Truyền Thuyết Phong Vân

Từ Tử Lăng

New member
Xu
0
Phong Vân Truyền Thuyết




Chương 1:



Từ Tử Lăng thật sự cảm thấy mệt mỏi, hắn đả tìm kiếm 3 tuần không nghĩ ngơi mà không hề thu được chút tin tức gì khả quan. Cách đây 3 năm, huynh đệ hắn đã mất tích, chính là lần cuối cùng có người phát hiện huynh đệ hắn có đến Diễn Đàn Kiến Thức, sau 3 năm không có tin tức hắn rốt cục cũng không thể ngồi yên, 3 hôm nay hắn đến Diễn Đàn Kiến Thức để tìm chút manh mối.


Ngồi trên lầu 2 box trà đá, Từ Tử Lăng ngắm nhìn xuống mấy cành dương liễu phất phơ bên bờ Sông Hậu. mặt sông tựa như một tấm gương khổng lồ sáng bóng, khi ánh nắng chiều chiếu xuống phản xạ ánh vàng nhàn nhạt. Trên mặt sông sóng vỗ nhè nhẹ, du thuyền qua lại như thoi đưa, không ngừng truyền đến tiếng cười nói từ những con thuyền, đều là các tiều thư tỉ muội xuất du vãn cảnh, quang cảnh thật là náo nhiệt.


Vô số các nho sinh sỹ tử đang đứng trên đầu thuyền, đôi mắt như dính vào những hoa thuyền của các thiên kim tiểu thư, nét mặt không hề che dấu khát vọng như chó sói rình mồi, nhìn đến chày cả nước miếng, ưót đẫm sàn thuyền… Nhưng ngay khi tiếp cận hoa thuyền bọn họ nhất thời cải biến sắc mặt, trở lại dáng dấp rất mực chánh trực thanh cao, mắt không tà niệm, phe phẩy quạt, ngâm thơ vịnh phú, vô cùng phong lưu..


Vài chiếc quan thuyền thả neo trên mặt hồ, các nàng thiên kim tiểu thư ẩn sau những tấm mành, len lén nhìn đám phong lưu tài tử xung quanh, lựa chọn ý trung nhân cho mình.


Thả bộ dọc theo bờ sông Từ Tử Lăng hung hăng quay về phía mặt hồ nhổ một ngụm nước bọt lớn, tâm tình có khá hơn một chút, một cảm giác khoan khoái tràn ngập cơ thể hắn, việc nhổ nước bọt thật sự là sảng khoái a, lâu rồi chưa có sảng khoái như vậy. Từ Tử Lăng cúi xuống nhìn bóng mình in dưới nước, mắt sáng, mày kiếm, mũi to, nụ cười thân thiện nếu hắn mặc bộ sỹ phục thì có lẽ so với đám văn nhân đang có mặt trên mặt hồ lúc này y còn phong tao hơn vài phần. Chỉ tiếc y mặc một áo sơ mi kẻ ca ro màu xanh, chân đi đôi giầy da đen bong đế, so với đám văn nhân phong lưu tài tử ở đây, thật sự là có chút nghèo nàn thanh bần quá. Hơn nữa trên đầu là bộ tóc ngắn ngủn hoàn toàn khác biệt với người ở đây, trên đầu cũng không vấn lấy một chiếc khăn, lại càng không phù hợp với hoàn cảnh ở đây.


Đột nhiên đám mỹ nữ như bị gió thổi túm tụm lại bên bờ hồ, không ngừng nhìn về phía mặt hồ xa xa bàn tán, tiếng oanh oanh yền yến thỏ thẻ thật dễ nghe. "Ôi, mau nhìn kìa, nhìn xem, đó là Diễn Đàn Kiến Thức đệ nhất tài tử NguoiDien, NguoiDien công tử đó"

"Ôi, thật là đẹp trai"

"Ôi, thật là si tình kìa"

"Ai, đây là tiểu thư nào mà may mắn vậy"


Từ Tử Lăng theo hướng các ả chỉ chỏ, nhìn về hướng đó. Chỉ thấy trên mặt hồ có ba chiếc hoa thuyền đang theo dòng trôi đến, mỗi chiếc đều có hai tầng, cao khoảng 6, 7 thước, trên treo đèn lồng, tầng trên là lầu các, trông rất hoành tráng khí vũ hiên ngang. Trên ba chiếc hoa thuyền đều treo cờ quạt tung bay, chiếc bên phải và bên trái có treo một tấm hồng điều lớn từ trên bụng thuyền rủ xuống . Bên phải là “ Buôn Cao Hổ Cốt ”, bên trái là “ Có Bán Thịt Lừa “.Trên chiếc thuyền ở giữa, một vị công tử đứng thẳng trên đầu thuyền, mặt đẹp như ngọc, phe phẩy quạt giấy, mặt có nét cười, áo bay theo gió, dáng trông thật là phong lưu tiêu sái. Từ Tử Lăng liếc qua thấy vậy hai mắt sáng rực miệng lẩm bẩm “ NguoiDien ta chưa tới tìm thì lão lại dẫn xác tới nhanh như vậy ha ha.. Công tử mẹ gì lão, 40 tuổi còn làm tàng, đúng là cưa sừng làm nghé mà..”


Từ Tử Lăng khẽ lắc vai thân ảnh nhoáng lên tung mình ra hồ, hắn khẻ đạp chân xuống nước người khẻ lộn một cái cả người đã rơi xuống đầu hoa thuyền của NguoiDien. Ngay lập tức 2 tên gia đinh xông lên đứng chắn trước người NguoiDien hướng Từ Tử Lăng quát hỏi:

- Ngươi là người phương nào? Sao dám kinh động NguoiDien thiếu gia?

- Tội lổi. tội lổi. tại hạ Từ Tử Lăng có chuyện gấp nên đường đột lên thuyền của các vị, tại hạ muốn gặp NguoiDien lão huynh có chút việc cần hỏi thăm.


NguoiDien ra hiệu cho 2 tên gia đinh lui lại, gã bước lên trước ngắm nghía, săm xoi Từ Tử Lăng từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu, Từ Tử Lăng thấy ánh mắt NguoiDien nhìn mình như mèo thấy mỡ thì có chút giật mình, chẵng lẽ lão già này mê nam nhân sao? Ghê quá chỉ mới tưởng tượng mà mồ hôi lạnh đã toát cả ra, Từ Tử Lăng liền ho một tiếng rồi chắp tay chào hắn:

- Lão huynh tại hạ đường đột tới đây làm phiền vì muốn hỏi thăm lão huynh một việc, phiền huynh giúp cho.


NguoiDien như bừng tỉnh liền quẹt nước miếng nói:

- ồ. Không vấn đề gì đâu, tiểu đệ có chuyện gì mau nói, dù mất mạng ta cũng giúp đệ mà, yên tâm đi! Hé hé…


Từ Tử Lăng nhíu mày chửi thầm “ khổ rồi, khổ rồi… nếu không phải ta cầu lão thì có đánh chết cũng không dám nói chuyện với lão, sợ chết ta mà”. Từ Tử Lăng lén nhìn lão đang cười toe toét với mình, hai mắt đưa đẩy, thật sự chỉ muốn cho lão một đạp bay luôn xuống sông, hắn cắn răng lại nói:

- Lão huynh, ta có 1 người bạn, 3 năm về trước có tới đây ta nghe nói hắn có từng kết giao với lão huynh, uống rượu ngâm thơ gì đó, có phải không?

- 3 năm trước sao? Ây da, nói thật với huynh đệ ta có rất nhiều bạn, trong khoảng 3 năm nay số huynh đệ kết giao của ta chém cũng không hết a. không biết người huynh đệ hỏi, tên gì, người ở đâu?

Từ Tử Lăng chầm chậm tiến lên một bước, đôi mắt bốc lửa nhìn thẳng vào NguoiDien nghiến răng nói:

- Hắn tên là tapchoi82!


PS: Ta định viết 10 chương rồi mới đưa lên dần, nhưng càng ngày càng bận, thôi thì tới đâu hay tới đó, mọi người thích thì ta viết tiếp, không thích ta... cũng viết tiếp, nói chung là khi nào ta thích thì ta viết, hôm nay nhức đầu sổ mủi, chóng mặt buồn nôn, chả hiểu điềm gì, thôi thì post 1 chương đầu vậy.:disillusionment:
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Chương 2:

NguoiDien giật mình nhìn lại Từ Tử Lăng vẻ mặt u oán, lắc đầu thở dài nói :

- Thì ra tiểu huynh đệ là bạn của tapchoi82 lão đệ hả. nếu là bạn của tapchoi82 lão đệ thì cũng là bạn của ta. chuyện này dài lắm, bây giờ mời tiểu huynh đệ vào khoang thuyền dùng trà, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.


Nói xong NguoiDien xoay người bước vào khoang thuyền, Từ Tử Lăng thấy vậy cũng khẻ thở dài cất bước đi theo, trong khoang thuyền chỉ có mỗi chiếc bàn ở chính giữa, trên bàn có 1 bình rượu, 4 cái chén và 1 đĩa trái cây, so với vẻ ngoài thì bên trong bày biện cực kỳ sơ sài, Từ Tử Lăng ngồi đối diện với NguoiDien không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn hắn. NguoiDien chậm rãi rót rượu rồi quay sang nói với Từ Tử Lăng :

- Tiểu huynh đệ, huynh đệ là như thế nào với tapchoi82 lão đệ đệ?

- Hắn là huynh đệ của ta.

NguoiDien ánh mắt bổng trở nên xa xăm, nâng cốc rượu nốc cạn rồi nói:

- Tiểu huynh đệ, năm đó ta cùng tapchoi82 gặp nhau tại Diễn Đàn Kiến Thức lục địa này, hắn một thân thiếu niên anh hùng xuất chúng, ta mới gặp liền yêu thích không thôi.

- Ặc!

Từ Tử Lăng tròn xoe mắt nhìn NguoiDien trong lòng thầm mắng “ Lão chết bầm, chẵng lẽ biến thái thật sao?”, NguoiDien nhìn Từ Tử Lăng hình như lão đoán được trong lòng Từ Tử Lăng đang nghĩ chuyện gì, lão hắc hắc cười gượng rồi tiếp:

- Chúng ta mới gặp mà như đã quen, tapchoi82 lão đệ, phong lưu, tiêu sái lại anh tuấn hơn người, ta cũng tự thẹn không bằng một nữa, ta rất hâm mô lão đệ đến nỗi có dạo ta còn ôm ảnh của hắn đi ngủ.

“Ác”, Từ Tử Lăng trong lòng kêu cha gọi mẹ, liên tục chửi lão biến thái, hắn nghe lão nói chuyện chỉ muốn một cước tống lão xuống hồ làm mồi cho cá. hắn hừ mũi lạnh lùng nói:

- Bớt nói nhảm, ta hỏi 1 câu. Tapchoi82 hiện giờ đang ở đâu?

NguoiDien nghe Từ Tử Lăng nói chuyện tỏ vẻ cụt hứng, lão thở dài nói:

- Tiểu huynh đệ, đệ nghe ta kể tiếp đã, sau khi tapchoi82 lang bạt ở Diễn Đàn Kiến Thức lục địa đã có nhiều giai thoại, tốt có, xấu có, năm đó tapchoi82 lão đệ kết giao không ít bằng hữu, nhưng cũng gây thù chuốc oán với vô số cao thủ giang hồ. Hắn còn cả gan qua lại với ButChi muội muội, ngươi cũng biết đấy dù ButChi muội muội có tình cảm với hắn nhưng gia tộc muội muội không thể đồng ý chuyện này được. Bút gia tộc dù sao cũng là 1 gia tộc cường đại từ cổ xưa, các cuộc hôn nhân chủ yếu vì mục đích chính trị, sau khi biết ButChi muội muội có qua lại với tapchoi82 lão đệ, sư thúc nàng là But gì gì đó ta cũng không nhớ tên, mới hết nhiệm kỳ tổng thống bên Mỹ đó, đã đón ButChi muội muội qua bên đó du học. sau lần đó tapchoi82 lão đệ sa sút thậm tệ, cả ngày uống rượu ta khuyên can mãi không được, cuối cùng đệ đệ chỉ để lại 1 lá thư, và bỏ đi biệt tích, mấy năm nay ta cũng đã đi tìm lão đệ nhiều lần, nhưng vẫn bặt vô âm tín.


Nghe tới đây, Từ Tử Lăng mặt mày hầm hầm chửi lớn:

- Con bà nó! Gia tộc họ Bút cái khỉ gì, ta mà gặp ta bẻ hết từng tên, hừm tapchoi82 quá kém cỏi rồi, chỉ một cái gia tộc nhỏ nhoi mà không làm gì được, hừm ta không tin hắn không làm gì được, nhất định lão bốc phét phải không? chuyện này nghe qua rất hoang đường, lão tính chuyện gạt ta hả?

Thấy Từ Tử Lăng bừng bừng lửa giận, NguoiDien vội xua tay nói:

- Tiểu huynh đệ đừng giận, cậu hảy xem.


NguoiDien rút troc bọc áo ra 1 phong thư đưa tới, Từ Tử Lăng cầm phong thư vội giở ra xem qua trong thư đúng là bút tích của Tapchoi82 trong thư viết:

“ Lão huynh!
Làm phiền huynh đã quan tâm tới ta trong thời gian qua, dù huynh hơi biến thái nhưng cũng là người trọng tình trọng nghĩa, ta quyết định rồi, ta sẽ đi tới Thanh Hoa vị diện tu luyện, nếu có thể quay về thì ta sẽ đến tìm huynh. bảo trọng”.


Từ Tử Lăng đọc xong bức thư, hắn nhíu mày hỏi NguoiDien ,

” Lão huynh Thanh Hoa vị diện ở đâu? Làm sao đến được?”.


NguoiDien lắc đầu thở dài nói


- Ta cũng tìm kiếm khắp nơi, cũng bỏ ra vô số tiền để mua tin tức từ CIA và FBI nhưng cũng không biết được bao nhiêu, sau đó ta nghe nói có người thấy Tapchoi82 ở Tàng Thư Viện đại lục, liền tới điều tra thì được biết, Tapchoi82 lão đệ quả thực có đến Tàng Thư Viện đại lục, hắn liên tục quấy phá đến nỗi có bao nhiêu phân thân đều bị ban, bổn tôn thì bị giam trong Vô ưu các. cuối cùng Tapchoi82 lão đệ đã đi Thanh Hoa vị diện tu luyện. Thanh Hoa vị diện là 1 vị diện cường giả như mây, Tapchoi82 lão đệ đến đó chắc chắc chịu không ít vất vả rồi.
Từ Tử Lăng nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mới nói.

- Lão huynh phiền huynh cho ta biết lối vào Thanh Hoa vị diện, ta muốn đi Thanh Hoa vị diện một chuyến.


NguoiDien tròn mắt nhìn Từ Tử Lăng:

- Tiểu huynh đệ chớ nói đùa, Thanh Hoa vị diện trùng trùng nguy hiểm, không thể vào, tuyệt đối không thể vào a. đó là một nơi cực kỳ hổn loạn, là một tuyệt địa nổi danh, người vào đó chủ yếu là các cường giả tu chân luyện đạo. tại đó không có phép tắc cố định, chỉ một lời không hợp liền vung đao đánh giết, kẻ mạnh làm vua kẻ thua làm giặc. trong lịc sử chỉ có mỗi Cữu Nguyệt đại sư ở Lôi Âm Tự là người duy nhất trở về từ Thanh Hoa vị diện. nhưng Cữu Nguyệt đại sư sau khi trở về liền đóng cửa bế quan, 10 năm nay chưa từng gặp ai, nên thực hư về Thanh Hoa vị diện cũng chỉ là lời đồn đại trong võ lâm thôi, ai da, nhiền lúc ta cũng muốn đi Thanh Hoa vị diện một chuyến để kinh nghiệm qua, nhưng tự lượng sức còn muốn hưởng thụ tuổi thanh xuân êm ấm bên lão bà hê hê..


Từ Tử Lăng nghe NguoiDien kể càng lúc càng hứng thú hắn khoát tay bảo NguoiDien nói tiếp, NguoiDien thấy Từ Tử Lăng có hứng thú với Thanh Hoa vị diện hắn cũng không biết nói gì hơn, đoạn cất giọng nói:


- Tiể huynh đệ, ta thật sự khuyên huynh đệ ngươi không nên tự chuốc hoạ vào thân, Thanh Hoa vị diện lành ít dữ nhiều, 10 người đi không một ai trở lại, huynh đệ là bạn của Tapchoi82 lão đệ nên ta không thể để tiểu huynh đệ ngươi đi Thanh Hoa vị diện được đâu. Thôi bây giờ đã muộn rồi, ta sẽ dẫn tiểu huynh đệ đi dùng cơm, chả mấy khi tại Diễn Đàn Kiến Thức lục địa này gặp khách quý, ta sẽ dẩn tiểu huynh đệ tham quan Diễn Đàn Kiến Thức lục địa một chuyến để tỏ bày chút thành ý.


Từ Tử Lăng nghe NguoiDien nói muốn mời cơm cũng không khách khí, hắn đã sớm đói meo bụng từ lâu, bèn đứng dậy:

- OK! phiền lão huynh dẫn đệ đi ăn, ta mới chân ướt chân ráo tới đây không quen biiết ai, tất cả sẽ nghe lời lão huynh phân phó, chúng ta đi ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.


Thuyền cập bến, Từ Tử Lăng bước ra khỏi khoang, hắn giật mình trố mắt nhìn đám đông quá khích trên bờ, các cô nương mặt hoa da phấn, xinh đẹp bội phần đang chen trúc nhau, cầm khăn vẫy vẫy về hướng hắn. Từ Tử Lăng nhìn cảnh này muốn hôn mê rồi, tim đập thình thịch, nước mũi thò lò, miệng hắn lắp bắp:

- NguoiDien lão huynh, trời còn chưa tối mà? Sao các cô nương ở Diễn Đàn Kiến Thức lục địa nhà huynh hành nghề sớm thế?


- ây, Từ Tử Lăng tiểu huynh đệ chớ có giật mình, là ta đã thông báo toàn thể Diễn Đàn Kiến Thức lục địa là có Từ Tử Lăng công tử là huynh đệ của Tapchoi82 đến Diễn Đàn Kiến Thức lục địa du ngoạn, nên các cô nương này đặc biệt đến hoan nghêng đại giá của tiểu huynh đệ đấy, còn nữa ta còn thông báo cho đệ nhất thanh lâu là Trà Đá Lâu, hai vị tài nữ Phong Cầm và Mắt Biếc đặc biệt chuẩn bị hầu hạ tiểu huynh đệ nữa đó. He he…


Từ Tử Lăng nghe vậy lắc đầu, nhìn đám đông trên bờ hắn mặt mày trắng bệch, nghiến răng nói với NguoiDien:

- Lão Huynh hẹn gặp ở trà đá lâu, ta không thể lên bờ vào lúc này.


Nói xong hắn tung mình chạy mất hút, trên mặt sông chỉ còn le lói ánh đèn trên các quan thuyền truyền tới, gió phảng phất thổi rung rinh những cành dương liễu bên sông. mặc cho đám đông các cô nương la ó phản đối hành động bỏ của chạy lấy người của Từ Tử Lăng.



PS: Nha đầu Mắt Toét ngươi chờ xem bổn thiếu gia, giày xéo giẩm đạp ngươi nhé.................!
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Chương 3:


Diễn Đàn Kiến Thức lục địa, quang cảnh về đêm thật là nhộn nhịp, đúng là một nơi hiếu học. cư dân ở đây ai cũng cầm kè kè dụng cụ học tập, người thì laptop, kẽ thì điện thoại, ai ai cũng say mê bấm bấm, gật gât.. đôi khi có người còn phá lên cười thích chí, có đủ mọi lứa tuổi, từ em bé mới lên 3 đến cụ già 80, ai cũng say mê ngâm cứu lĩnh vực riêng của mình,

Từ Tử Lăng đi quanh một vòng, dưới dàn đèn led sáng như ban ngày. hắn nhìn thấy một tên công tử thanh niên mặc quần ngố, áo ba lổ cổ rộng, nhìn thấy cả ngực toàn sương sườn, mắt đeo kính cận, người gầy như cây sậy, mặt mày hốc hác, đang ngồi ngay trên vĩa hè, mắt chăm chú đọc tập sách dày cộp, hắn cảm thấy hứng thú liền khom người xuống nhìn bìa sách giật mình thốt :” Hoá ra là Số học cơ bản của Thần Lô đại hiệp “. Từ Tử Lăng mặt mày tí tởn ngồi xuống bên cạnh vị công tử “cây sậy” mắt dán vào tập sách. Tên công tử “cây sậy” cũng không để ý đến hành động quái gỡ của Từ Tử Lăng hắn chỉ xoay lưng che lại tầm nhìn của Từ Tử Lăng rồi tiếp tục ngâm cứu tập sách. Từ Tử Lăng nhíu mày bỗng cười hì hì nói :

- Huynh đệ, chẵng giấu gì hunh đệ, tại hạ rất là hâm mộ Thần Lô đại hiệp, ta thấy huynh đệ cũng rất hâm mộ, hay là chúng ta tính chuyện làm ăn lớn đi.


Tên công tử “ cây sậy” quay sang nhìn Từ Tử Lăng 1 cái hờ hững nói:

- Làm ăn gì?

Từ Tử Lăng cười ha hả nói:

- Thì đánh lô đó, hê hê..

Từ Tử Lăng vừa nói vừa vừa lật tay, trên tay xuất hiện một quyển sách nhàu nát. Công tử “cây sậy” thấy thế trợn mắt trừng trừng nhìn Từ Tử Lăng nghi hoặc lắp bắp hỏi :

- Vị… vị.. đại ca này, ngươi làm sao mà lật tay lấy ra được quyển sách này, nguơi… ngươi.. dùng ma thuật à?

Từ Tử Lăng cười ha hả nói:

- Ngươi bảo ta dùng ma thuật gì? Chưa nghe qua không gian giới chỉ, dùng để chứa đồ sao?

Tên công tử “ cây sậy “ giật mình, ngắm nhìn giới chỉ màu trắng trên ngón tay Từ Tử Lăng thốt:

- Đây là là.. không gian giới chỉ trong truyền thuyết sao? Trời vị huynh đệ này.. vật như vậy mà huynh cũng có.


Từ Tử Lăng cười hắc hắc nói:

- Thôi tập trung đại sự nào.

Tên công tử cây sậy nhìn lại Từ Tử Lăng, thấy hắn đang cầm quyển sách nhàu nát lắc qua lắc lại trước mặt gã công tử “cây sậy”. chỉ thấy trên bìa sách ghi 4 chữ “Bí Kíp ăn Lô”. Từ Tử Lăng vừa cười hắc hắc vừa nói:

- Cả thiên hạ chỉ có mỗi quyễn bí kíp này, là năm đó Thần Lô Đại Hiệp trước khi bán nhà đã tặng lại cho ta ha ha…. Đây là công trình ngâm cứu cả đời của đại hiệp, trong này có đủ mọi phương pháp đánh lô, cộng giải mơ đoán số, bói ngày, nhắn tin lấy cầu số đẹp ..v..v.. ngươi chỉ cần y theo bí kíp này bảo đảm sẽ tới bờ sông Lô bên kia.

Công tử “Cây sậy” mắt sáng rực, mặt mày hí hững, trầm trồ vuốt ve quyển bí kíp, yêu thích không muốn rời tay, hắn xuýt xoa nói với Từ Tử Lăng :

- Đại huynh, quyển bí kíp này đúng là quốc bảo, có giá trị liên thành, thật không dám tin huynh có đại bí kíp này, ta một đời nghiên cứu Lô học, cũng chưa từng được thấy qua, thậm chí chưa từng được nghe qua, chẵng hay huynh có thể co ta mượn vài ngày để nghiên cứu không?

Từ Tử Lăng chép miệng nói:

- Ngươi muốn quyển bí kíp này thì ta tặng luôn cho ngươi đấy, cả đời ta đã làm ra đủ thứ chuyện xấu rồi, coi như hôm nay gặp ngươi có duyên, ta phá lệ làm chút chuyện tốt đi, chỉ cần ngươi soạn 1 tin ND gửi tới 1407 ủng hộ 14.000 đ cho chương trình “Tấm Lưới nghĩa tình” giúp đỡ ngư dân Hoàng Sa, Trường Sa thì quyển bí kíp này xem như là của ngươi rồi.

Công tử “cây sậy” không nói năng gì, sợ hắn đổi ý, liền rút điện thoại ra bấm lia lịa, lát sau tin nhắn trả về hắn giơ ra trước mặt Từ Tử Lăng nói:


- đại ca ta đã thực hiện yêu cầu huynh nói. Huynh không nuốt lời chứ?

Từ Tử Lăng gật đầu:

- Quyển bí kíp này ngươi giữ lấy đi, ta còn có chút việc phải đi, ngươi cứ việc ngâm cứu…

Công tử “cây sậy” thấy Từ Tử Lăng định quay lưng bước đi, liền lật đật giữ tay Từ Tử Lăng nói:

- Đại ca, khoan đã, huynh cho ta bí kíp giá trị như vậy, xin huynh hãy đễ lại quý tính đại danh, sau này có dịp nhất định báo đáp, đại ca ta tên là HTA.

Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:

- Hờ Ta? Tên lạ nhỉ? Nghe như người dân tộc H’ Mông. Ngươi là người dân tộc H’ mông sao?

Công tử “cây sậy” lắc đầu nguày nguậy, hướng Từ Tử Lăng giải thích:

- Đại ca, không phải, không phải HTA là Hết Tiền ăn!

Từ Tử Lăng nghe qua bật cười nói:

- Quả nhiên tên đặt như người, nhìn ngươi như thế không phải Hết Tiền ăn thì chẵng còn tên gì hợp hơn, thôi ta có việc quan trọng, ngươi hảy ngâm cứu cho tốt, sau này có duyên sẽ gặp lại thôi.

Tên công tử “cây sậy Hết tiền ăn” muốn nói gì đó nữa với Từ Tử Lăng nhưng hắn đã mất dạng, không biết đi đường nào. Đành lắc đầu ngồi xuống dở bí kíp ra đọc. lúc này đồng hồ trên tháp chuông đã chỉ 19h30.

************************


Nhắc lại Từ Tử Lăng sau khi tặng bí kíp cho tên công tử “cây sậy” liền phi thân một mạch chạy thẵng tới Trà đá lâu. Mới tới cửa đã thấy NguoiDien đang sốt ruột đứng chờ. thấy hắn NguoiDien mới thở phào nở nụ cười duyên, vồn vã hỏi thăm hắn:

- Tiểu huynh đệ, ngươi biến đi đằng nào làm ta lo lắng nảy giờ, nếu ngươi tới chậm một lúc nữa thì cái mạng già của ta khó giữ rồi. cảm tạ trời phật cuối cùng ngươi cũng tới. hài zzzzzzzzzzz

Từ Tử Lăng nghe lão nói chuyện không hiểu đầu đuôi ra sao, cũng cười trừ thanh minh:

- Lão huynh ta trên đường có dừng lại mua ít đồ làm quà cho mọi người nên tới muộn, để huynh vất vã rồi, thật đáng tránh, đáng trách…

NguoiDien thấy Từ Tử Lăng nói chuyện kiêm tốn, hoà nhã như thế, lão cẩn thận đánh giá lại vị công tử tuấn tú trước mặt, Từ Tử Lăng trông rất anh tuấn tiêu sái, cả người toát lên nét chính nhân quân tử không thể nhầm hàng, thật là khiến cho người càng ngắm càng mê say mà. NguoiDien nhìn Từ Tử Lăng rồi thầm so sánh với bản thân, lão lắc đầu ngậm ngùi thở dài liên tục, trong lòng có chút u oán, chua xót. chỉ biết cười gượng nói:

- Tiểu huynh đệ, mời lên lầu dùng trà, ta đã đặc biệt mời 2 vị tài nữ Mắt Biếc và Phong Cầm đến biểu diển góp vui để đón chào tiểu huynh đệ, hôm nay trà đã lâu không tiếp khách chỉ mời mỗi tiễu huynh đệ ngươi thôi, bảo đảm ngươi sẽ ngạc nhiên, he he… mời lên, mời lên…

Từ Tử Lăng nghe NguoiDien cười dê quá hắn đâm ra cảnh giác, chả lẽ lão hồ ly này mở kỹ viện sao? Đã thế tính dùng mĩ nhân kế với ta sao? Lão làm vậy thì được cái khỉ gì đâu chứ? chả nhẻ thấy ta anh tuấn phong lưu muốn chuốc rượu say rồi ra tay chiếm đoạt? “ựa” , Từ Tử Lăng càng nghĩ càng thấy ớn, mồ hôi lạnh toán ra như mưa, liếc thấy NguoiDien đang nhìn mình chằm chằm, hắn càng hoảng hồn thêm.

NguoiDien thấy hắn đứng như phổng thế nhíu mày gọi:

- tiểu huynh đệ, ngươi làm sao vậy? mau lên lầu.

Từ Tử Lăng giật mình, lấy tay lau mồ hôi rồi chắp tay hướng NguoiDien cung kính nói:

- Lão huynh khách khí rồi, tiểu đệ chỉ hơi đói bụng, chỉ cần huynh cho chut cơm chay là được rồi, đâu giám làm phiên huynh nhọc sức như vậy, tiểu đệ cảm thấy rất áy náy.

- Tiểu huynh đệ, chớ khách khí, chớ khách khí.. – NguoiDien vội giải thích - tiểu huynh là bạn của Tapchoi82 lão đệ, thì cứ xem ta như người nhà, hôm nay đệ tới chơi, hãy đễ lão huynh ta tiếp đãi, nếu không anh hùng thiên hạ sẽ cười chê ta mất. tiểu huynh không còn sớm nữa mời ..

Nói xong NguoiDien bước lên lầu, Từ Tử Lăng thấy vậy chỉ còn nước lắc đầu im lặng bước theo sau thầm nghĩ “ mẹ nó, lão dám đụng tới ta sao? để xem lão dùng thủ đoạn gì? hừm, dụ dổ, hù doạ, mĩ nhân kế? hê hế…” nghĩ tới đây trong đầu Từ Tử Lăng tràn ngập viễn cảnh tươi sáng, hắn đổi vẽ mặt hí hững cười ha hả xông lên.



PS: Phù mệt quá, chắc phải dừng vài hôm, mấy hôm nay cuối tháng rồi ta bận…..
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Chương 4:

Lại nói về hai nàng Phong Cầm và Mắt Biếc. Khi nhận được điện thoại của NguoiDien nhờ vả các nàng hạ cố tiếp Từ Tử Lăng, phong Cầm tí tởn tung váy đánh Roạt một tiếng, tức thì nhảy vội lên con Cub 81 đời chót phóng thẳng đến chỗ Mắt Biếc. Chưa kịp gạt chân chống xe nàng đã mở lời:


- Nhanh! Nhanh lên. Ta với nàng phải xem thiếu gia Từ tử Lăng là hạng người nào mới được.


Mắt Biếc chưa kịp vôi ve, Tính nàng vốn phải vôi ve trước khi ra đường vì làn da của nàng được cái rất nhạy cảm với gió bụi và ánh sáng ban ngày, vì vậy nàng ỏn ẻn:


- Đợi ta nửa giờ nữa, ta phải tút lại nhan sắc mới được.


Nói đoạn, Mắt Biếc ẩn mình sau chiếc rèm cửa để bắt đầu công cuộc chỉnh tu nhan sắc vốn đã rất mĩ miều của mình.


Một giờ sau, trên gác hai Trà đá lâu vốn ồn ã những bước chân đi lại và tiếng cười đùa của nam thanh nữ tú, bỗng một giọng the thé vang lên:


- Tiểu nhị! Cho hai bình Nữ nhi hồng.


Tiểu nhị, thực ra tên tiểu nhị này là con gái, nàng có cái tên làm ai cũng muốn vồ lấy nàng mà nhau ngấu nghiến – Xôi gà, vội vàng chạy tới phía có tiếng quát, nàng đon đả:


- Hai tỉ tỉ hôm nay lại uống rượu? Phải chăng hôm nay có niềm vui nào mới?


- Không nói nhiều. Cho ta hai bình Nữ nhi hồng. Tiện thể cho ta đĩa Bọ xít rang muối.


Xôi gà biết đã chạm tự ái của khách, vội vàng lẩn vào bếp. Bấy giờ lại có một giọng oanh vàng lanh lảnh vang lên:


- Nàng Mắt Biếc của ta hôm nay sao mà hiền thục thế không biết? Chỉ có Bọ xít rang muối thì uống rượu chán chết. Nàng nên gọi thêm cho ta đĩa giun xào tỏi và bát súp đỉa trâu nữa chứ.


Không phải nói ai cũng biết hai thực khách đó chính là Phong Cầm và Mắt Biếc. Thói quen ăn chơi của các nàng ở chốn Trà đá lâu này không ai là không tường.


Lúc bấy giờ Mắt Biếc đang ngồi cạnh cửa, nhìn sang phía bên kia đường. Nàng thấy một kẻ rách rưới đang cúi gằm vào quyển sách dày cộp trên tay thì tỏ ra thương cảm lắm, tính nàng vốn là kẻ thương người, thế nên nàng chăm chú theo dõi kẻ tiều tụy kia. Chợt thấy một công tử hào hoa phong nhã đến gần và ngồi xuống bên cạnh kẻ kia, nàng càng chăm chú theo dõi hơn mà không để ý gì đến Phong Cầm ngồi bên cạnh nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh mắt hờn ghen thể hiện rõ bằng những tia đỏ rực vằn lên. Phong Cầm uống hết bát rượu thứ hai mới khẽ khàng gắp một con bọ xít đưa lên miệng Mắt Biếc giọng hờn dỗi:


- Nàng ngồi cùng ta mà sao nghĩ đến ai? Trên đời này nàng kiếm đâu ra một kẻ hào hoa phong nhã như ta chứ?


Mắt biếc giật mình, biết là đã bị Phong Cầm bắt được tim đen đang nghĩ đến chàng công tử nọ bèn khe khẽ quay người lại:


- Ấy da! Sao chàng lại có lòng nghi ngờ thiếp. Tấm thân này thiếp dành riêng cho chàng, cả mạng sống này của thiếp cũng là của chàng. Lẽ nào chàng còn không tin thiếp hay sao?


Nói xong, Mắt Biếc vội cầm đũa khua một hồi. Chẳng mấy chốc đĩa Bọ Xít rang muối chỉ còn trơ lại vài cái chân nằm lăn lóc bên cạnh mấy hột muối. Mắt Biếc bấy giờ mới rót ra hai bát rượu, nàng đưa cho Phong Cầm một bát mà rằng:


- Nếu chàng còn nghi ngờ thiếp lòng nọ dạ kia, thiếp xin uống hết bát rượu này cùng chàng để chàng tỏ lòng thiếp.


Phong Cầm cũng đưa bát rượu lên ngang miệng, ngửa cổ uống cạn. Mắt Biếc nghĩ thầm trong lòng: “Chàng mà biết ta nghĩ đến con người kia chắc chàng sẽ giết ta mất, may mà ta nhanh trí, đằng nào cũng đang khát, ta cứ phải uống hết bát rượu này đã”. Nghĩ vậy rồi Mắt Biếc cũng ngửa cổ làm một hơi.


Phong Cầm không khỏi ánh mắt dò xét, tuy nhiên, nàng cũng là một người am tường thế sự nên cách xử trí của nàng cực kỳ tinh luyện. Nàng biết không nên đề cập đến chuyện này nữa nếu không thì tình cảm của nàng và Mắt Biếc sẽ có những vết rạn, nàng chuyển đề tài:


- Nàng có biết Từ Tử Lăng là ai không mà sư phụ của nàng lại nhờ hai ta tiếp hắn?


Mắt Biếc lắc đầu:


- Thiếp chưa hề nghe qua sư phụ nói tới con người này. Chắc là một công tử mới nổi do bán đất hoặc trúng Chứng đợt vừa rồi thôi, sư phụ thiếp cần đến hai ta, chắc là người muốn thăm dò để tìm phương thế ứng xử. Những đại hào phú thì sư phụ có bao giờ giấu thiếp.


Phong Cầm nhăn trán suy nghĩ, rốt cuộc cũng chẳng thể phán đoán ra điều gì, nàng lại ôm lấy Mắt Biếc lả lơi:


- Nhưng ta dặn trước, khi tiếp Từ Tử Lăng, nàng có thể làm gì tùy thích, nhưng trong đầu nàng không được nghĩ đến hắn đâu đấy. Nếu nàng có lòng gì nàng sẽ không xong với ta đâu.


Mắt Biếc ỡm ờ:


- Thiếp đã là của chàng từ lâu lắm rồi, sao chàng lại nói những lời như vậy.


Nói đoạn nàng lại rót rượu, hai người má kề má, môi kề môi liên tiếp uống hết bát này tới bát khác trong khi món giun xào tỏi mới vơi đi được phân nửa.


Chúng ta nên dừng lại chút ít ở đây để hiểu hơn về Phong Cầm và Mắt Biếc. Vốn xưa Mắt Biếc là kẻ hành tẩu giang hồ, tuy võ công không cao nhưng nàng vô tình học lỏm được một chiêu thức đã thất truyền từ bảy trăm năm trước. Đó chính là Châu xả Hoa môn. Chiêu thức này nếu nàng kết hợp được với nội lực thâm hậu thì có lẽ nàng cũng đã được giới giang hồ liệt vào hàng đệ nhất cao thủ. Nhưng nàng vốn liễu yếu đào tơ, từ nhỏ không được học hành võ công nên nội lực rất kém, vì vậy nàng cũng chỉ đủ làm cho những kẻ tầm thường kinh sợ mà thôi chứ chưa hề để lại được tiếng tăm nào. Khi nàng bôn tẩu đến lãnh địa của Diễn đàn Kiến thức, được NguoiDien thu nhận làm đệ tử thì nàng mới bắt đầu tập luyện, thời gian chứng một năm sau thì công lực của nàng cũng được tăng lên phần nào, cho đến giờ thì không ai biết thực nàng đã luyện được đến đâu vì NguoiDien luôn cấm đệ tử thi triển những gì lão dạy. Vì lý do gì thì không ai biết, nhưng NguoiDien vô cùng hà khắc với đệ tử nên Mắt Biếc không dám xưng hùng xưng bá. Mắt Biếc và Phong Cầm là bạn từ nhò, gắn bó với nhau trong quãng thời gian dài, cùng là con gái nhưng Phong Cầm luôn thể hiện nam tính, khí phách hơn người. Phong Cầm nhiều lần rất khó chịu với những luật lệ của NguoiDien dành cho đệ tử nhưng vì nàng mang tính nam trong thân bồ liễu, chót thương yêu Mắt Biếc nên nén giận chịu nhịn mà thôi. Phong Cầm vấn là con nhà dòng dõi, cha nàng cũng là người có tiếng trên giang hồ nên nàng cũng được rèn luyện bài bản. Đại Phong lão nhân có nàng là con duy nhất nên nàng được chân truyền bí kíp Hô Khẩu Đạt Phong. Mắt Biếc cũng chỉ vì thương bạn mà chiều chứ không phải nàng có ham muốn khác người, trong lòng nàng vẫn thường mơ đến những chàng công tử hào hoa phong nhã. Nhận lời cuộc hẹn này, Mắt Biếc cũng muốn tìm một ý trung nhân cho mình và tìm cách giúp bạn quay trở về là một người con gái toàn vẹn. Tâm ý đó nàng giấu kín, chỉ tìm khi cơ hội chín muồi sẽ thổ lộ cùng Phong Cầm và mọi người. Khi lão NguoiDien nói ý lão nhờ hai nàng tiếp kiến Từ tử Lăng, nàng đã linh cảm rằng NguoiDien muốn tác thành nàng với con người kia, sư phụ nàng đã chọn thì chắc không sai được, nàng nghĩ trong đầu như thế.


Dưới lầu có tiếng ồn ào, Một toán khách mới đang bước lên, Mắt Biếc nhận ra bước chân của sư phụ đang bước lên cầu thang. Bất chợt nàng một bóng hình lướt qua. Chưa kịp định thần thì chiếc ghế trống bên phải nàng đã có một nam nhân ngồi vắt vẻo. Nàng cấu nhẹ vào tay Phong Cầm, định nói gì đó nhưng Phong Cầm đã say bí tỉ nằm một đống, hơi thở thanh thoát phả ra mùi đỉa hầm quá chín trộn lẫn mùi rượu làm nàng cảm thấy chóng mặt. nàng nhớn nhác nhìn ra phía cửa chờ sư phụ vào chỉ dạy.

 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Chương 5:




Từ Tử Lăng liếm mép vớ tay nhón 1 con bọ xít rang muối cuối cùng trên mâm còn sót lại cho vào mồm nhai ngấu nghiến, đoạn ngữa cỗ làm 2 ngụm rượu lớn rồi quay sang hỏi Mắt Biếc.

- Tiểu muội là người ở đâu vậy? sao khi không chạy tới thanh lâu ngồi uống rượu?

Mắt Biếc chờ hoài không thấy NguoiDien bước vào trong lòng nghi hoặc lẫn run sợ, phải đối mặt với vị công tử phong độ, dễ thương trước mặt làm tim nàng đập thình thịch, da mặt nàng dù đã quét một lớp ve trắng nhưng cũng không che được nét ửng hồng đã lan tới tận vành tai, nàng e lệ cúi đầu thẹn thùng nói:


- Công tử, tiện nữ tên Mắt Biếc hôm nay gia sư có nhắn với tiện nữ là tới đây tiếp kiến Từ Tử Lăng công tử, gia sư có mail hình của công tử cho bọn thiếp, bọn thiếp ngồi đây được hơn một canh giờ rồi, Phong Cầm tỷ ấy quá chén nên.. nên…


Nói tới đây Mắt Biếc quay đầu nhìn sang thấy Phong Cầm nằm gục mặt trên đĩa giun xào tỏi, lưỡi thè ra liếm liếm, rồi lại ngoác mồm cười toe toét, Mắt Biếc xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất quách cho xong, hôm nay sư phụ nàng đặc biệt mời bọn nàng tới đón tiếp Từ Tử Lăng thiếu gia, nhưng nàng với Phong Cầm lại quá chén như thế trước mặt người ta, bảo nàng còn mặt mũi nào mà ăn nói với sư phụ, Không hiểu sao khi đối mặt với vị công tử trước mắt, nàng như bị bỏ bùa, ăn nói ấp úng, khả năng chém gió thường ngày của nàng không biết bay đi đâu mất, nàng cảm thấy khó thở, đầu như tảng đá, mấy câu cuối cùng đã không thốt nên lời, nàng tự giận mình sao thất thố trước mặt Từ Tử Lăng thiếu gia như thế. Nàng giận mình đến phát khóc,

Từ Tử Lăng thấy cô nương Mắt Biếc này đang nói chuyện với mình tự dưng mắt rơm rớm, thì lấy làm quái lạ, hắn than thầm “ Lão NguoiDien không hiểu dạy đệ tử kiểu gì, sao mà nói chuyện nhảm nhí, tâm tính thì thất thường, lão muốn hại ta mà”,Từ Tử Lăng trong lòng không vui vẻ gì nhưng cũng không lộ ra mặt, hắn nhìn Mắt Biếc chả thiết nói gì, nhưng cũng tỏ vẻ lịc sự chào hỏi:

- Ài, ta quên mất, sư phụ muội bảo ta lên đây trước, lão có việc gấp nên chạy đi giải quyết rồi, lão hẹn tí nữa quay lại, không ngờ Mắt Biếc tiểu muội và Phong Cầm lại có nhã hứng như vậy, quen biết 2 nàng Từ Tử Lăng ta rất hoan hỉ.

Nói xong Từ Tử Lăng thầm hận mình, nói dối như cuội, lời nói dối lòng, dối người như thế này mà cũng thốt ra được, hắn vớ vội cốc rượu tu ừng ực cho đỡ mất hứng.

Mắt Biếc nghe hắn nói thế thì lại như sét đánh không kịp bưng tai, hai vai khẽ run lên, hơi thở hổn hển hồi lâu mới bình tỉnh trở lại, nàng không kiềm chế được lén nhìn Từ Tử Lăng 1 cái thấy hắn đang ngữa cổ uống cả bình rượu, nàng cảm thấy vị công tử đang ngồi trước mặt nàng đây trời sinh đã có mị lực mê người, ngay cả cách uống rượu cũng khiến cho nàng phải khắc sâu hình tượng trong lòng, nàng mê mẩn rồi sao? Nàng đang tự hỏi liệu có phải cái gọi là “ tình yêu sét đánh, cháy xém khắp người, vừa hát vừa cười là đây không?”, tiếng ngáy của Phong Cầm cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng, kéo nàng từ thiên đàng rớt xuống tầng 2 trà đá lâu, nàng hậm hực quay qua Phong Cầm giẫm mạnh 1 phát không thương tiếc, chỉ thấy phong cầm hét lên một tiếng rồi cả người bật lên như 1 quả pháo thăng thiên, vừa chạy vừa kêu loạn:

- Dạ thưa thầy, em sai rồi, thưa thầy em biết lỗi rồi, từ nay em không ngủ gật trong lớp nữa đâu thầy……

Chạy 1 đoạn Phong Cầm mới ngớ người nhìn lại, nàng phát hiện đây không phải là lớp học, nàng ôm ngực thở phào nhẹ nhỏm, bỗng giật mình khi nhìn thấy Từ Tử Lăng đang giơ ngón tay cái về phía mình cười khâm phục.


Từ Tử Lăng ngồi đó, dáng người nho nhả, một tay cầm bình rượu tay kia sờ loạn, miệng toe toét cười với Phong Cầm, Phong Cầm là lần đầu tiên nhìn thấy Từ Tử Lăng, trong trí tưởng tượng của nàng thì hoàng tử trong mơ cũng chỉ đẹp trai đến thế là cùng, nhìn vào đôi mắt của Từ Tử Lăng Phong Cầm thoáng rùng mình, nàng mơ hồ cảm thấy mình hơi run run, lập tức nàng lắc lắc đầu cho tỉnh táo phần nào rồi lại nhìn về phía Từ Tử Lăng, nàng thấy hắn vẫn nhìn mình cười bất giác nàng cúi xuống nhìn xem vừa nảy uống rượu có thât thố đi tiểu mà quên khoá quần không, Phù, may quá hôm nay nàng mặc váy, ngay lập tức nàng phát hiện không ổn, chỉ là trong tâm nàng có quỷ nên mới thất thố như vậy, nghĩ tới Từ Tử Lăng đang nhìn mình thì Phong Cầm không khỏi mặt đỏ tía tai than thân trách phận. nàng cười như mếu hướng Mắt Biếc hầm hầm xông tới đập túi bụi vào vai, nhất thời chỉ vang lên tiếng chí, choé của 2 vị tài nữ…


Từ Tử Lăng đang phát sầu chỉ muốn nhảy luôn xuống lầu thì nghe 1 tiếng quát: “ Mắt Biếc , Phong Cầm các ngươi làm gì vậy”. Từ Tử Lăng quay lại thì thấy NguoiDien vừa bước lên lầu hướng mình cười hì hì áy náy nói:

- Tiểu huynh, thật mất mặt quá, là ta quản đồ nhi không tốt, làm cho tiểu huynh đệ chê cười rồi, thật xin lỗi, xin lỗi…

Từ Tử Lăng cũng gượng cười thông cảm, khoát tay nói:

- Lão huynh, huynh vất vã rồi, mời ta ăn cơm lại còn bố trí 2 vị tài nữ tới bầu bạn nữa làm ta có cảm giác được yêu quá mà sợ đó..

Mắt Biếc . Phong Cầm đang đứng thu lu 2 bên NguoiDien nghe Từ Tử Lăng nói thế bất giác 2 nàng đỏ mặt lên, ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống không dám nhìn Từ Tử Lăng lấy 1 cái. Từ Tử Lăng cười ha hả kéo tay NguoiDien ngồi xuống ghế rồi hướng Mắt Biếc. Phong Cầm nói:

- Hôm nay lần đầu gặp mặt, ta không chuẩn bị được gì nhiều, có chút quà ra mắt, xin 2 vị nhận lấy, xem như báo ân tri ngộ vậy.


Từ Tử Lăng lật tay lấy từ không gian giới chỉ một đống đồ, chỉ thấy Mắt Biếc và Phong Cầm trợn tròn mắt, miệng há ra không kép vào nỗi, hồi lâu 2 nàng đồng thời hô lên sung sướng vội tranh nhau vồ lấy đống đồ trên bàn, NguoiDien mắt tròn mắt dẹt đứng bên cạnh nói với Từ Tử Lăng :

- Tiểu huynh đệ, đệ thật là biết mua quà tặng, sao tiểu huynh đệ biết nữ nhân đều thích, “áo giáp nội y” mà mua tặng vậy? hôm nào dẫn ta đi chọn cho lão bà vài cái.


Từ Tử Lăng cười hăng hắc, nói:


- Lão huynh quá khen, chỉ là tiện tay mua vài món thôi.


Từ Tử Lăng quay đầu lại nhìn Phong Cầm và Mắt Biếc đang uớm thử “Áo giáp nội y”. cả 2 nàng rơm rớm nước mắt nhìn hắn tỏ vẽ cảm kích, Phong cầm cảm động nói:


- Tử Lăng huynh, cám ơn, sao huynh biết muội size 25 vậy?


Từ Tử Lăng thầm kêu khổ, chỉ là hắn tiện tay chọn bừa, ai ngờ lại vừa vặn như vậy, hắn nhe răng cười mị mị nói:


- Là ta nắn thử cái nào vừa tay thì lấy thôi, không ngờ muội lại mặc vừa, xem ra sau này ta phải thường xuyên mua cho muội rồi.

Phong cầm đỏ mặt cúi đầu e thẹn, liếc nhìn Từ Tử Lăng rồi kéo tay Mắt Biếc chạy vào trong phòng, chắc là thay đồ mới rồi, Từ Tử Lăng chỉ còn nước lắc đầu nhún vai cười khổ với NguoiDien:

- Lão huynh, huynh mời ta ăn cơm mà? Chúng ta mau ăn đi, à phải rồi, ta muốn biết thêm về Thanh Hoa vị diện đại lục hồi chiều huynh nói đó.



PS: Từ Tự Tử nhai tiếp nhé...........
 
Lão chết bầm, size 25 thì cho Hạc nó mặc à...Các hạ thật là nguy hiểm vãi. Với lại có 1 chỗ vô lí đó là: Lần đầu tiên gặp mặt, nàng Mắt Biếc không thể xưng mình là "tiện nữ" được, vì nàng ta cấp bậc ko phải người hầu cũng ko kém người đối diện lắm. Thế nên đê cho phù hợp với thân phận và ngôn ngữ "kiếm hiệp" thì các hạ nên đổi lại cho nàng ta là "Tiểu nữ"

Tại hạ đã nghe danh tiếng tập chơi 82, mới chỉ tập thôi mà đã ăn chơi có tiếng, khắp bốn phương phải nói ít có địch thủ. Hắn có biệt tài vừa hút thuốc lá bằng lỗ mũi lại vừa nhai chân gà nướng...vang danh khắp chấn chưa ai có địch thủ. Chưa kể Thủm Khí Công - môn võ danh chấn giang hồ khiến người người vừa nghe đã khiếp đảm, hắn luyện đến tầng cao nhất, cho dù 1 tuần chưa ăn hành nhưng chỉ cần hắn muốn, vận 1 phát khí thối bay ra tất cả mọi người 5 dặm xung quanh đồng loạt ngất xỉu, kèm theo hiện tượng sùi bọt mép. Di chứng để lại là viêm mũi mãn tính, tinh thần bất an... Dù hắn là 1 ngừi tài hiếm thấy trong thiên hạ, song ko thể ko kể tới tật xấu của hắn khiến các nhân sĩ giang hồ vô cùng bất mãn. Các môn phái treo giá 2000 lượng vàng cho kẻ nào cắt được lưỡi hắn đem về - Tập chơi 82 là kẻ chuyên mô kích, đá đểu , thêu dệt bịa chuyện gây mẫu thuẫn nội bộ, mâu thuẫn các môn phái với nhau khiến giang hồ nổi sóng, máu chảy thành sông. Ngay cả minh chủ Butchi cũng bị hắn phao tin là gái khiến tất cả mọi ng nghi ngờ giời tính của mình...ấm ức không thôi, phát bệnh mấy ngày nay. Chưa ai là ko bị hắn bôi nhọ...Tiền thưởng để cắt lưỡi hắn có nguy cơ ngày càng tăng cao, thông tin mới nhất hình như đã lên đến 3000 lượng.

Aiiiii , nói đến tập chơi 82 thì cả là 1 giai thoại kể cả ngày ko hết...Quý vị cứ chờ hắn tái xuất giang hồ đi, Phong mỗ nghi ngờ, giang hồ yên tĩnh thế này là để chuẩn bị cho 1 cơn sóng gió mới .

Mỗ đi a...
 
Chương 6:



NguoiDien nghe Từ Tử Lăng hỏi xong nét mặt bổng trỡ nên cổ quái, lão cầm bình rượu rót cho Từ Tử Lăng rồi quay sang phân phó tiểu nhị mang vài món tới, rồi đột nhiên như nhớ ra chuyện gì lão quay qua ghé tai Từ Tử Lăng nói nhỏ:

- tiểu huynh đệ, mọi chuyện khoan hảy nói, ta có chuyện này không biết có nên nói ra với tiểu huynh không, ài…


Từ Tử Lăng mắng thầm, “lão hồ ly còn làm bộ, nếu không muốn nói thì lão đừng có nói, cái gì mà không biết có nên nói ra không”, lão muốn nhờ vã ta thì nói đại cho xong còn tính chuyện”, Từ Tử Lăng uất ức nhìn NguoiDien mở miệng than:

- Lão huynh, có chuyện gì mau nói đi, nếu ta bảo không muốn nghe thì huynh không nói sao? Như vậy thì tốt cho ta quá.


NguoiDien thấy Từ Tử Lăng bắt bài mình thì cười hơ hớ ra vẽ sãng khoái, nâng chén rượu hướng Từ Tử Lăng mời:

- tiểu huynh đệ, được nói chuyện với cậu thật là sảng khoái mà, thôi được ta không vòng vo nữa, thật sự ta đang có chuyện khó sử cần giúp đỡ, nghĩ đi nghĩ lại ta thấy chỉ có mình tiểu huynh đệ ngươi mới giúp được. là thế này ta muốn cho Mắt Biếc theo hầu Tử lăng huynh.

- Phì….Ặc..


Từ Tử Lăng chưa kịp nuốt ngụm rượu mới uống thì đã phải phun ra, “ biết ngay lão muốn ám hại ta mà”, Từ Tử Lăng tròn mắt nhìn NguoiDien như nhìn quái vật ngoài hành tinh, hắn hoảng hồn xua tay lia lịa.

- Không được, không được Điên thiếu gia. Điên đại gia. Điên công tử... Không phải là huynh muốn lấy mạng ta đó chứ? Huynh uống rượu say tới mức nói nhảm rồi phải không?


NguoiDien nhìn Từ Tử Lăng dãy nảy như vậy rất là thích thú, hoá ra tên Từ Tử Lăng công tử này nhát gái bà con ạ, hắn cười hềnh hệch khi nghĩ tới món tiền kếch xù mình sẽ nhận được khi tung tin này cho các báo điện tử, một bước lên trời, món lời này nhất định phải kiếm. NguoiDien nhìn “cây tiền” Từ Tử Lăng trong lòng rất cao hứng miệng cười toe toét cất giọng giải thích:

- Tử Lăng huynh đệ, Mắt Biếc là đệ tử ruột của ta, ta quý nó như con đẻ, nó rất ngoan hiền dễ thương, nhưng từ dạo đi theo Phong Cầm tự dưng lại chơi bời đổ đốn, ta nghi ngờ nó... ây… ta nghi nó giống Đông Phương Bất bại.

- Cái gì?


Từ Tử Lăng trợn mắt tới mức 2 con ngươi muốn rớt ra ngoài, hồi lâu cũng không kép miệng vào được.

NguoiDien nhìn Từ Tử Lăng cười khổ:

- tiểu huynh đệ ta không phải là khẵng định như vậy, chỉ là nghi ngờ thôi, vì thế ta mới muốn cậu giúp ta điều tra một phen, thù lao bao nhiêu cũng được, cậu cứ ra 1 cái giá đi. Ài ta già rồi, tính truyền y bát lại cho nó ai ngờ lại sảy ra việc này, làm ta ăn ngủ không yên, tiểu huynh đệ xin hảy giúp ta a.



Từ Tử Lăng thầm nhủ “ tiêu rồi, tiêu rồi, mới gặp đã biết lão không tử tế gì, bày trò đón tiếp nồng hậu, hoá ra muốn lợi dụng ta đi làm việc cho lão, việc nguy hiểm thể này tuyệt đối không thể nào dính vào được”.

NguoiDien thấy Từ Tử Lăng ngồi yên không nói biết hắn không muốn giúp liền lấy trong vạt áo ra 1 tấm bản đồ nói:

- tiểu huynh đệ ta có tấm bản đồ lối vào Thanh Hoa vị diện đại lục nếu cậu giúp ta thì tấm bản đồ này sẽ cho cậu, đây là do ta bỏ ra rất nhiều công sức và tiền bác mới kiếm về được, năm đó Tapchoi82 lão đệ mất tích ta cũng giống cậu, một mực tìm kiếm, ài chỉ tiếc ta tuổi cao sức yếu không thể đi Thanh Hoa vị diện đại lục được.



Từ Tử Lăng thấy tấm bản đồ trên tay NguoiDien thì nhất thời sáng mắt lên, vì huynh đệ Tapchoi82 của hắn, hắn nhất định phải đi Thanh Hoa vị diện đại lục, hắn biết NguoiDien tìm hắn nhờ vã chắc có lí do, dù sao cũng chỉ là một nha đầu nhỏ nhoi, đối với hắn chẵng liên quan gì, hơn nữa chỉ là điều tra ra chân tướng, còn kết quả thế nào thì hắn vẫn có trong tay tấm bản đồ, chuyện này thực ra cũng không có gì ghê gớm lắm, chỉ là điều tra nha đầu Mắt Biếc một phen, chẵng tốn nhiều công sức mà nhân cơ hội này bắt NguoiDien nôn ra một mớ bạc coi như trả đũa lão cũng không tệ. nghĩ thế tâm tình Từ Tử Lăng trở nên vui vẻ, nhìn NguoiDien cười gật đầu:

- Lão huynh, được rồi ta sẽ điều tra nha đầu Mắt Biếc cho huynh, ài, thời gian tới phiền huynh bố trí cho ta một gian phòng ở Trà đá lâu, tiền ăn uống, chi phí công tác huynh thanh toán dùm ta.

NguoiDien nhìn hắn cười khổ:

- tiểu huynh đệ ngươi yên tâm ta sẽ đáp ứng yêu cầu, đừng nói chỉ bấy nhiêu, cho dù ngươi muốn cái mạng già này ta cũng đáp ứng.

Từ Tử Lăng lắc đầu, nhìn NguoiDien cười đùa:

- Huynh mời ta ăn cơm mà từ lúc tới giờ ta chưa thấy bưng ra món gì, huynh cũng thật là keo kiệt mà.


- Đồ ăn tới liền, đồ ăn tới liền…



Từ Tử Lăng và NguoiDien quay lại, thấy Mắt Biếc với Phong Cầm 2 nàng bưng 2 khay đồ ăn tới, vừa đi vừa cười khúc khích xem bộ dáng rất vui vẻ, Từ Tử Lăng thấy vậy cảm thán không thôi, nhìn thế này ai mà ngờ được 2 nàng lại có quan hệ biến thái cơ chứ? thật là làm cho người ta không thể hiểu nỗi mà. Từ Tử Lăng chỉ về khay đồ ăn trên tay Phong Cầm hỏi:

- Lại giun xào tỏi à? Các nàng ăn 1 đĩa rồi chưa chán sao?


Phong Cầm đặt đĩa xuống bàn nhìn Từ Tử Lăng nhu mì vô hạn bẻn lẻn nói:

- Từ Tử Lăng huynh, không phải đâu, những món đó chỉ có muội và Mắt Biếc mới ăn thôi, ta nào dám mang cho huynh dùng, cái này là mì tôm xào, tự tay ta và Mắt Biếc xuống bếp làm cho huynh thưởng thức đó. Huynh dùng thử đi xem có ngon không, nếu không ngon ta sẽ đi làm lại món khác.


Từ Tử Lăng cầm đũa, gắp một miếng cho vào mồm, Phong Cầm đứng bên cạnh tập trung theo dỏi, tim nàng gần như ngừng đập, nàng cố quan sát từng cử chỉ của Từ Tử Lăng, chỉ thấy Từ Tử Lăng nhai nhai mấy cái rồi lập tức quay mặt qua người Phong Cầm nhổ phì một cái.

- Đớ như cám hấp!

Phong Cầm chết lặng người, trông như hoá đá, thấy Từ Tử Lăng nhăn mặt nàng cảm giác như mới rơi xuống đáy vực sâu, vội vội vàng vàng chạy tới bưng vội đĩa mì tôm sào chạy đi miệng còn xin lỗi Từ Tử Lăng rối rít:

- Từ Tử Lăng huynh đừng giận, ăn thử món này đi! Đây là chả tôm ta rán đó

Mắt Biếc đưa đĩa thức ăn đến trước mặt, Từ Tử Lăng cầm đũa lên, Mắt Biếc cũng nín thở nhìn theo, Từ Tử Lăng gắp một miếng cho lên nhai ngấu nghiến đoạn quay sang Mắt Biếc mỉm cười, Mắt Biếc nằm mơ cũng không ngờ được Từ Tử Lăng lại cười với nàng như vậy, nụ cười hắn làm cho nàng cũng hoá đá, trong sát na đó nàng thấy mình tan chảy, nàng như bị cơn lốc cuốn lấy, cảm giác hạnh phúc quay cuồng kèm thêm chút hoảng loạn, nàng chưa kịp cười đáp trả lại thì thấy Từ Tử Lăng đã đổi sắc mặt nhổ phì ra:

- Đớ hơn cám hấp nữa.
 

VnKienthuc lúc này

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top