Từ Tử Lăng
New member
- Xu
- 0
Phong Vân Truyền Thuyết
Chương 1:
Từ Tử Lăng thật sự cảm thấy mệt mỏi, hắn đả tìm kiếm 3 tuần không nghĩ ngơi mà không hề thu được chút tin tức gì khả quan. Cách đây 3 năm, huynh đệ hắn đã mất tích, chính là lần cuối cùng có người phát hiện huynh đệ hắn có đến Diễn Đàn Kiến Thức, sau 3 năm không có tin tức hắn rốt cục cũng không thể ngồi yên, 3 hôm nay hắn đến Diễn Đàn Kiến Thức để tìm chút manh mối.
Ngồi trên lầu 2 box trà đá, Từ Tử Lăng ngắm nhìn xuống mấy cành dương liễu phất phơ bên bờ Sông Hậu. mặt sông tựa như một tấm gương khổng lồ sáng bóng, khi ánh nắng chiều chiếu xuống phản xạ ánh vàng nhàn nhạt. Trên mặt sông sóng vỗ nhè nhẹ, du thuyền qua lại như thoi đưa, không ngừng truyền đến tiếng cười nói từ những con thuyền, đều là các tiều thư tỉ muội xuất du vãn cảnh, quang cảnh thật là náo nhiệt.
Vô số các nho sinh sỹ tử đang đứng trên đầu thuyền, đôi mắt như dính vào những hoa thuyền của các thiên kim tiểu thư, nét mặt không hề che dấu khát vọng như chó sói rình mồi, nhìn đến chày cả nước miếng, ưót đẫm sàn thuyền… Nhưng ngay khi tiếp cận hoa thuyền bọn họ nhất thời cải biến sắc mặt, trở lại dáng dấp rất mực chánh trực thanh cao, mắt không tà niệm, phe phẩy quạt, ngâm thơ vịnh phú, vô cùng phong lưu..
Vài chiếc quan thuyền thả neo trên mặt hồ, các nàng thiên kim tiểu thư ẩn sau những tấm mành, len lén nhìn đám phong lưu tài tử xung quanh, lựa chọn ý trung nhân cho mình.
Thả bộ dọc theo bờ sông Từ Tử Lăng hung hăng quay về phía mặt hồ nhổ một ngụm nước bọt lớn, tâm tình có khá hơn một chút, một cảm giác khoan khoái tràn ngập cơ thể hắn, việc nhổ nước bọt thật sự là sảng khoái a, lâu rồi chưa có sảng khoái như vậy. Từ Tử Lăng cúi xuống nhìn bóng mình in dưới nước, mắt sáng, mày kiếm, mũi to, nụ cười thân thiện nếu hắn mặc bộ sỹ phục thì có lẽ so với đám văn nhân đang có mặt trên mặt hồ lúc này y còn phong tao hơn vài phần. Chỉ tiếc y mặc một áo sơ mi kẻ ca ro màu xanh, chân đi đôi giầy da đen bong đế, so với đám văn nhân phong lưu tài tử ở đây, thật sự là có chút nghèo nàn thanh bần quá. Hơn nữa trên đầu là bộ tóc ngắn ngủn hoàn toàn khác biệt với người ở đây, trên đầu cũng không vấn lấy một chiếc khăn, lại càng không phù hợp với hoàn cảnh ở đây.
Đột nhiên đám mỹ nữ như bị gió thổi túm tụm lại bên bờ hồ, không ngừng nhìn về phía mặt hồ xa xa bàn tán, tiếng oanh oanh yền yến thỏ thẻ thật dễ nghe. "Ôi, mau nhìn kìa, nhìn xem, đó là Diễn Đàn Kiến Thức đệ nhất tài tử NguoiDien, NguoiDien công tử đó"
"Ôi, thật là đẹp trai"
"Ôi, thật là si tình kìa"
"Ai, đây là tiểu thư nào mà may mắn vậy"
Từ Tử Lăng theo hướng các ả chỉ chỏ, nhìn về hướng đó. Chỉ thấy trên mặt hồ có ba chiếc hoa thuyền đang theo dòng trôi đến, mỗi chiếc đều có hai tầng, cao khoảng 6, 7 thước, trên treo đèn lồng, tầng trên là lầu các, trông rất hoành tráng khí vũ hiên ngang. Trên ba chiếc hoa thuyền đều treo cờ quạt tung bay, chiếc bên phải và bên trái có treo một tấm hồng điều lớn từ trên bụng thuyền rủ xuống . Bên phải là “ Buôn Cao Hổ Cốt ”, bên trái là “ Có Bán Thịt Lừa “.Trên chiếc thuyền ở giữa, một vị công tử đứng thẳng trên đầu thuyền, mặt đẹp như ngọc, phe phẩy quạt giấy, mặt có nét cười, áo bay theo gió, dáng trông thật là phong lưu tiêu sái. Từ Tử Lăng liếc qua thấy vậy hai mắt sáng rực miệng lẩm bẩm “ NguoiDien ta chưa tới tìm thì lão lại dẫn xác tới nhanh như vậy ha ha.. Công tử mẹ gì lão, 40 tuổi còn làm tàng, đúng là cưa sừng làm nghé mà..”
Từ Tử Lăng khẽ lắc vai thân ảnh nhoáng lên tung mình ra hồ, hắn khẻ đạp chân xuống nước người khẻ lộn một cái cả người đã rơi xuống đầu hoa thuyền của NguoiDien. Ngay lập tức 2 tên gia đinh xông lên đứng chắn trước người NguoiDien hướng Từ Tử Lăng quát hỏi:
- Ngươi là người phương nào? Sao dám kinh động NguoiDien thiếu gia?
- Tội lổi. tội lổi. tại hạ Từ Tử Lăng có chuyện gấp nên đường đột lên thuyền của các vị, tại hạ muốn gặp NguoiDien lão huynh có chút việc cần hỏi thăm.
NguoiDien ra hiệu cho 2 tên gia đinh lui lại, gã bước lên trước ngắm nghía, săm xoi Từ Tử Lăng từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu, Từ Tử Lăng thấy ánh mắt NguoiDien nhìn mình như mèo thấy mỡ thì có chút giật mình, chẵng lẽ lão già này mê nam nhân sao? Ghê quá chỉ mới tưởng tượng mà mồ hôi lạnh đã toát cả ra, Từ Tử Lăng liền ho một tiếng rồi chắp tay chào hắn:
- Lão huynh tại hạ đường đột tới đây làm phiền vì muốn hỏi thăm lão huynh một việc, phiền huynh giúp cho.
NguoiDien như bừng tỉnh liền quẹt nước miếng nói:
- ồ. Không vấn đề gì đâu, tiểu đệ có chuyện gì mau nói, dù mất mạng ta cũng giúp đệ mà, yên tâm đi! Hé hé…
Từ Tử Lăng nhíu mày chửi thầm “ khổ rồi, khổ rồi… nếu không phải ta cầu lão thì có đánh chết cũng không dám nói chuyện với lão, sợ chết ta mà”. Từ Tử Lăng lén nhìn lão đang cười toe toét với mình, hai mắt đưa đẩy, thật sự chỉ muốn cho lão một đạp bay luôn xuống sông, hắn cắn răng lại nói:
- Lão huynh, ta có 1 người bạn, 3 năm về trước có tới đây ta nghe nói hắn có từng kết giao với lão huynh, uống rượu ngâm thơ gì đó, có phải không?
- 3 năm trước sao? Ây da, nói thật với huynh đệ ta có rất nhiều bạn, trong khoảng 3 năm nay số huynh đệ kết giao của ta chém cũng không hết a. không biết người huynh đệ hỏi, tên gì, người ở đâu?
Từ Tử Lăng chầm chậm tiến lên một bước, đôi mắt bốc lửa nhìn thẳng vào NguoiDien nghiến răng nói:
- Hắn tên là tapchoi82!
PS: Ta định viết 10 chương rồi mới đưa lên dần, nhưng càng ngày càng bận, thôi thì tới đâu hay tới đó, mọi người thích thì ta viết tiếp, không thích ta... cũng viết tiếp, nói chung là khi nào ta thích thì ta viết, hôm nay nhức đầu sổ mủi, chóng mặt buồn nôn, chả hiểu điềm gì, thôi thì post 1 chương đầu vậy.:disillusionment:
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: