Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Truyền Thuyết Phong Vân
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Từ Tự Tử" data-source="post: 125842" data-attributes="member: 270642"><p><span style="font-size: 15px"><span style="color: #b22222"><strong>Chương 4:</strong></span> </span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Lại nói về hai nàng Phong Cầm và Mắt Biếc. Khi nhận được điện thoại của NguoiDien nhờ vả các nàng hạ cố tiếp Từ Tử Lăng, phong Cầm tí tởn tung váy đánh Roạt một tiếng, tức thì nhảy vội lên con Cub 81 đời chót phóng thẳng đến chỗ Mắt Biếc. Chưa kịp gạt chân chống xe nàng đã mở lời:</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Nhanh! Nhanh lên. Ta với nàng phải xem thiếu gia Từ tử Lăng là hạng người nào mới được.</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Mắt Biếc chưa kịp vôi ve, Tính nàng vốn phải vôi ve trước khi ra đường vì làn da của nàng được cái rất nhạy cảm với gió bụi và ánh sáng ban ngày, vì vậy nàng ỏn ẻn:</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Đợi ta nửa giờ nữa, ta phải tút lại nhan sắc mới được.</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Nói đoạn, Mắt Biếc ẩn mình sau chiếc rèm cửa để bắt đầu công cuộc chỉnh tu nhan sắc vốn đã rất mĩ miều của mình.</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Một giờ sau, trên gác hai Trà đá lâu vốn ồn ã những bước chân đi lại và tiếng cười đùa của nam thanh nữ tú, bỗng một giọng the thé vang lên:</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Tiểu nhị! Cho hai bình Nữ nhi hồng.</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Tiểu nhị, thực ra tên tiểu nhị này là con gái, nàng có cái tên làm ai cũng muốn vồ lấy nàng mà nhau ngấu nghiến – Xôi gà, vội vàng chạy tới phía có tiếng quát, nàng đon đả:</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Hai tỉ tỉ hôm nay lại uống rượu? Phải chăng hôm nay có niềm vui nào mới?</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Không nói nhiều. Cho ta hai bình Nữ nhi hồng. Tiện thể cho ta đĩa Bọ xít rang muối.</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Xôi gà biết đã chạm tự ái của khách, vội vàng lẩn vào bếp. Bấy giờ lại có một giọng oanh vàng lanh lảnh vang lên:</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Nàng Mắt Biếc của ta hôm nay sao mà hiền thục thế không biết? Chỉ có Bọ xít rang muối thì uống rượu chán chết. Nàng nên gọi thêm cho ta đĩa giun xào tỏi và bát súp đỉa trâu nữa chứ.</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Không phải nói ai cũng biết hai thực khách đó chính là Phong Cầm và Mắt Biếc. Thói quen ăn chơi của các nàng ở chốn Trà đá lâu này không ai là không tường.</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Lúc bấy giờ Mắt Biếc đang ngồi cạnh cửa, nhìn sang phía bên kia đường. Nàng thấy một kẻ rách rưới đang cúi gằm vào quyển sách dày cộp trên tay thì tỏ ra thương cảm lắm, tính nàng vốn là kẻ thương người, thế nên nàng chăm chú theo dõi kẻ tiều tụy kia. Chợt thấy một công tử hào hoa phong nhã đến gần và ngồi xuống bên cạnh kẻ kia, nàng càng chăm chú theo dõi hơn mà không để ý gì đến Phong Cầm ngồi bên cạnh nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh mắt hờn ghen thể hiện rõ bằng những tia đỏ rực vằn lên. Phong Cầm uống hết bát rượu thứ hai mới khẽ khàng gắp một con bọ xít đưa lên miệng Mắt Biếc giọng hờn dỗi:</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Nàng ngồi cùng ta mà sao nghĩ đến ai? Trên đời này nàng kiếm đâu ra một kẻ hào hoa phong nhã như ta chứ?</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Mắt biếc giật mình, biết là đã bị Phong Cầm bắt được tim đen đang nghĩ đến chàng công tử nọ bèn khe khẽ quay người lại:</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Ấy da! Sao chàng lại có lòng nghi ngờ thiếp. Tấm thân này thiếp dành riêng cho chàng, cả mạng sống này của thiếp cũng là của chàng. Lẽ nào chàng còn không tin thiếp hay sao?</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Nói xong, Mắt Biếc vội cầm đũa khua một hồi. Chẳng mấy chốc đĩa Bọ Xít rang muối chỉ còn trơ lại vài cái chân nằm lăn lóc bên cạnh mấy hột muối. Mắt Biếc bấy giờ mới rót ra hai bát rượu, nàng đưa cho Phong Cầm một bát mà rằng:</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Nếu chàng còn nghi ngờ thiếp lòng nọ dạ kia, thiếp xin uống hết bát rượu này cùng chàng để chàng tỏ lòng thiếp.</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Phong Cầm cũng đưa bát rượu lên ngang miệng, ngửa cổ uống cạn. Mắt Biếc nghĩ thầm trong lòng: “Chàng mà biết ta nghĩ đến con người kia chắc chàng sẽ giết ta mất, may mà ta nhanh trí, đằng nào cũng đang khát, ta cứ phải uống hết bát rượu này đã”. Nghĩ vậy rồi Mắt Biếc cũng ngửa cổ làm một hơi.</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Phong Cầm không khỏi ánh mắt dò xét, tuy nhiên, nàng cũng là một người am tường thế sự nên cách xử trí của nàng cực kỳ tinh luyện. Nàng biết không nên đề cập đến chuyện này nữa nếu không thì tình cảm của nàng và Mắt Biếc sẽ có những vết rạn, nàng chuyển đề tài:</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Nàng có biết Từ Tử Lăng là ai không mà sư phụ của nàng lại nhờ hai ta tiếp hắn?</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Mắt Biếc lắc đầu:</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Thiếp chưa hề nghe qua sư phụ nói tới con người này. Chắc là một công tử mới nổi do bán đất hoặc trúng Chứng đợt vừa rồi thôi, sư phụ thiếp cần đến hai ta, chắc là người muốn thăm dò để tìm phương thế ứng xử. Những đại hào phú thì sư phụ có bao giờ giấu thiếp.</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Phong Cầm nhăn trán suy nghĩ, rốt cuộc cũng chẳng thể phán đoán ra điều gì, nàng lại ôm lấy Mắt Biếc lả lơi:</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Nhưng ta dặn trước, khi tiếp Từ Tử Lăng, nàng có thể làm gì tùy thích, nhưng trong đầu nàng không được nghĩ đến hắn đâu đấy. Nếu nàng có lòng gì nàng sẽ không xong với ta đâu.</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Mắt Biếc ỡm ờ:</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Thiếp đã là của chàng từ lâu lắm rồi, sao chàng lại nói những lời như vậy.</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Nói đoạn nàng lại rót rượu, hai người má kề má, môi kề môi liên tiếp uống hết bát này tới bát khác trong khi món giun xào tỏi mới vơi đi được phân nửa.</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Chúng ta nên dừng lại chút ít ở đây để hiểu hơn về Phong Cầm và Mắt Biếc. Vốn xưa Mắt Biếc là kẻ hành tẩu giang hồ, tuy võ công không cao nhưng nàng vô tình học lỏm được một chiêu thức đã thất truyền từ bảy trăm năm trước. Đó chính là Châu xả Hoa môn. Chiêu thức này nếu nàng kết hợp được với nội lực thâm hậu thì có lẽ nàng cũng đã được giới giang hồ liệt vào hàng đệ nhất cao thủ. Nhưng nàng vốn liễu yếu đào tơ, từ nhỏ không được học hành võ công nên nội lực rất kém, vì vậy nàng cũng chỉ đủ làm cho những kẻ tầm thường kinh sợ mà thôi chứ chưa hề để lại được tiếng tăm nào. Khi nàng bôn tẩu đến lãnh địa của Diễn đàn Kiến thức, được NguoiDien thu nhận làm đệ tử thì nàng mới bắt đầu tập luyện, thời gian chứng một năm sau thì công lực của nàng cũng được tăng lên phần nào, cho đến giờ thì không ai biết thực nàng đã luyện được đến đâu vì NguoiDien luôn cấm đệ tử thi triển những gì lão dạy. Vì lý do gì thì không ai biết, nhưng NguoiDien vô cùng hà khắc với đệ tử nên Mắt Biếc không dám xưng hùng xưng bá. Mắt Biếc và Phong Cầm là bạn từ nhò, gắn bó với nhau trong quãng thời gian dài, cùng là con gái nhưng Phong Cầm luôn thể hiện nam tính, khí phách hơn người. Phong Cầm nhiều lần rất khó chịu với những luật lệ của NguoiDien dành cho đệ tử nhưng vì nàng mang tính nam trong thân bồ liễu, chót thương yêu Mắt Biếc nên nén giận chịu nhịn mà thôi. Phong Cầm vấn là con nhà dòng dõi, cha nàng cũng là người có tiếng trên giang hồ nên nàng cũng được rèn luyện bài bản. Đại Phong lão nhân có nàng là con duy nhất nên nàng được chân truyền bí kíp Hô Khẩu Đạt Phong. Mắt Biếc cũng chỉ vì thương bạn mà chiều chứ không phải nàng có ham muốn khác người, trong lòng nàng vẫn thường mơ đến những chàng công tử hào hoa phong nhã. Nhận lời cuộc hẹn này, Mắt Biếc cũng muốn tìm một ý trung nhân cho mình và tìm cách giúp bạn quay trở về là một người con gái toàn vẹn. Tâm ý đó nàng giấu kín, chỉ tìm khi cơ hội chín muồi sẽ thổ lộ cùng Phong Cầm và mọi người. Khi lão NguoiDien nói ý lão nhờ hai nàng tiếp kiến Từ tử Lăng, nàng đã linh cảm rằng NguoiDien muốn tác thành nàng với con người kia, sư phụ nàng đã chọn thì chắc không sai được, nàng nghĩ trong đầu như thế.</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">Dưới lầu có tiếng ồn ào, Một toán khách mới đang bước lên, Mắt Biếc nhận ra bước chân của sư phụ đang bước lên cầu thang. Bất chợt nàng một bóng hình lướt qua. Chưa kịp định thần thì chiếc ghế trống bên phải nàng đã có một nam nhân ngồi vắt vẻo. Nàng cấu nhẹ vào tay Phong Cầm, định nói gì đó nhưng Phong Cầm đã say bí tỉ nằm một đống, hơi thở thanh thoát phả ra mùi đỉa hầm quá chín trộn lẫn mùi rượu làm nàng cảm thấy chóng mặt. nàng nhớn nhác nhìn ra phía cửa chờ sư phụ vào chỉ dạy.</span> <span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Từ Tự Tử, post: 125842, member: 270642"] [SIZE=4][COLOR=#b22222][B]Chương 4:[/B][/COLOR] Lại nói về hai nàng Phong Cầm và Mắt Biếc. Khi nhận được điện thoại của NguoiDien nhờ vả các nàng hạ cố tiếp Từ Tử Lăng, phong Cầm tí tởn tung váy đánh Roạt một tiếng, tức thì nhảy vội lên con Cub 81 đời chót phóng thẳng đến chỗ Mắt Biếc. Chưa kịp gạt chân chống xe nàng đã mở lời:[/SIZE] [SIZE=4] - Nhanh! Nhanh lên. Ta với nàng phải xem thiếu gia Từ tử Lăng là hạng người nào mới được.[/SIZE] [SIZE=4] Mắt Biếc chưa kịp vôi ve, Tính nàng vốn phải vôi ve trước khi ra đường vì làn da của nàng được cái rất nhạy cảm với gió bụi và ánh sáng ban ngày, vì vậy nàng ỏn ẻn:[/SIZE] [SIZE=4] - Đợi ta nửa giờ nữa, ta phải tút lại nhan sắc mới được.[/SIZE] [SIZE=4] Nói đoạn, Mắt Biếc ẩn mình sau chiếc rèm cửa để bắt đầu công cuộc chỉnh tu nhan sắc vốn đã rất mĩ miều của mình.[/SIZE] [SIZE=4] Một giờ sau, trên gác hai Trà đá lâu vốn ồn ã những bước chân đi lại và tiếng cười đùa của nam thanh nữ tú, bỗng một giọng the thé vang lên:[/SIZE] [SIZE=4] - Tiểu nhị! Cho hai bình Nữ nhi hồng.[/SIZE] [SIZE=4] Tiểu nhị, thực ra tên tiểu nhị này là con gái, nàng có cái tên làm ai cũng muốn vồ lấy nàng mà nhau ngấu nghiến – Xôi gà, vội vàng chạy tới phía có tiếng quát, nàng đon đả:[/SIZE] [SIZE=4] - Hai tỉ tỉ hôm nay lại uống rượu? Phải chăng hôm nay có niềm vui nào mới?[/SIZE] [SIZE=4] - Không nói nhiều. Cho ta hai bình Nữ nhi hồng. Tiện thể cho ta đĩa Bọ xít rang muối.[/SIZE] [SIZE=4] Xôi gà biết đã chạm tự ái của khách, vội vàng lẩn vào bếp. Bấy giờ lại có một giọng oanh vàng lanh lảnh vang lên:[/SIZE] [SIZE=4] - Nàng Mắt Biếc của ta hôm nay sao mà hiền thục thế không biết? Chỉ có Bọ xít rang muối thì uống rượu chán chết. Nàng nên gọi thêm cho ta đĩa giun xào tỏi và bát súp đỉa trâu nữa chứ.[/SIZE] [SIZE=4] Không phải nói ai cũng biết hai thực khách đó chính là Phong Cầm và Mắt Biếc. Thói quen ăn chơi của các nàng ở chốn Trà đá lâu này không ai là không tường.[/SIZE] [SIZE=4] Lúc bấy giờ Mắt Biếc đang ngồi cạnh cửa, nhìn sang phía bên kia đường. Nàng thấy một kẻ rách rưới đang cúi gằm vào quyển sách dày cộp trên tay thì tỏ ra thương cảm lắm, tính nàng vốn là kẻ thương người, thế nên nàng chăm chú theo dõi kẻ tiều tụy kia. Chợt thấy một công tử hào hoa phong nhã đến gần và ngồi xuống bên cạnh kẻ kia, nàng càng chăm chú theo dõi hơn mà không để ý gì đến Phong Cầm ngồi bên cạnh nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh mắt hờn ghen thể hiện rõ bằng những tia đỏ rực vằn lên. Phong Cầm uống hết bát rượu thứ hai mới khẽ khàng gắp một con bọ xít đưa lên miệng Mắt Biếc giọng hờn dỗi:[/SIZE] [SIZE=4] - Nàng ngồi cùng ta mà sao nghĩ đến ai? Trên đời này nàng kiếm đâu ra một kẻ hào hoa phong nhã như ta chứ?[/SIZE] [SIZE=4] Mắt biếc giật mình, biết là đã bị Phong Cầm bắt được tim đen đang nghĩ đến chàng công tử nọ bèn khe khẽ quay người lại:[/SIZE] [SIZE=4] - Ấy da! Sao chàng lại có lòng nghi ngờ thiếp. Tấm thân này thiếp dành riêng cho chàng, cả mạng sống này của thiếp cũng là của chàng. Lẽ nào chàng còn không tin thiếp hay sao?[/SIZE] [SIZE=4] Nói xong, Mắt Biếc vội cầm đũa khua một hồi. Chẳng mấy chốc đĩa Bọ Xít rang muối chỉ còn trơ lại vài cái chân nằm lăn lóc bên cạnh mấy hột muối. Mắt Biếc bấy giờ mới rót ra hai bát rượu, nàng đưa cho Phong Cầm một bát mà rằng:[/SIZE] [SIZE=4] - Nếu chàng còn nghi ngờ thiếp lòng nọ dạ kia, thiếp xin uống hết bát rượu này cùng chàng để chàng tỏ lòng thiếp.[/SIZE] [SIZE=4] Phong Cầm cũng đưa bát rượu lên ngang miệng, ngửa cổ uống cạn. Mắt Biếc nghĩ thầm trong lòng: “Chàng mà biết ta nghĩ đến con người kia chắc chàng sẽ giết ta mất, may mà ta nhanh trí, đằng nào cũng đang khát, ta cứ phải uống hết bát rượu này đã”. Nghĩ vậy rồi Mắt Biếc cũng ngửa cổ làm một hơi.[/SIZE] [SIZE=4] Phong Cầm không khỏi ánh mắt dò xét, tuy nhiên, nàng cũng là một người am tường thế sự nên cách xử trí của nàng cực kỳ tinh luyện. Nàng biết không nên đề cập đến chuyện này nữa nếu không thì tình cảm của nàng và Mắt Biếc sẽ có những vết rạn, nàng chuyển đề tài:[/SIZE] [SIZE=4] - Nàng có biết Từ Tử Lăng là ai không mà sư phụ của nàng lại nhờ hai ta tiếp hắn?[/SIZE] [SIZE=4] Mắt Biếc lắc đầu:[/SIZE] [SIZE=4] - Thiếp chưa hề nghe qua sư phụ nói tới con người này. Chắc là một công tử mới nổi do bán đất hoặc trúng Chứng đợt vừa rồi thôi, sư phụ thiếp cần đến hai ta, chắc là người muốn thăm dò để tìm phương thế ứng xử. Những đại hào phú thì sư phụ có bao giờ giấu thiếp.[/SIZE] [SIZE=4] Phong Cầm nhăn trán suy nghĩ, rốt cuộc cũng chẳng thể phán đoán ra điều gì, nàng lại ôm lấy Mắt Biếc lả lơi:[/SIZE] [SIZE=4] - Nhưng ta dặn trước, khi tiếp Từ Tử Lăng, nàng có thể làm gì tùy thích, nhưng trong đầu nàng không được nghĩ đến hắn đâu đấy. Nếu nàng có lòng gì nàng sẽ không xong với ta đâu.[/SIZE] [SIZE=4] Mắt Biếc ỡm ờ:[/SIZE] [SIZE=4] - Thiếp đã là của chàng từ lâu lắm rồi, sao chàng lại nói những lời như vậy.[/SIZE] [SIZE=4] Nói đoạn nàng lại rót rượu, hai người má kề má, môi kề môi liên tiếp uống hết bát này tới bát khác trong khi món giun xào tỏi mới vơi đi được phân nửa.[/SIZE] [SIZE=4] Chúng ta nên dừng lại chút ít ở đây để hiểu hơn về Phong Cầm và Mắt Biếc. Vốn xưa Mắt Biếc là kẻ hành tẩu giang hồ, tuy võ công không cao nhưng nàng vô tình học lỏm được một chiêu thức đã thất truyền từ bảy trăm năm trước. Đó chính là Châu xả Hoa môn. Chiêu thức này nếu nàng kết hợp được với nội lực thâm hậu thì có lẽ nàng cũng đã được giới giang hồ liệt vào hàng đệ nhất cao thủ. Nhưng nàng vốn liễu yếu đào tơ, từ nhỏ không được học hành võ công nên nội lực rất kém, vì vậy nàng cũng chỉ đủ làm cho những kẻ tầm thường kinh sợ mà thôi chứ chưa hề để lại được tiếng tăm nào. Khi nàng bôn tẩu đến lãnh địa của Diễn đàn Kiến thức, được NguoiDien thu nhận làm đệ tử thì nàng mới bắt đầu tập luyện, thời gian chứng một năm sau thì công lực của nàng cũng được tăng lên phần nào, cho đến giờ thì không ai biết thực nàng đã luyện được đến đâu vì NguoiDien luôn cấm đệ tử thi triển những gì lão dạy. Vì lý do gì thì không ai biết, nhưng NguoiDien vô cùng hà khắc với đệ tử nên Mắt Biếc không dám xưng hùng xưng bá. Mắt Biếc và Phong Cầm là bạn từ nhò, gắn bó với nhau trong quãng thời gian dài, cùng là con gái nhưng Phong Cầm luôn thể hiện nam tính, khí phách hơn người. Phong Cầm nhiều lần rất khó chịu với những luật lệ của NguoiDien dành cho đệ tử nhưng vì nàng mang tính nam trong thân bồ liễu, chót thương yêu Mắt Biếc nên nén giận chịu nhịn mà thôi. Phong Cầm vấn là con nhà dòng dõi, cha nàng cũng là người có tiếng trên giang hồ nên nàng cũng được rèn luyện bài bản. Đại Phong lão nhân có nàng là con duy nhất nên nàng được chân truyền bí kíp Hô Khẩu Đạt Phong. Mắt Biếc cũng chỉ vì thương bạn mà chiều chứ không phải nàng có ham muốn khác người, trong lòng nàng vẫn thường mơ đến những chàng công tử hào hoa phong nhã. Nhận lời cuộc hẹn này, Mắt Biếc cũng muốn tìm một ý trung nhân cho mình và tìm cách giúp bạn quay trở về là một người con gái toàn vẹn. Tâm ý đó nàng giấu kín, chỉ tìm khi cơ hội chín muồi sẽ thổ lộ cùng Phong Cầm và mọi người. Khi lão NguoiDien nói ý lão nhờ hai nàng tiếp kiến Từ tử Lăng, nàng đã linh cảm rằng NguoiDien muốn tác thành nàng với con người kia, sư phụ nàng đã chọn thì chắc không sai được, nàng nghĩ trong đầu như thế.[/SIZE] [SIZE=4] Dưới lầu có tiếng ồn ào, Một toán khách mới đang bước lên, Mắt Biếc nhận ra bước chân của sư phụ đang bước lên cầu thang. Bất chợt nàng một bóng hình lướt qua. Chưa kịp định thần thì chiếc ghế trống bên phải nàng đã có một nam nhân ngồi vắt vẻo. Nàng cấu nhẹ vào tay Phong Cầm, định nói gì đó nhưng Phong Cầm đã say bí tỉ nằm một đống, hơi thở thanh thoát phả ra mùi đỉa hầm quá chín trộn lẫn mùi rượu làm nàng cảm thấy chóng mặt. nàng nhớn nhác nhìn ra phía cửa chờ sư phụ vào chỉ dạy.[/SIZE] [SIZE=4] [/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Truyền Thuyết Phong Vân
Top