em tốt của anh. Họ không thích thì cứ đi, vậy thôi”. Tự dưng nhìn bộ dạng bất cần của Tôn Đào lòng tôi có một chút nhói đau. Tôi nói với anh: “Vậy sau này anh không định tìm một người để ổn định à?”. Tôn Đào vẫn chẳng nói chẳng rằng. Nhưng cũng từ đó tôi không thấy Tôn Đào đưa ai đến chơi với tôi nữa.

Thời gian cứ thế trôi đi. Chúng tôi cũng dần dần thay đổi. Tôi cũng không còn là một a đầu nghịch ngợm như trước. Còn Tôn Đào cũng đã “gác kiếm” giang hồ, không còn là người chỉ thích gây lộn, trên người lúc nào cũng đầy vết thương. Mỗi lần nhìn thấy dáng quen thuộc của anh ở lớp học, tôi chợt cảm thấy bình yên và vui vẻ lạ thường. Sau khi tốt nghiệp đi làm, tôi và anh càng ít gặp nhau hơn. Tôi thấy nhớ anh nhiều hơn và không biết giờ này anh đang ở đâu.

Mãi một thời gian sau đó, Tôn Đào đột nhiên đến tìm tôi. Trông anh thay đổi rất nhiều, trưởng thành hơn và cũng điềm đạm hơn. Tôn Đào làm việc ở một nơi không xa nơi tôi ở. Cuối tuần có thời gian rỗi tôi lại đến chỗ anh chơi. Chẳng biết từ lúc nào trước cửa sổ phòng Tôn Đào đặt thêm mấy chậu trồng những mầm hoa rất đẹp. Tôi trêu anh: “Anh trồng mầm hoa tự lúc nào vậy? Khi nào cây hoa lớn có thể tặng em một chậu được không?”. Tôn Đào không nói gì chỉ mỉm cười gật đầu. Buổi tối hôm đó Tôn Đào đưa tôi về. Cả quãng đường đi chúng tôi chẳng nói một lời, tim tôi bất giác đập không ngừng. Dừng lại trước cửa phòng trọ, tôi bất giác quay đầu lại hỏi Tôn Đào: “Em có thể tặng anh một chậu mầm hoa được không?”. Tôn Đào nhìn tôi không hiểu. Tôi lấy hết dũng khí vụng về nói tiếp: “Tôn Đào! Em rất thích anh!… Từ rất lâu rồi! Anh có thể…thích em không?”. Tôi ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống đất. Chỉ nghe thấy tiếng Tôn Đào thoảng nhẹ bên tai: “Anh định chờ khi nào những mầm hoa kia nở sẽ đem chúng tặng cho em. Đến lúc đó em có muốn nhận những bông hoa của anh không?”. Anh hỏi lại tôi rồi cứ thế ôm chặt tôi vào lòng. Tôi bật khóc vì hạnh phúc trong vòng tay ấm áp của anh…

Nguồn: Sưu tầm
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top